• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Chọn lựa nha hoàn

“Xem ra ngươi có biết điều kiện đó. Tuyết Ngọc, từ góc độ Bùi Chư Thành mà nói, điều kiện này không hề quá đáng.” Ôn phu nhân tận tình khuyên giải: “Đúng, ta biết ngươi oan uổng. Nhưng ngươi cứ sống chết không buông như vậy thì Bùi Chư Thành càng cảm thấy ngươi không biết hối hận, sao có thể giải trừ cấm túc Kiêm Gia viện được đây? Tuyết Ngọc, nghe ta, ngươi cố nhịn một lần nhận sai với Bùi Chư Thành. Sau khi ra được khỏi Kiêm Gia viện lại từ từ nghĩ cách giải oan cho bản thân, ngươi kiên trì ở Kiêm Gia viện như vậy cũng không có ý nghĩa.”

Thư Tuyết Ngọc thần sắc lạnh nhạt: “Ta không hại chết Minh Cẩm, ta sẽ không thừa nhận chuyện ta không làm.”

Là bạn tốt nhiều năm như vậy, Ôn phu nhân rất rõ tính cách cương liệt của Thư Tuyết Ngọc, không ngờ trải qua mười năm giam lỏng, bà ấy vẫn như thế không hề thay đổi. Bà cũng là người thẳng tính, thấy Thư Tuyết Ngọc vẫn hồ đồ như ngày nào, nhất thời nổi nóng: “Nếu ngươi vẫn định ở chỗ này thì cần gì phải báo tin cho ta, bảo ta tìm thầy dạy giúp ngươi làm gì?”

“Nguyên Ca còn nhỏ, chuyện thầy dạy quan trọng không thể qua loa, nhưng còn việc ta thừa nhận hại chết Minh Cẩm là hai chuyện khác nhau!” Thư Tuyết Ngọc kiên định nói.

Ôn phu nhân trừng mắt nhìn bà: “Ngươi nghĩ cho Nguyên Ca thì càng phải ra ngoài. Ngươi có biết đêm nay đứa nhỏ kia phải chịu bao nhiêu ủy khuất hay không? Đầu tiên là bị Chương Vân vu hãm tư thông, sau đó là trấn yểm, nhưng đứa nhỏ kia chỉ có thể khóc biện giải cho mình, không dám nói Chương Vân nửa câu. Có những lời, đứa nhỏ kia không thể nói, chỉ người ngoài cuộc chúng ta mới có thể nói ra. Cho dù người không có ý niệm khác, nhưng ngẫm lại trước kia Minh Cẩm dùng mạng đổi mạng, giao cốt nhục nàng ấy cho ngươi thì ngươi không nên khoanh tay đứng nhìn như vậy!”

Thư Tuyết Ngọc cuối cùng cũng lay động, thần sắc biến ảo, lâu sau mới thở dài nói: “Ta đã gặp Nguyên Ca, nàng rất thông minh, lại là cốt nhục của Minh Cẩm, hắn sẽ không bạc đãi nàng. Ta tin nàng có thể tự chăm sóc cho bản thân.”

“Ngươi —— ta thật không biết đời này gặp vận xui gì mà lại có bằng hữu như ngươi, tức chết ta mất !” Ôn phu nhân thuận tay ném khăn tay lên mặt Thư Tuyết Ngọc rồi trừng mắt nhìn bà: “Tuyết Ngọc, ngươi rất tùy hứng! Ngươi nhìn xem quan viên Đại Hạ vương triều, có nhà ai không ba vợ bốn nàng hầu. Thường ngày ngươi không biết nhẫn nại, lại miệng cứng tâm mềm, không hạ thủ ngoan độc. Đời này người chịu thiệt thòi cũng vì tính này! Nếu đổi ta là ngươi, bà ta sớm đã không có đường sống, chứ đừng nói còn có thể kiêu ngạo tới hôm nay?!”

Thư Tuyết Ngọc cười khổ, nhặt khăn tay lên: “Ngươi như vậy, dùng danh phận chính thất hô tới quát lui đám thiếp thất, nhưng trong lòng có vui không? Nói cho cùng, ước nguyện cả đời của nữ tử chúng ta là chỉ mong nam nhân thật lòng, không có cái này, vinh hoa quyền thế nhiều hơn nữa cũng không sống vui sướng. Ta… chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ta sao? Bởi vì người kia là Bùi Chư Thành, cho nên ta càng không nhận!”

Ôn phu nhân hơi ngẩn người, bỗng nhiên lòng mềm lại, ngưng mắt nhìn người bằng hữu tốt, hồi lâu mới thở dài nói: “Đời này của ngươi đã bị hủy trên tay Bùi Chư Thành rồi. Hắn không nên đối tốt với ngươi, quá tốt cũng là một loại độc, bây giờ ngươi đã bị độc vào vô phương cứu chữa mất rồi.” Tuy nói vậy nhưng bao nhiêu trách cứ là bấy nhiêu thổn thức. Nếu đổi lại là bà đặt mình vào vị trí của Thư Tuyết Ngọc, chỉ sợ cũng khó để may mắn thoát ra.

“Nhưng mà ta không hối hận!” Thư Tuyết Ngọc mỉm cười nhàn nhạt: “Cho dù lưu lạc đến ngày hôm nay, ta cũng chưa từng hối hận.”

Ôn phu nhân thầm thở dài: “Thôi, tùy ngươi vậy! Ta không làm khó ngươi nữa.”

Ngày hôm sau, Ôn phu nhân cùng Ôn Dật Lan tới cáo từ, trước khi đi còn kéo tay Bùi Nguyên Ca, thấy bốn bề vắng lặng liền nhét tờ giấy vào trong tay nàng và nói: “Đây là những thầy dạy tốt ta biết, Tuyết Ngọc kêu ta giao cho con. Bà ấy không thể ra ngoài, có thời gian con hãy đi thăm bà ấy nhiều một chút. Hài tử ngoan, ta biết con sống trong phủ rất chật vật, nếu có khó khăn gì, con có thể sai người báo tin cho ta, ta sẽ hỗ trợ hết sức mình.”

Bà thương tiếc nhìn Bùi Nguyên Ca, khẽ thở dài rồi xoay người rời đi.

Lời này để lộ rất nhiều ý tứ khiến Bùi Nguyên Ca phải suy ngẫm. Không biết qua bao lâu, Bùi Chư Thành sai Thạch Nghiễn đến thông báo, nói rằng môi giới đã mang nha hoàn tới và đang đợi ở hậu viện đại sảnh, bảo nàng đến chọn nha hoàn. Lúc đến đại sảnh, Bùi Chư Thành đang ngồi đợi nàng. Chương Vân đứng một bên, chờ Bùi Nguyên Ca hành lễ với ông, bà ta chủ động tiến lên chào Bùi Nguyên Ca, vẻ mặt kính cẩn nói: “Tứ tiểu thư an khang.”

“Sao hôm nay di nương lại khách khí như vậy?” Bùi Nguyên Ca khẽ cười, đưa tay đỡ bà ta.

Vẻ mặt Chương Vân vô cùng chân thành: “Đây vốn là quy củ, trước kia nô tỳ thất lễ, sơ suất tứ tiểu thư, mong tứ tiểu thư tha lỗi.”

Trong lòng bà ta đang rất hận, nhưng vì lấy lòng Bùi Chư Thành nên không thể không làm như vậy. Liếc mắt nhìn môi giới và đám nha hoàn đang đợi bên ngoài, trong lòng thầm tính toán. Bà đã truyền tin tới Chương phủ, kêu ca ca mua chuộc mama môi giới, rồi cho mười nha hoàn tâm phúc thông minh lanh lợi trà trộn vào để hôm nay đưa tới bán người. Bọn họ ai nấy cũng đều xuất sắc, Bùi Nguyên Ca sẽ chọn trúng ít nhất mấy người. Hơn nữa người mua từ bên ngoài, Bùi Nguyên Ca sẽ không nghi ngờ có liên quan tới bà, nhất định sẽ vô cùng tín nhiệm đám nha hoàn đó, đến lúc đó…

Chương Vân rũ mắt xuống, trong con ngươi hiện lên tinh quang. Nghĩ rằng lão gia lên tiếng thì bà không có cách nào nhúng tay vào Tĩnh Xu trai sao? Ngây thơ!

“Đều là người trong nhà, di nương thật sự không cần làm vậy, ngược lại làm ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).” Bùi Nguyên Ca từ chối lấy lệ. Trong thâm tâm Chương Vân tuyệt đối sẽ không thu liễm như vậy, ngày sau sẽ càng tính kế nàng nhiều hơn. Không nói đâu xa, hôm nay chọn lựa nha hoàn, nếu nói Chương Vân không động tay, có đánh chết nàng cũng không tin! Mua chuộc mama môi giới rồi đưa người của bà ta trà trộn vào, việc này đối với Chương Vân mà nói, thực quá dễ dàng.

Nhưng mà, muốn nhét người vào Tĩnh Xu trai sao? Không có cửa đâu!

“Cha, con nhớ vì chuyện hoa yến lần trước mà trong viện của tam tỷ cũng bị đuổi khá nhiều người, chắc hẳn cũng thiếu nha hoàn, hay người cũng kêu tam tỷ đến chọn người đi! Hay mời nốt nhị tỷ cũng được, cũng cho người ta thấy phụ thân đối xử bình đẳng, không dầy mỏng khác nhau.” Bùi Nguyên Ca cười nhẹ, thản nhiên nhắc lại chuyện của Bùi Nguyên Dung ở hoàng cung, nhưng lại dẫn dắt không hề có chút sơ hở, dù ai nghe được cũng đều cảm thấy nàng yêu thương, quan tâm thứ tỷ.

Bùi Chư Thành gật đầu khen ngợi: “Vẫn là Ca nhi nghĩ chu đáo, vậy kêu Dung nhi và Xảo nhi cùng đến đây đi!”

Biết được phụ thân gọi nàng đến chọn nha hoàn, Bùi Nguyên Dung mừng rỡ như điên, cảm thấy rốt cục phụ thân cũng đối xử với nàng khác mọi người. Ai ngờ sau khi tới nơi, đã thấy Bùi Nguyên Xảo ở đó, mặt cũng chìm đi phân nửa. Chương di nương chưởng quản Bùi phủ, ngay cả Bùi Nguyên Ca nàng cũng không để vào mắt, nay thấy Bùi Nguyên Xảo cũng được đãi ngộ giống mình, trong lòng thấy tức giận vô cùng.

Đang suy nghĩ thì Bùi Chư Thành đã lên tiếng, kêu Bùi Nguyên Ca chọn trước.

Bùi Nguyên Ca làm nũng nói: “Cha, nếu để con chọn, vậy hoàn toàn phải theo ý của con, người không được nhúng tay nha!”

“Được, ta không nhúng tay, hoàn toàn do con chọn!” Bùi Chư Thành cũng thấy hứng thú, muốn nhìn tiểu nữ nhi mới 13 tuổi của ông chọn nha hoàn như thế nào?

========

Chương 38: Đá bay tai mắt của Chương di nương

Triệu mama đưa từng nhóm thiếu nữ tiến vào, tất cả đều ở độ tuổi mười ba đến mười sáu tuổi, chỉnh chu sạch sẽ.

Trong đại sảnh rộng lớn, Bùi Nguyên Ca không vội nhìn bọn họ mà dành thời gian uống cạn ly trà, sau đó mới mở miệng, điềm đạm hỏi danh tính, tuổi tác từng người, nhà ở đâu. Đợi bọn họ trả lời xong, nàng thuận miệng tán gẫu vài câu, rồi lại hỏi bọn họ có sở trường gì. Người nói biết thêu thùa may vá, người nói biết chữ, có người lại biết trồng hoa thảo. Bùi Nguyên Ca gọi người lấy đồ tới kiểm tra, sau đó kêu Tử Uyển ghi tên.

Người nàng lưu lại, xinh đẹp có, thanh tú có, trả lời lưu loát có, nao núng cũng có; sở trường tinh thông có, không có sở trường gì cũng có. Tóm lại là đủ loại không giống nhau. Bùi Chư Thành thật sự không nhìn ra tiêu chuẩn chọn người của nàng, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: “Ca nhi, rốt cuộc những nha hoàn này con chọn ai vậy? Ta nhìn mà không hiểu gì cả? Cô gái trước mặt ngay cả đối đáp cũng không lanh lẹ, nhưng nhìn vẻ mặt của con thì giống như rất vừa lòng thì phải?”

Bùi Nguyên Ca giải thích: “Cô gái trước mặt, vì khẩn trương nên trả lời e dè. Nhưng câu hỏi của con, nhất là lúc tán gẫu, nàng đều có thể nhanh chóng nắm tâm ý của con, tâm tính linh hoạt, am hiểu lòng ngươi, xuất sắc hơn những người khác, nếu rèn luyện thêm tất sẽ được trọng dụng.”

Bùi Chư Thành gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vì sao cô gái kia thêu rất giỏi mà con không cần, lại lưu lại người chỉ biết may vá?”

“Cô gái kia tuy thêu xuất sắc, nhưng chỉ là giỏi hơn so với những người ở đây thôi. Nhưng khi con hỏi nàng ấy, nàng lại cực kỳ khoe khoang tay nghề thêu của mình, dương dương tự đắc, tự cho mình rất giỏi. Ngược lại, cô khác tuy rằng chỉ biết may vá nhưng đường may tinh tế, nhìn ra được là người cẩn thận, hơn nữa khi trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhận thức rõ vị trí của bản thân. Lần này con chọn người, quan trong là tích cách, sau đó mới là trí tuệ. Những thứ như sở trường, tay nghề, vân vân,…đều có thể học từ từ, nhưng thiên tính (tính bẩm sinh) thì khác, rất khó thay đổi.”

Thì ra là vậy! Bùi Chư Thành liên tục gật đầu, càng cảm thấy Bùi Nguyên Ca thanh tú thông minh, luôn ngoài dự đoán của mọi người.

Nhóm thiếu nữ kế tiếp tiến vào, Bùi Nguyên Ca vẫn câu hỏi như cũ. Bùi Chư Thành đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt dừng ở một trong số mười bốn người, vẻ mặt hơi có chút hoảng hốt: “Ngươi tên là gì?”

“Nô tỳ tên Tư Cẩn.” Cô gái kia vừa mừng vừa sợ, từ đầu tới cuối đều là vị kia tiểu thư kia chọn người, nhưng vị quan lão gia này lại chỉ điểm hỏi nàng. Chẳng lẽ hắn coi trọng nàng sao? Trước khi tiến vào, Triệu mama đã nói qua, người chọn lần này là phủ thượng thư, chẳng lẽ vị lão gia này chính là Thượng thư đại nhân? Nhìn tuổi hắn cũng không lớn, bộ dạng lại rất được, uy nghiêm. Nếu có thể được hắn coi trọng làm di nương, nàng sẽ thăng chức rất nhanh, không phải chịu khổ nữa. Bởi vậy lúc trả lời, nàng cố ý đưa mắt thu ba [1] thêm chút quyến rũ.

“Tư Cẩm sao?” Bùi Chư Thành lẩm bẩm.

“Dạ, tư chưởng tư, cẩn du cẩn.” Phụ thân của Tư Cẩn từng là tú tài nghèo, bởi vậy nàng cũng từng đọc qua vài cuốn sách, lúc này mang hết những gì mình có biểu hiện ra ngoài.

Bùi Chư Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, gật gật đầu không nói nữa, mà chỉ cúi đầu uống trà, nói với Bùi Nguyên Ca: “Ca nhi, con tiếp tục đi.”

Tư Cẩn này vừa vào cửa đã dáo dác ngó trước ngó sau đánh giá bài trí trong phòng, ánh mắt hâm mộ, cử chỉ tùy tiện. Bùi Nguyên Ca vốn dĩ vô cùng không vui, nhưng thấy Bùi Chư Thành chú ý nàng ta, lập tức nghĩ lại quay đầu nhìn Chương Vân, đúng lúc bắt gặp trong mắt bà ta lóe lên tức giận và nghi hoặc. Xem ra Tư Cẩn này không phải Chương Vân an bài, hơn nữa cũng vô cùng chán ghét nàng ấy được phụ thân coi trọng. Nàng thay đổi suy nghĩ vừa kết luận, kêu Tử Uyển ghi tên Tư Cẩn.

Cứ như vậy, hơn trăm cô gái, Bùi Nguyên Ca chỉ để lại hai mươi tư người.

Ban đầu nghe nói Bùi Nguyên Ca muốn tự mình chọn người, Chương Vân còn lo lắng nàng ta lại giỡ trò đùa bỡn. Nhưng giờ thấy danh sách tên mười sáu nha hoàn đã có sáu người của bà được giữ lại, xem ra nàng ta cũng không nhận ra khác thường, trong lòng càng thêm đắc ý. Sáu người này đều là người thông minh lanh lợi, ngày sau nhất định được Bùi Nguyên Ca trọng dụng, đến lúc đó sẽ để nàng ta chết thảm…rất thảm!

Bùi Chư Thành thấy thế, nghĩ rằng Bùi Nguyên Ca đã chọn xong nên kêu Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Xảo chọn tiếp, thì lại nghe Bùi Nguyên Ca nói: “Cha, chờ một chút, con còn cửa cuối muốn kiểm tra bọn họ.” Nói xong, nàng nói thầm với Tử Uyển vài câu. Tử Uyển gật đầu, đi tới trước mặt những cô gái này, bảo bọn họ đưa hai tay ra rồi cúi đầu xem xét cẩn thận. Sau đó lại bảo bọn họ thấp đầu, xem qua từng người rồi trở về nói nhỏ với Bùi Nguyên Ca.

Bùi Nguyên Ca gật đầu, lấy danh sách Tử Uyển vừa ghi ra, gạch đi sáu người, xong xuôi mới nói: “Cha, con xong rồi.”

Bùi Chư Thành khó hiểu: “Ca nhi, con lại làm gì nữa thế?”

“Tuyệt chiêu không nói, dù sao cũng phải lưu lại một hai chiêu chứ. Cái này hả, không nói cho người!” Bùi Nguyên Ca quay đầu nhìn Chương Vân, thản nhiên cười.

Chương Vân đã cật lực che dấu, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra kinh ngạc sững sờ, nháy mắt ngã từ thiên đường xuống địa ngục —— bị gạch đi 6 người lại đều là người Chương Hiển phái trà trộn vào, không hơn không kém một người. Hiển nhiên không phải trùng hợp mà chắc chắn có ý đồ từ trước! Nhưng mà, làm sao nha đầu kia biết sáu nha hoàn này là người bà an bài? Rốt cuộc bà gặp quỷ, hay bên người có nội gián!

Bùi Nguyên Ca chết tiệt, tiểu đề tử [2], tiểu tiện nhân… . Chuyện sắp thành lại hỏng, Chương Vân không nhịn được mà mắng chửi thậm tệ trong lòng.

Bùi Chư Thành chỉ vào Tư Cẩn nói: “Nếu Ca nhi giữ lại ngươi thì sửa tên đi! Từ nay về sau, đừng kêu Tư Cẩn nữa, kêu… . kêu là Tư Âm đi!” Ông vốn thuận miệng định nói Tư Ngân, sau lại nghĩ đến người bên cạnh nữ nhi, tên không thể quá tục, nên lấy đồng âm là Tư Âm.

Nghe thấy Bùi Chư Thành tự mình đổi tên cho nàng, Tư Cẩn kích động vô cùng, càng chắc chắn mình lọt vào mắt xanh của Bùi Chư Thành, vội vàng dập đầu tạ ơn, từ nay về nàng tên là Tư Âm. Bộ dáng này rơi vào trong mắt Chương Vân khiến bà ta nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể băm nha hoàn kia thành nghìn mảnh.

Tiếp theo đến lượt Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Xảo chọn người. Bùi Nguyên Dung ý định muốn nổi bật nên chuyên chọn nha hoàn xinh đẹp lanh lợi, Bùi Nguyên Xảo chọn nha hoàn biết bổn phận biết điều. Màn chọn lựa nha hoàn này cũng chậm trễ mất nửa ngày, Bùi Chư Thành vốn lo lắng Bùi Nguyên Ca chọn người một mình sẽ xảy ra vấn đề, giờ mới biết mình nghĩ thừa. Ông thấy đã chọn xong nha hoàn xong xuôi nên đứng dậy tới Hình bộ, tiếp tục nghiên cứu những công văn làm đầu óc quay cuồng.

Bùi Nguyên Ca cố ý đi chậm, bước ra song song với Chương Vân, thấy xung quanh không có ai. Nàng dừng bước, cười nói: “Đa tạ di nương lo lắng cho ta, đáng tiếc người của di nương, ta thật sự không dám nhận, uổng phí khổ tâm của di nương rồi!”

Bùi Chư Thành không ở đây, Chương Vân cũng không muốn diễn trò, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bùi Nguyên Ca, ta khuyên ngươi, đừng vui mừng quá sớm!”

“Ta cũng có câu muốn khuyên di nương” Bộ dáng vui vẻ của Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên biến mất, thần sắc đông lại lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao: “Tay di nương đừng đưa quá dài, nếu vẫn nhúng tay vào Tĩnh Xu trai của ta, ta sẽ chặt đứt tay ngươi!” Nói xong, nàng cười lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Chương Vân, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời đi.

Mà tất cả điều này, đều rơi vào chỗ cách đó không xa, đôi mắt tinh xảo ẩn giấu sau đám lá cây rậm rạp.

Trên đường trở về Tĩnh Xu trai, Tử Uyển rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu thư, làm sao người biết được sáu người kia do Chương di nương an bài?”

— —— —— ———

[1] thu ba: sóng thu, chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp

[2] đề tử: đồ đ* (tiếng chửi con gái thời xưa)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK