• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Tranh chấp ở cửa hàng đồ thêu, mượn đao giết người

Bị quầy cao che lấp, chỉ thấy người tới mặc áo ngắn, vạt áo trên hơi lệch, cổ áo thêu đóa mai vàng, tươi mát mềm mại, mái tóc đen nhánh vấn kiểu Lưu tô kế [1], cài trâm bạch ngọc hoa, dung mạo bị che bởi sa diện mỏng màu trắng, chỉ lộ ra đôi mắt, mày liễu mảnh khảnh, đôi ngươi trong trẻo như hồ nước, trắng đen rõ ràng làm người khác chìm đắm. Người như giọng, nổi bật như trăng sáng, xinh đẹp trong trẻo như đá trên dòng suối. Vị công tử trẻ tuổi đang soi mói cũng không thể không tán thưởng, trong mắt thêm vài phần thăm dò đánh giá.

Thấy có vị tiểu mỹ nhân như vậy bước ra, Diệp Vấn Khanh vô thức sinh ra địch ý, nói: “Không sai. Nếu người lại nói với ta những lời như không có, không biết.. để lấy lệ, ta sẽ phá cửa hàng này của các ngươi!”

Bùi Nguyên Ca vẫn hòa nhã như cũ: “Xin hỏi vị tiểu thư này, ngài muốn dùng Ngọc Lâu điểm thúy để thêu cảnh tuyết ư?”

“Đúng, ta muốn thêu bức Tuyết Liệp Đồ!” Vẻ mặt Diệp Vấn Khanh không khỏi mang theo chút lo âu. Bức Tuyết Liệp đồ này nàng muốn tặng Vũ Hoằng Mặc, bởi vậy đòi hỏi phải thập toàn thập mỹ, vải thêu đều dùng loại quý giá nhất, nhưng tìm mãi không được chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, loại chỉ thêu tốt nhất để thêu tuyết đồ. Những cửa hàng đồ thêu tìm được trong kinh thành, ai cũng nói chưa từng nghe qua, khiến lòng nàng nóng như lửa đốt. Lúc này nghe giọng điệu của Bùi Nguyên Ca, dường như nàng ta biết biết chỉ thêu này, Diệp Vấn Khanh vội vàng nói: “Chỉ cần ngươi có thể tìm cho ta chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, bất luận giá cao thế nào, ta cũng trả người gấp đôi, không, gấp ba, bao nhiêu tiền cũng được!”

Bùi Nguyên Ca cúi đầu phân phó người làm gì đó, tiểu nhị kinh ngạc gật đầu, xoay người vào khố phòng.

“Cô nương xin đợi một chút, chỉ thêu sẽ được đưa tới ngay.”

Nghe xong lời này, hai gã nam tử mặc áo xanh lén lút đứng ngoài cửa kinh ngạc nhìn nhau. Bọn họ đều là người của Nghiễm Trí trai, đã sớm nhận ra thận phận của Diệp Vấn Khanh không tầm thường, tính tình khó chiều, lại chưa từng nghe qua loại chỉ thêu nào như vậy, nên cố ý khuyến khích nàng ta đến Giản Ninh trai, muốn cho hai bên xảy ra ồn ào, khiến tình cảnh của Giản Ninh trai càng thêm họa vô đơn chí. Không ngờ Giản Ninh trai thật sự có chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy? Đây ngược lại chẳng phải càng tăng thêm danh tiếng cho bọn họ sao?

Đang lo âu, tiểu nhị đã mang chỉ thêu tới, bày ở trên quầy.

Hai người nhìn kỹ lại, nhất thời yên lòng, rồi nhìn nhau cười, lững thững bước tới, mỉm cười nói: “Đây không phải thượng phẩm Tuyết Lí Thanh sao? Vừa rồi ta rõ ràng nghe thấy cái vị cô nương này muốn là Ngọc Lâu điểm thúy, sao các ngươi lại lấy Tuyết lý thanh đến? Đây không phải lừa bịp người sao? Tùy tiện lấy ra một loại chỉ, rồi gạt người là chỉ thêu thượng đẳng quý hiếm, làm ăn như vậy, sau này còn ai dám đến cửa hàng các người?”

Hắn cố ý cất cao giọng, muốn thu hút những người bên ngoài, khiến thanh danh của Giản Ninh trai ngày càng đi xuống.

Diệp Vấn Khanh nghe thấy đây là Tuyết lý thanh, không phải Ngọc Lâu điểm thúy, nhất thời giận dữ, đang định nổi giận thì bị công tử trẻ tuổi bên cạnh giữ lại, lắc đầu, thấp giọng nói: “Nhìn kỹ trước hẵng nói.”

Bùi Nguyên Ca thản nhiên: “Hai vị luôn miệng nói ta tùy tiện lấy để giả mạo, dám hỏi hai vị đã từng nhìn thấy sợi chỉ Ngọc Lâu điểm thúy chưa?”

“Tuy chúng ta chưa từng nhìn thấy, nhưng cũng biết đó là sợi tơ ngàn vàng khó cầu, mà Tuyết lý thanh này tuy rằng cũng quý báu, nhưng vẫn còn kém xa!” Người áo lam hơi lớn tuổi hung hăng vênh váo nói: “Ta là sư phó dạy thêu nổi danh kinh thành, tên là Lý Thành An. Không ai hiểu đồ thêu bằng ta, chứ không như vị cô nương này để ngươi lừa bịp.”

Lý Thành An này đúng là có chút danh tiếng, vừa nói tên đã đưa tới không ít ánh mắt thán phục, ngay cả tiểu nhị của Giản Ninh trai cũng không ngoại lệ.

“Cuồng vọng, buồn cười!” Bùi Nguyên Ca không để hắn vào mắt, cười lạnh nói: “Sáu trăm năm trước, đệ nhất thêu thùa Huệ An đại sư từng dùng chỉ thêu thêu một bức tuyết lâu đồ, đại thi nhân Lý Tụ thời đó nhìn thấy, kinh ngạc vô cùng, khen ngợi thốt lên: “diêu vọng nhược ngọc lâu, nghiễm nhiên điểm thúy các”, chính là tán thưởng loại sợi chỉ này nhìn qua tựa như tuyết trắng tinh khiết, nhưng dưới ánh mặt trời khúc xạ lại thành màu xanh rực rỡ, giống như trời trong có tuyết, bởi vậy đặt tên loại chỉ thêu này là Tuyết lý tình, nhưng về sau bị đồn đại sai thành Tuyết lý thanh, là loại chỉ tốt nhất để thêu cảnh tuyết. Điển cố này đã từng được ghi lại trong “Tú dật chí”. Cô nương, nói vậy ngươi nhìn thấy tên loại chỉ Ngọc Lâu điểm thúy là từ quyển sách này phải chứ?”

“Không sai, đúng là ta đọc “Tú dật chí” mới biết đến loại chỉ thêu Ngọc Lâu điểm thúy, trong đó nói là đây là loại chỉ tốt nhất để thêu cảnh tuyết.” Nghe ba chữ “Tú dật chí”, trong lòng Diệp Vấn Khanh đã tin hơn phân nửa, khinh thường nói: “Uổng cho ngươi dám tự xưng là sư phụ nổi tiếng về thêu thùa ? Ngay cả điển cố Ngọc Lâu điểm thúy cũng không biết !”

” “Tú dật chí” là sách giảng thuật về thêu thùa, cực kỳ hiếm có, hắn bất quá chỉ là một thầy dạy thêu bình thường, làm sao có thể học rộng biết nhiều như cô nương? Âu cũng không thể trách hắn được.” Bùi Nguyên Ca thản nhiên tâng bốc Diệp Vấn Khanh.

Quả nhiên, tất cả mọi người xung quanh đều tán thưởng Diệp Vấn Khanh, càng khen khiến nàng ta càng đắc ý, càng lộ vẻ kiêu căng, nhất thời có thêm chút hảo cảm với Giản Ninh trai.

Vị công tử trẻ tuổi nhìn Bùi Nguyên Ca rất có hứng thú, Diệp Vấn Khanh tuy biết điển cố Ngọc Lâu điểm thúy, nhưng cũng chỉ cắt câu lấy nghĩa [2], có tìm khắp kinh thành cũng không tìm ra loại chỉ ấy. Mà vị cô nương này mới thật sự là hiểu rộng biết nhiều! Tuổi còn nhỏ, không giành công kiêu ngạo, ngược lại còn nâng Diệp Vấn Khanh lên, tâm tư như vậy quả thực hiếm có. Nhìn đôi mắt trong suốt mềm mại như nước kia, càng thêm vài phần tán thưởng.

“Lý Thành An, Lý sư phó?” Đúng lúc này, tiểu nhị Giản Ninh trai đột nhiên hét lên: “Ta nhớ rồi, ngươi không phải được Nghiễm Trí trai chào đón rồi sao? Nghiễm Trí trai cũng là cửa hàng đồ thêu, ngươi muốn tìm chỉ thêu, không mua ở cửa hàng của mình, chạy đến Giản Ninh trai chúng làm gì? Ngươi cố ý đến quấy rối phải không?”

Lời vừa nói ra, Lý Thành An vô cùng xấu hổ.

“Nghiễm Trí trai?” Vị công tử trẻ tuổi nhíu mày, hắn đương nhiên nhớ đó là cửa hàng bọn họ vừa vào, người của Nghiễm Trí trai còn khẳng định Giản Ninh trai chắc chắn có loại chỉ này, thêm bộ dáng phá đám nói móc lúc nãy, sao còn không nhận ra mình đang bị người lợi dụng chứ? Trong đôi mắt chợt lóe lên giận dữ.

Thấy mục đích đã đạt được, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, cũng không ở lại lâu, xoay người quay vào phòng.

Từ lúc nghe ra giọng Diệp Vấn Khanh, Bùi Nguyên Ca đã đoán được chuyện này do Nghiễm Trí trai thọc gậy bánh xe, muốn họa thủy đông di, mượn đao giết người. Loại chuyện này, Nghiễm Trí trai nhất định sẽ phái người đến trợ giúp, muốn làm to mọi chuyện lên. Bởi vậy ngay từ đầu, Bùi Nguyên Ca đã chú ý tới hai tên lén lút kia, nhìn trộm người áo lam từ trong quầy, phân phó tiểu nhị lấy chỉ đồng thời dặn hắn, đợi lát nữa hai người kia ra mặt, ngay sau khi giải quyết xong vụ Ngọc Lâu điểm thúy, lật tẩy bọn họ là người của Nghiễm Trí trai. Không ngờ chúng thật sự bị nàng nhử ra.

Tuy không rõ thân phận vị công tử trẻ tuổi này, nhưng chắc chắn là hoàng tử, nên rất dễ suy đoán, thân là hoàng tử kiêu ngạo, sao có thể tha thứ dễ dàng việc bản thân bị một cửa hàng đồ thêu nho nhỏ lợi dụng?

Nghiễm Trí trai muốn mượn đao giết người, họa thủy đông di, vậy để nhìn xem đến cuối cùng ai mới là người bị đao chỉ hướng đi?

Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng của vị công tử trẻ tuổi kia: “Cô nương, xin dừng bước!”

— —— ——–

[1] lưu tô kế: có người còn gọi là khinh vân (mây nhẹ). Giống như này

[2] cắt câu lấy nghĩa: lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình

=======

Chương 48: Tam tiểu thư không biết xấu hổ

Bùi Nguyên Ca dừng bước, xoay người nhẹ nhàng nói: “Công tử còn cần loại chỉ khác, có thể nói với tiểu nhị.”

“Ta không mua chỉ thêu.” Vị công tử trẻ tuổi mỉm cười, hắn mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, càng thể hiện khí độ bất phàm, phong thái như ngọc, tao nhã lịch sự: “Ta có chuyện khác muốn nhờ cô nương giúp đỡ, không biết có tiện không?”

Bùi Nguyên Ca đắn đo không biết dụng ý của hắn, đối với chuyện mình không nắm chắc, nàng có thói quen không muốn dính dáng tới, đang định lên tiếng từ chối thì hắn lại nói: “Tại hạ Vũ Hoằng Triết, đây là biểu muội của ta Diệp Vấn Khanh, chúng ta không phải người xấu, cô nương không cần lo lắng.”

“Vũ Hoằng Triết? Không phải là ngũ điện hạ do Hoàng hậu nương nương sinh hạ sao?” Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nữ tử kinh ngạc. Ngay sau đó, bóng dáng của Bùi Nguyên Dung xuất hiện ở cửa. Nàng ta chạy đến trước quầy tính tiền, phúc thân với Vũ Hoằng Triết, trên người mặc bộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa lá cành sắc tím, khiến nàng ta càng thêm kiều diễm động lòng người, yểu điệu nói: “Bùi Nguyên Dung bái kiến Ngũ điện hạ.” Khó trách hôm nay nương kêu nàng phải đi theo phu nhân ra ngoài, hóa ra phu nhân bất công, an bài Bùi Nguyên Ca gặp gỡ Ngũ điện hạ ở đây. Tuy nàng tới chậm, không xuất môn cùng phu nhân, nhưng may mắn vẫn để nàng gặp được Ngũ điện hạ.

Bùi Nguyên Dung? Tại sao nàng ta lại ở đây?

Bùi Nguyên Ca thầm suy tư trong lòng, nhưng trước mắt Ngũ hoàng tử và Diệp Vấn Khanh này quan trọng hơn. Dù nàng không quan tâm chuyện hoàng thất triều đình, nhưng cũng biết nay gia tộc Hoàng hậu quyền thế lớn, rắc rối phức tạp, không ai dám trêu chọc. Vị Ngũ điện hạ này đã chủ động tiết lộ danh tính, tức là không cho phép đối phương cự tuyệt. Trong lòng thầm thở dài, nàng phúc thân nói: “Ngũ điện hạ, Diệp cô nương, vừa rồi tiểu nữ thất lễ, thỉnh hai vị thứ lỗi. Mời hai vị vào trong!” Nàng nhấc mành thêu lên, mời hai người vào trong phòng.

Biết được vị công tử trẻ tuổi này là Ngũ điện hạ, dân chúng vây xem náo nhiệt cũng ngẩn người, một lát sau mới phản ứng lại, nhao nhao quỳ xuống tham bái. Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu lên, Vũ Hoằng Triết và Diệp Vấn Khanh đã vào trong tự bao giờ, đám đông lại bắt đầu nghị luận sôi nổi. Nhưng bất luận thế nào, việc Ngũ điện hạ đến Giản Ninh trai đã lan truyền khắp kinh thành. Giản Ninh trai miễn cường cũng gọi là phát đạt, có lẽ sau này sẽ mở ra cánh cửa mới thu hút giới quý tộc, có thể đoán được thời gian tới sẽ làm ăn cực kỳ thịnh vượng.

Lý Thành An và người áo lam cũng hết sức ngạc nhiên, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ, mọi chuyện cuối cùng sẽ kết thúc như vậy, quá lợi cho Giản Ninh trai.

Trong phòng, Thư Tuyết Ngọc đã sớm chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy hai người tiến vào, khom mình hành lễ nói: “Thiếp thân bái kiến Ngũ điện hạ.” Sau lại gật đầu với Diệp Vấn Khanh, đúng mực nói: “Chào Diệp cô nương!”

Vũ Hoằng Triết thấy vậy, đoán rằng vị phu nhân đối diện này nhất định có cáo mệnh, nên hỏi: “Phu nhân là —— ”

“Cha ta là Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành, vị này là mẫu thân của ta Bùi phu nhân, còn ta là Bùi Nguyên Dung.” Bùi Nguyên Dung giành trước đáp, một lần nữa nói tên mình, để Ngũ điện hạ ấn tượng càng sâu. Nàng cố ý gọi Thư Tuyết Ngọc là mẫu thân, để tránh cho Vũ Hoằng Triết khinh thị nàng là thứ nữ, cuối cùng lại kéo Bùi Nguyên Ca qua nói: “Đây là tứ muội của ta, Bùi Nguyên Ca, vốn có hôn ước với Thế tử Trấn Quốc Hầu phủ An Trác Nhiên, đáng tiếc sau đó bị từ hôn.” Nàng ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “từ hôn”, lấy địa vị tôn quý của ngũ điện hạ, chắc chắn sẽ không coi trọng một nữ tử bị từng bị từ hôn!

Thủ đoạn chẳng ăn nhập ngữ cảnh này, ngoại trừ biểu hiện sự nông cạn ngu xuẩn của nàng ta ra ngoài thì chẳng có tác dụng gì. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không vạch trần.

Vũ Hoằng Triết biết Bùi Chư Thành, nhưng không hiểu tình cảnh Bùi phủ nhiều lắm, chỉ nghe nói Bùi đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa cực kỳ xuất sắc, thanh danh vang dội. Còn vị Bùi tứ tiểu thư này thì… Vũ Hoằng Triết đánh giá nàng, thấy nàng vẫn trầm tĩnh như nước, u nhã hờ hững, lại nhớ tới trận đấu kỳ ở Giám Hiên kỳ huyên náo gần đây, và cả lần nhanh trí cắt từ làm thơ trong Hoa yến của Liễu quý phi, trong lòng càng tán thưởng: “An Trác Nhiên phản hứa thoái hôn, là nhân phẩm hắn không tốt. Tứ tiểu thư băng tuyết trí tuệ, ngày sau nhất định có người xứng đôi, không cần vì vậy mà lo lắng.”

Về phần Bùi Nguyên Dung kia, nông cạn lỗ mãng, không giống phong phạm của tiểu thư khuê các… Đợi chút, Bùi Nguyên Dung? Vũ Hoằng Triết nghĩ lại, bỗng nhiên nhớ tới chuyện ngắm hoa yến của Liễu quý phi, chẳng lẽ chính là người hãm hại muội muội, Bùi Nguyên Dung sao?

Diệp Vấn Khanh bĩu môi nói: “Con mắt của nha đầu Diệp Vấn Quân kia từ trước đến giờ đã không tốt, giờ lại đi coi trọng loại người như An Trác Nhiên!”

Diệp Vấn Quân và An Trác Nhiên…. Bùi Nguyên Ca cuối cùng cũng hiểu, vì sao trong hoàng cung Diệp Vấn Quân luôn nhằm vào nàng, hóa ra nàng ta phải lòng An Trác Nhiên. Nói như vậy, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, chẳng lẽ biết trước tin tức phụ thân sẽ bị thuyên chuyển, cho rằng Bùi phủ sắp thất thế, cho nên đá Bùi phủ sang một bên, muốn mượn gia tộc của Diệp Vấn Quân cũng chính là hoàng hậu để leo lên cao? Nhưng mà, nhìn bộ dáng này của Ngũ hoàng tử và Diệp Vấn Khanh, rõ ràng rất xem thường Diệp Vấn Quân. E rằng Trấn Quốc Hầu phủ tính toán nhầm rồi…

Có điều, kiếp trước Bùi Nguyên Dung có nói, Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn là do Chương Vân và Vạn Quan Hiểu dở trò, vậy rốt cuộc chi tiết bên trong chuyện này là thế nào?

“Ngũ điện hạ vừa nói có việc…” Bùi Nguyên Ca chuyển chủ đề.

“À, là như vậy, biểu muội ta muốn thêu một bức Tuyết Liệp đồ, mới nghe nói Bùi tiểu thư tinh thông thêu thùa, nhất định là cao thủ, không biết có thể hiệp trợ biểu muội ta hoàn thành bức tranh này không? Ta sẽ vô cùng cảm kích.” Lời Vũ Hoằng Triết mặc dù khiêm tốn, nhưng cũng trực tiếp lấy trong tay áo ra một cuốn tranh, đưa tới: “Bản vẽ ở đây, phiền tứ tiểu thư rồi!” Bộ dáng hiển nhiên không cho người khác cự tuyệt.

Nói là hiệp trợ, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, căn bản là muốn nàng tự tay thêu mới đúng.

Bùi Nguyên Ca không muốn dây dưa quá nhiều với hoàng thất, nhưng lại không dám đắc tội họ. Đang lúc do dự thì Thư Tuyết Ngọc bỗng nhiên nói: “Đa tạ Ngũ điện hạ coi trọng, có điều tiểu nữ từng bị từ hôn, thanh danh có trở ngại. Nếu chuyện thêu thùa nơi khuê phòng bị truyền ra ngoài, chỉ sợ…Xin Ngũ điện hạ lượng thứ tiểu nữ có chỗ khó xử.” Thư Tuyết Ngọc mở miệng cự tuyệt thay cho Bùi Nguyên Ca.

“Điều này…” Vũ Hoằng Triết vốn nghĩ, tay nghề thêu thùa của Diệp Vấn Khanh không tính là kém, nhưng cũng không thể nói là tốt, chẳng bằng thỉnh Bùi Nguyên Ca hỗ trợ. Thứ nhất, mượn chuyện này kết giao với Bùi phủ, thứ hai có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Bùi Nguyên Ca. Hắn thân phận tôn quý, dung mạo anh tuấn, xưa nay luôn là đối tượng được nữ nhi kinh thành ái mộ muốn với tới, nghĩ rằng nói ra lời này, Bùi Nguyên Ca nhất định sẽ đáp ứng, không ngờ Bùi phu nhân lấy thanh danh nữ tử làm lý do từ chối.

Thấy Vũ Hoằng Triết chỉ để ý tới Bùi Nguyên Ca, không liếc nhìn nàng một cái, Bùi Nguyên Dung lòng như lửa đốt, tận dụng lúc đó xen vào: “Ngũ điện hạ, tay nghề thêu thùa của ta không kém tứ muội, không bằng để ta hoàn thành bức Tuyết Liệp đồ này đi!” Chỉ cần nàng có thể thêu thật đẹp bức tranh này, chẳng những có thể lấy lòng Diệp Vấn Khanh, đồng thời có thể biểu diễn tay nghề của mình cho Vũ Hoằng Triết xem, để hắn sinh thêm hảo cảm với nàng. Nhất thời lúc đó, nàng ta quên đi sự thật kỹ thuật thêu vụng về của mình.

Mọi người trong phòng đồng loạt liếc mắt nhìn, Bùi phu nhân đã nói chuyện thêu thùa nơi khuê phòng bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thanh danh, vậy mà vị tam tiểu thư này còn ôm vào người, có phải là rất không biết xấu hổ không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK