• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 53: Di nương dâng trà bồi tội

Trương Đức Hải vào nhã đường, thấy tam tiểu thư vừa nãy còn cáo trạng giờ đang cứng đờ người, vẻ mặt nao núng, còn Tứ tiểu thư tuy nước mắt còn đọng trên khóe mắt nhưng giống như đang cười, lão gia nhìn bằng ánh mắt sủng nịnh, cưng chiều. Trong lòng hắn ta thầm vui mừng, may mà mình đánh cuộc đúng, nhanh hơn người khác một bước. Hắn hành lễ xong, cung kính nói: “Khởi bẩm lão gia, phu nhân, Tứ tiểu thư, theo như phân tích của Tứ tiểu thư, việc này do nội tặc (kẻ gian trong nhà) làm, bởi vậy nô tài đã lục soát trong viện cẩn thận, quả nhiên tìm được vật bị mất trong nhà Trần Thanh Gia, xem ra chuyện này là Trần Thanh Gia tự chủ đạo, nên đặc biệt tới bẩm báo.”

Bùi Nguyên Ca không hề nói những lời đó, hắn nói như vậy, là đem công lao cho Bùi Nguyên Ca, bày tỏ lòng trung thành.

Lúc trước, chuyện ởTĩnh Nhã đường đã khiến Bùi Chư Thành cảm thấy tiểu nữ nhi của mình thông minh, biết chừng mực, giờ lại biết được Trương Đức Hải làm việc dựa theo Nguyên Ca dặn dò, quả nhiên tìm được vật bị mất, hơn nữa đúng như Bùi Nguyên Ca nói, mama quản sự thấy tiền nổi máu tham, nên càng cảm thấy tiểu nữ nhi băng tuyết trí tuệ, tán thưởng sờ đầu nàng: “Ca nhi của chúng ta đoán không sai chút nào, khiến phụ thân cũng thấy hổ thẹn không bằng! Nói không chừng sau này, phụ thân có công sự rắc rối, phải lãnh giáo Ca nhi rồi!”

“Phụ thân cứ đùa con!” Bùi Nguyên Ca hờn dỗi: “Đúng rồi, trước đó con có nói, nếu ai tìm được vật bị mất cùng kẻ trộm…”

Bùi Chư Thành vung tay, nói sảng khoái: “Cứ làm theo lời con nói đi, thăng Trương quản sự làm phó tổng quản! Trương quản sự, đây chính là ân điển Tứ tiểu thư phá lệ cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ!” Nói xong, vẫy vẫy tay, vui vẻ kêu Trương quản sự lui ra.

Liếc nhìn Bùi Nguyên Dung tê liệt ngã xuống, Bùi Nguyên Ca do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Ngũ điện hạ cầu tú đồ.

Bùi Nguyên Dung khác Chương Vân, nàng ta dù sao cũng là nữ nhi của phụ thân, cốt nhục tình thâm, lúc này chỉ là cáu giận nhất thời, ngày sau vẫn sẽ mềm lòng. Chẳng bằng giữ chuyện này lại, chờ khi cha hết giận mới lôi ra, để người tức giận Bùi Nguyên Dung lần nữa. Cứ như vậy chuyện này nối tiếp chuyện kia, cho đến khi phụ thân không thể nhẫn nại thêm được nữa, ngày nào đó hoàn toàn thất vọng về nàng ta… Giống như cách Chương Vân đối xử với nàng ở kiếp trước!

Bùi Chư Thành trầm ngâm một lát rồi nói: “Ca nhi, nếu sau này không có chuyện gì, thì đến thư phòng giúp cha một tay đi!”

Lời vừa nói ra khiến cả ba người đều ngẩn ra. Bùi Nguyên Ca kinh ngạc nói: “Con có thể giúp cha gì chứ?”

“Đến giúp cha đọc công văn, rồi phân loại chúng, trước kia Đại tỷ của con cũng giúp ta làm chuyện này. Mặc dù là nữ nhi, nhưng nữ nhi Bùi phủ chúng ta không tầm thường chỉ cực hạn trong công việc nhà, mà cần mở mang tầm mắt, tiếp thu thêm kiến thức, thông minh hiểu đời mới phải!” Bùi Chư Thành mỉm cười, nhìn nữ nhi của Minh Cẩm giống hệt nàng ấy, trong lòng vui mừng vô cùng.

Nếu nói trước kia phụ thân tin nàng vì nàng là nữ nhi của người, thì hiện tại chính là bởi vì tin tưởng năng lực của nàng.

Bùi Nguyên Ca hết sức vui sướng, ngẹo đầu cười nói: “Chỉ cần phụ thân không chê con ngu dốt, đương nhiên con nguyện ý theo phụ thân mở mang tầm mắt.” Nàng ôm cánh tay ông, nũng nịu nói: “Những mà con không hiểu những thứ này, cha..người phải từ từ dạy con, không được ngại phiền đó. Nếu không, con sẽ phân phó phòng bếp, không cho ngài cơm ăn đâu!” Nàng nhăn nhăn mũi, gương mặt ngây thơ đáng yêu, làm Bùi Chư Thành cười to sảng khoái.

Tin tức truyền tới Tứ Đức viện, Chương Vân tức giận gần chết.

Lần này bà ta nhắm vào Thư Tuyết Ngọc, không ngờ lại bị Bùi Nguyên Ca ôm đồm , kết quả tính kế thất bại không nói, còn khiến Dung nhi thất sủng, còn dính cả Chu phó tổng quản nữa. Bực mình nhất là, tiểu tiện nhân kia lại có phúc, được khâm điểm đến thư phòng hiệp trợ lão gia, đây là vinh dự chỉ Hoa nhi mới có, giờ lại bị tiểu tiện nhân này đoạt mất? Hơn nữa, thân phận còn là tiểu tạp chủng lai lịch không rõ! (Be: Có ai hóng Bùi Nguyên Hoa trong truyền thuyết lên sàn không ạ =)]]] )

Quan sát sắc mặt, Vương mama biết Chương Vân căm hận vô cùng, khuyên nhủ: “Di nương, lão nô biết trong lòng ngài không thoải mái, nhưng tiểu tiện nhân kia là người lão gia thương yêu nhất, không thể làm căng. Việc cấp bách trước mắt là vãn hồi tâm tư lão gia, ngoại trừ hầu hạ lấy lòng lão gia bên ngoài, lão nô cảm thấy, ngài cần phải từ bên Tứ tiểu thư nữa, không thể lại để lão gia cảm thấy ngài không thành tâm với Tứ tiểu thư, mang lòng ghen ghét, bằng không, chỉ sợ tình hình sẽ càng ngày càng hỏng bét. Ngài cố gắng nhẫn lại, ngẫm lại lúc trước, ngài đối phó phu nhân lúc đó đang như mặt trời ban trưa thế nào?” Nếp nhăn xô lại trên khuôn mặt già nua, tính toán cẩn thận.

Chương Vân nhìn bà ta, có chút đăm chiêu.

“Mama yên tâm, nếu Tứ tiểu thư là người lão gia yêu thương nhất, thì cũng chính là đầu nhọn trong lòng ta, sau này ta chắc chắn sẽ đối đãi Tứ tiểu thư thật tốt, ngay cả lão gia cũng đứng sau, sẽ khiến tất cả mọi người không tìm ra nửa điểm không phải. Nếu có điều không phải, vậy cũng chỉ có thể là lỗi của Tứ tiểu thư.” Ban đầu biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, nói đến đoạn sau, bỗng nhiên trở nên từ ái ôn nhu, nhún nhường khiêm tốn, thần kỳ vô cùng.

Nhìn vẻ mặt Chương Vân thành khẩn không chê vào đâu được, Vương mama biết bà ta đã nghĩ thông suốt, gật đầu hài lòng.

Nháy mắt, kỳ hạn nửa tháng đã đến, ngày hôm giải trừ cấm túc, Chương Vân tới Kiêm Gia viện, vẻ mặt đầy xấu hổ quỳ rạp xuống đất, trước tiên dập đầu bồi tội với Bùi Nguyên Ca.

“Tứ tiểu thư, lần trước nô tỳ chậm trễ mời đại phu cho ngài, thiếu chút nữa gây đại họa. Nửa tháng này, nô tỳ mỗi ngày đều nghĩ lại, hối hận và hổ thẹn vô cùng, giờ ở đây đặc biệt xin lỗi Tứ tiểu thư!” Chương Vân nói xong lại dập đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, hai tay dâng trà: “Nếu Tứ tiểu thư chịu khoan dung nô tỳ, xin uống ly trà này. Nếu không chịu, nô tỳ cũng không hề có nửa câu oán hận, đều tại nô tỳ cuồng vọng, cho dù tứ tiểu thư không chịu tha thứ, cũng là bình thường.”

Bùi Chư Thành thấy bà ta đặt Nguyên Ca lên đầu, trong lòng vui mừng, mỉm cười gật đầu, xem ra bà ấy thật sự đã hối cải .

Rõ ràng hận nàng muốn chết, còn giả bộ nhún nhường như vậy, chỉ sợ hận ý trong lòng bà ta càng tăng thêm? Bùi Nguyên Ca di chuyển ánh mắt, cố ý do dự một hồi: “Quên đi, di nương đã biết nhận sai rồi, ai bảo ta trời sinh không biết thù dai chứ!” Nói xong cười thản nhiên cười, tiến lên nâng Chương Vân dậy: “Di nương mau đứng lên đi, dù sao ngài cũng coi như trưởng bối của ta, đây không phải khiến ta tổn thọ sao?”

“Tứ tiểu thư trăm ngàn lần đừng nói như vậy, nô tỳ bất quá là nô tài, đâu dám xưng trưởng bối?” Chương Vân khiêm tốn, vẫn quỳ rạp xuống đất, ôn nhu nói: “Nếu Tứ tiểu thư không trách nô tỳ nữa, vậy xin uống ly trà nhận lỗi này!”

Điệu bộ cúi đầu, tự xưng nô tỳ, mời người uống trà bồi tội. Tư thái kia, bộ dáng kia giống như một người khác, nàng không uống chính là điêu ngoa tùy hứng, thù dai hẹp hòi, cố ý làm khó bà ta. Mười năm trước Thư Tuyết Ngọc không uống ít “trà bồi tội” như vậy, lần này thấy bà ta dùng lại chiêu cũ để đối phó Bùi Nguyên Ca, không khỏi dâng trào tức giận, đang định mở miệng thì bị Bạch Sương giữ chặt, nhìn bà lắc đầu nhẹ khó phát hiện.

Thư Tuyết Ngọc khẽ cắn môi, nhìn Nguyên Ca ứng phó ra sao?

Tâm tư chưa dứt phải không? Không cho bà ta cái giáo huấn, bà ta lại tự cho rằng mình thông minh, diễn xuất vô địch? Ai cũng phải làm theo tính toán của bà ta sao? Con mắt Bùi Nguyên Ca trong suốt giống như đang cười, lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai Chương Vân, nhỏ giọng chỉ hai người mới nghe được: “Chương di nương, ngươi nói xem, nếu ta uống trà bồi tội của ngươi, thân thể lại đột nhiên có vấn đề, phụ thân sẽ nghĩ như thế nào?”

=========

Chương 54: Mẫu tử tình thâm, tính kế nhau

Chương Vân ngẩn ra, căng thẳng nuốt nuốt nước bọt, dùng khổ nhục kế, lại vu oan hãm hại, Bùi Nguyên Ca lúc trước đã làm loại chuyện này, mánh khóe cũ tuy tầm thường nhưng nếu lão gia nghi ngờ bà động tay chân vào trà, phiền toái còn lớn hơn sự kiện phong hàn nữa. Đang lúc thẩm thỏm, quyết định khó khăn thì nghe tiếng Bùi Nguyên Ca cười khẽ, từ trên cao nhìn xuống mang theo đùa cợt: “Ta trêu di nương chút thôi, di nương cũng tưởng thật sao, xem ngươi sợ tới mức này rồi! Trà này không phải đưa ta uống sao?”

Nàng nói xong với tay đỡ ly trà.

Chương Vân theo bản năng rụt lại, tránh tay của Bùi Nguyên Ca, ánh mắt đề phòng. Bà không cho rằng Bùi Nguyên Ca nói giỡn!

Ý cười trên mặt Bùi Nguyên Ca càng sâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Chương Vân, ôn nhu nói: “Di nương sao vậy? Chẳng lẽ luyến tiếc này ly trà ngon sao?” Những lời này nàng chỉ dùng ngữ điệu bình thường để nói, lập tức khiến mọi người trong phòng chú ý, cùng nhìn Chương Vân bằng ánh mắt kỳ quái, rõ ràng bà ta chỉ điểm Bùi Nguyên Ca kính trà bồi tội, nhưng không hiểu vì sao lại không đưa cho Tứ tiểu thư.

Trước mắt bao người, Chương Vân tiến thoái lưỡng nan.

Vương mama vội vàng hoà giải nói: “Chén trà này đã lạnh, di nương sợ không tốt cho tiểu thư, bởi vậy muốn đổi ly trà nóng khác tới.” Bà ta nhẹ nhàng huých Chương Vân một cái, ý bảo bà châm lại trà.

Đúng lúc này, đám người Bùi Nguyên Xảo vừa vặn đến thỉnh an, Chương Vân thuận thế làm bộ như đã quên chuyện này, không dám nhắc chuyện kính trà bồi tội. Bùi Nguyên Ca cũng không để ý, chỉ cười nhìn Chương Vân, thấy bà ta bởi vì mình quét mắt nhìn ly trà có một lần mà khẩn trương, bỗng nhiên mở miệng nói: “Phụ thân, nếu di nương đã được bỏ lệnh cấm, nữ nhi xin trả lại chi quyền tạm thời của mình cho di nương.”

Chương Vân vốn tưởng rằng Thư Tuyết Ngọc cùng Bùi Nguyên Ca chắc chắn giữ lại quyền trưởng quản, vì không muốn nổi lên xung đột với bọn họ mà ngay cả tạm thời buông quyền quản phủ bà ta cũng đã chuẩn bị tốt. Không ngờ Bùi Nguyên Ca lại chủ động nhắc tới khiến bà ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Miệng lại đùn đẩy nói: “Nô tỳ là người sai, không dám hy vọng xa vời lại chưởng phủ vụ, nếu Tứ tiểu thư cảm thấy mệt nhọc, không bằng thỉnh phu nhân giúp đỡ.” Biết Bùi Chư Thành tuyệt đối sẽ không đem phủ vụ giao cho Thư Tuyết Ngọc, bà vui vẻ làm người tốt.

“Di nương như vậy là muốn nhàn hạ sao?” Bùi Nguyên Ca cười nói: “Ta sắp tới đến thư phòng giúp phụ thân, lại vừa phải để ý Tĩnh Xu trai, thực tế không giúp được. Di nương coi như giúp ta chuyện này, tiếp nhận chưởng phủ chi quyền đi!”

Cứ như vậy, trải qua hai bên khiêm nhượng lẫn nhau, Chương Vân “bất đắc dĩ” tiếp nhận lại quyền quản phủ.

Thấy nữ nhi không hề tham quyền, rất có phong độ của ông, Bùi Chư Thành mỉm cười gật đầu, càng yêu thương, tin tưởng nữ nhi này.

Chương Vân bỏ lệnh cấm, lại lần nữa cầm quyền quản phủ, hạ nhân Bùi phủ đều ngầm đoán, lần này di nương nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho phu nhân cùng Tứ tiểu thư. Ngoài dự liệu, Chương Vân giống như thay đổi triệt để, dùng mọi cách nhân nhượng, chiếu cố Thư Tuyết Ngọc cùng Bùi Nguyên Ca, không cho phép người làm có nửa điểm sơ suất, nhất là Bùi Nguyên Ca, săn sóc cẩn thận, ngay cả Bùi Chư Thành và Bùi Nguyên Dung cũng lui xuống thứ hai. Nếu không phải Bùi Nguyên Dung đang bề bộn thêu Tuyết Liệp đồ lấy lòng Ngũ điện hạ, chỉ sợ đã ầm ĩ một trận rồi.

Càng vượt ngoài dự liệu đó là Tứ tiểu thư bởi vậy mà càng trở nên thân thiết với Chương di nương, hai người “tương kiến thậm hoan” (gặp nhau là vui), cứ như mẹ con ruột thịt vậy. Thư Tuyết Ngọc lo Bùi Nguyên Ca tuổi nhỏ, bị Chương Vân hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt) lường gạt, khuyên bảo vài lần nhưng Bùi Nguyên Ca lại cười nói: “Phu nhân yên tâm, ta biết chừng mực. Chương Vân làm như vậy, bất quá giả bộ đức hạnh trước mặt phụ thân thôi. Nếu ta cự tuyệt làm khó dễ, bà ta nhân đó ra vẻ ủy khuất, biến ta thành ác nhân, đó chẳng phải đúng ý bà ta ư? Chẳng qua, bà ta giả bộ làm người tốt như vậy, ta sẽ không có cách nào nắm được bà ta!”

Nhằm vào đối tượng có cách tính toán, thân thiết cũng có phương pháp thân thiết dày vò, nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc Chương Vân có thể nhịn tới mức nào?

Bề ngoài Chương Vân hiện tại vẫn là người chưởng phủ, nhưng vinh nhục của nữ nhân hậu viện, hơn phân nửa vẫn quyết định bởi nam nhân. Từ khi Thư Tuyết Ngọc xuất viện đến giờ, Bùi Chư Thành chỉ nghỉ tại Tứ Đức viện một lần, còn nháo đại loạn tới con cái, hạ nhân Bùi phủ đều âm thầm bàn luận Chương di nương sắp thất sủng, sẽ không cung kính xu nịnh như trước, bắt đầu lên mặt. Nhưng chuyện này, trừ phi Bùi Chư Thành lại về Tứ Đức viện, dùng hành động trực tiếp chứng minh bà ta vẫn được sủng ái, nếu không đều vô dụng.

Điểm này, Chương Vân biết, Bùi Nguyên Ca cũng biết.

Tính toàn giờ phút quan trọng chuẩn xác, đêm nay Bùi Nguyên Ca lấy bàn cờ ra, nói với Chương Vân đến Tĩnh Xu trai lấy lòng xu nịnh: “Nhàn rỗi sinh nhàm chán, không bằng di nương đánh song lục cùng ta!”

Chương Vân chỉ mong khắp thiên hạ đều biết bà ta và Bùi Nguyên Ca hòa thuận, liền đáp ứng.

Kỳ nghệ Bùi Chư Thành cực cao, tinh thông các loại chơi cờ, vì để lấy lòng ông, Chương Vân cũng từng tỉ mỉ học qua song lục, nhưng đánh với Bùi Nguyên Ca hơn mười ván, lại không thắng được ván nào, trên mặt bà ta không khỏi ngượng ngùng. Bùi Nguyên Ca không để ý, vẫn đánh hết sức cao hứng, đến lúc đi nghỉ, còn nói chơi cùng Chương Vân vô cùng vô vẻ, không nỡ để bà ta đi, nên giữ lại bà ta ngủ cùng một đêm.

Tiểu thư chịu ngủ cùng di nương, đây là vinh sủng hiếm có, Chương Vân sao nỡ cự tuyệt?

Khoảng hai khắc sau, Vương mama vui mừng vào Tĩnh Xu trai, lại bị Tử Uyển ngăn lại: “Mama làm gì?”

“Tiểu đề tử này!” Vương mama trừng mắt nhìn nàng, mặt lại không kiềm được, tươi cười nói: “Lão gia vừa rồi sai người truyền tin, nói đêm nay sẽ nghỉ ở Tứ Đức viện, ta đến nói cho di nương, thỉnh di nương trở về chuẩn bị. Ngươi chặn đường như vậy, cẩn thận lão gia nổi giận!” Di nương chịu nhục mấy ngày không có uổng phí, tâm tư lão gia quay về, đây chính là sủng hạnh di nương chờ đợi đã lâu. Nếu có thể nắm chắc cơ hội lần này, lưu lão gia lại mấy buổi tối, thì còn ai dám nói di nương thất sủng sau lưng? Bởi vậy trong lời nói mang theo chút phấn khởi cùng kiêu căng.

Tử Uyển thầm khen tiểu thư liệu sự như thần, cười như không cười nói: “Di nương đã ngủ say, sợ là không thể hầu hạ lão gia.”

“Nếu ngủ thì phải kêu di nương dậy, dù sao chốc nữa lão gia mới đến Tứ Đức viện.” Vương mama tiếp tục nói, hồn nhiên không để trong lòng.

Tử Uyển lại hừ một tiếng, nói: “Hôm nay, Tứ tiểu thư cùng di nương đánh song lục rất vui vẻ, nên mới giữ di nương ngủ lại. Tứ tiểu thư từ nhỏ thân thể đã không tốt, trước là mỹ nhân lệ, sau lại bị phong hàn xâm nhập, thân thể càng yếu, đêm ngủ không sâu, khó khăn lắm mới chợp mắt, nếu bị quấy nhiễu sẽ rất khó vào lại giấc ngủ. Ngày mai lão gia nhìn thấy tứ tiểu thư vẻ mặt tiều tụy, hỏi đến, ngươi tự đi lĩnh tội chứ đừng liên lụy tới ta! Mama nếu muốn đi gọi thì tự đi gọi đi, ta không dám quấy nhiễu Tứ tiểu thư.” Nàng nói xong vung khăn tay, quay đầu bước đi.

Vương mama trợn tròn mắt.

Di nương ngủ lại, đây chính là ân sủng, chứng tỏ Tứ tiểu thư coi trọng di nương. Nếu di nương cố ý về Tứ Đức viện hầu hạ lão gia, quấy nhiễu tiểu thư, dù ai phân xử, đều sẽ cảm thấy di nương vì tranh sủng, không để ý tới thân thể của Tứ tiểu thư. Cứ như vậy, chẳng phải nói lúc trước di nương đối tốt với Tứ tiểu thư đều là giả vờ hay sao? Nếu ngày mai lão gia biết, sợ sẽ cảm thấy di nương không quan tâm Tứ tiểu thư, tình cảm ngoài mặt mà thôi, nếu thế thời gian công sức di nương bỏ ra coi như uổng phí hết.

Nhưng… . chờ mong rất lâu mới đợi đến tối nay, nếu trơ mắt bỏ qua như vậy, đừng nói di nương, ngay cả lòng bà cũng nhỏ máu.

Đi gọi di nương, hay là không gọi? Vương mama nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang