Ngồi trên ghế, cả người Tô Mạt có hơi không thoải mái.
Lúc nãy khi gọi điện, cô cảm nhận được tâm trạng của Sở Hà không tốt. Nhìn thấy anh hút thuốc từ phía xa, loại cảm giác này vẫn còn tồn tại. Nhưng lúc này, loại trực giác này bị một sự ưu tư không rõ ràng quấy rối, ngồi cúi đầu, cô cảm nhận được nhịp tim của mình có hơi loạn.
Vì lo sợ mà trái tim đập loạn nhịp?
Khoảnh khắc nào đó, từ này cứ như thế xuất hiện trong đầu.
“Dây an toàn.”
Lên xe, Sơ Hà khép cửa kính lại đồng thời nhẹ giọng nhắc nhở, nhìn bộ dạng cô giống như là đang đi vào cõi thần tiên, dứt khoát nghiêng người qua, muốn giúp cô kéo dây an toàn.
Không kịp đề phòng, Tô Mạt phản ứng lại ý định của anh, nhất thời đưa tay lôi dây an toàn. Tâm tư quá rối loạn, trong chốc lát chạm phải tay của Sở Hà.
Bàn tay của đàn ông không giống như bàn tay mềm mại của cô, rất to lớn, mu bàn tay, ngón tay đều không có cảm giác nhiều thịt, rắn chắc, xúc cảm ấm áp.
Cô như bị điện giật lấy tay ra, nói lắp một câu, “em ... ... em tự mình làm.”
“Vâng.”
Cổ họng của Sở Hà khẽ động, nghiêng người lại ngồi ngay ngắn.
Chiếc SUV màu đen đỗ xe bên đường, hơi lạnh từ điều hòa trong xe thổi ra, rất nhanh, nhiệt độ trong xe hạ thấp, mát mẻ mà thoải mái.
Không ai nói chuyện, ánh nhìn của Tô Mạt cố định ở ngoài cửa xe.
Cậu có một chiếc xe bánh mì, cậu khá là yêu quí nó, hơn ba năm, chiếc xe vẫn còn như mới, là phương tiện thay thế cho việc đi bộ xa xỉ nhất của gia đình cô, làm thủ tục xong hơn 4 vạn tệ. Lần trước, cô và Hứa Thiếu Huy ngồi xe của Sở Hà, lúc quay về Hứa Thiếu Huy nhắc đến chiếc xe này của Sở Hà phải bốn mươi năm mươi vạn nhân dân tệ.
So sánh hai chiếc xe, chênh lệch cũng phải gấp 10 lần.
Rất rõ ràng, đây là người ở một tầng lớp khác với một cuộc sống ưu việt hơn so với họ, về điểm này, từ khí chất, cách ăn mặc trang điểm, các phương diện đều thể hiện rõ.
Cô đang nghĩ gì vậy ... ...
Lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, tự nhiên lại nảy sinh một loại cảm giác muốn lại gần anh. Anh rất quan tâm cô, tính cách nội hàm ôn hòa, bề ngoài lại đẹp trai như vậy, từ đầu đến chân, đều hoàn mĩ như thế, không thể xoi mói được. Nhưng như vậy thì sao, không nói thời gian sống chung nhà của họ cũng chỉ có một tháng rưỡi ngắn ngủi, chỉ nói khoảng cách giữa họ cũng khó mà vượt qua được.
Con người không nên hoang tưởng những thứ không thuộc về mình ... ...
Cây cảnh hai bên đường dần lùi dần lại, bầu trời từ cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài rất êm dịu, Tô Mạt nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy hốc mắt hơi nóng. Trong lòng có cảm giác chua chát, cô ra sức đè nén cảm giác đó xuống, một lúc sau, cuối cùng tâm trạng cũng hồi phục lại bình thường.
Trong lúc lái xe, ánh mắt Sở Hà liếc nhìn cô, thấy cô từ đầu đến cuối đều nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm lặng lẽ, góc nghiêng khuôn mặt lộ ra độ cong hài hòa.
Tổng hợp điều kiện của cô, hiển nhiên không thể so với Thượng Khởi Văn, cô gái đó lớn hơn cô 7 tuổi, tự tin phóng khoáng, ngọt ngào xinh đẹp, từng trải và có kinh nghiệm làm việc mấy năm, trên bàn ăn cũng có thể thành thạo xử lí các mối quan hệ. Ngược lại Tô Mạt thì sao, non trẻ chưa trưởng thành.
Nhưng, như vậy thì sao?
Anh chưa từng nghĩ đến sẽ tìm một nữ cường nhân, có thể nói, từ lúc anh nhận thức được việc hôn sự của mình sẽ bị bố mẹ nhúng tay vào, anh liền không nghĩ đến việc kết hôn. Phiền phức, nếu như mỗi một bước trong cuộc đời đều phải tính toán cân nhắc, 20 tuổi đã phải sắp xếp tương lai sau khi 60 tuổi, vậy thì cuộc đời này có gì đáng để nói? Trong tiểu thuyết, truyện hậu cung rất phổ biến, anh lại luôn kiên trì theo đuổi những tiểu thuyết không có mạch cảm xúc hoặc 1V1, vốn không phải theo một trường phái riêng lẻ, mà là anh không có tâm tư vượt quá mức đối với người khác giới.
Anh thích viết về các cuộc tập kích, cũng muốn thiết lập nhiều bối cảnh thế giới khác nhau cho nhân vật chính, trở về cội nguồn, thích cảm giác từ sở hữu cho đến mất đi, bất chấp chiến đấu, bất luận bản thân ở phạm vi nào, bất luận bản thân có thân phận gì, cuối cùng, trăm sông vẫn đổ về một biển.
Trên người Tô Mạt, có phẩm chất mà anh thích, trong dáng người nhỏ bé chứa đựng một năng lượng mạnh mẽ, cô có lẽ giống như cỏ, mong manh nhỏ bé, lại có sự ngoan cường bền bỉ. Chịu đựng muôn ngàn khó khăn sẽ nhận được công danh phú quí, câu nói này dùng để hình dung cô rất thích đáng.
Anh rất tán thưởng cô, chăm chỉ trong công việc, nổ lực trong cuộc sống, có mục tiêu có kế hoạch, không xu nịnh, không oán trời trách người ... ...
Thì ra trong vô tri vô giác, đã không còn đơn giản là sự thương tiếc đồng tình.
Thu lại ánh mắt, Sở Hà lặng lẽ thở ra một hơi, vừa lái xe vừa cười nói: “Đến Pizza Hut, thế nào?”
“……”
Tô Mạt liếc mắt, nét mặt có hơi đờ ra.
Đến An Thành cũng đã một tháng rưỡi, cô cũng đã biết được chi phí ở Pizza hut không phải thấp, rất được người trẻ tuổi ưa chuộng. Tối thiểu, Sở Khê và Trương Vũ Vi nhắc đến không chỉ một lần. Nếu hai người đi ăn, cơ bản cũng hai ba trăm tệ
“Được.”
Gật gật đầu, Tô Mạt đồng ý.
Sống trong nhà người khác, tiền nhà của một tháng rưỡi cũng đã rất nhiều. Tuần này, Sở Khê cũng chưa nói gì với cô, cô hiển nhiên có thể cảm nhận, nói là để cô giúp phụ đạo bài tập, kì thực là họ muốn tìm một cái cớ giúp tâm trạng cô dễ chịu hơn. Ban đầu, cô cũng luôn muốn mời hai người ăn một bữa.
Thấy cô nhận lời, Sở Hà bèn lái xe đến chỗ đậu xe của một trung tâm thương mại gần nhất, sau khi đậu xe xong, hai người đi thẳng lên cửa hàng Pizza hut ở tầng 2.
Buổi tối cuối tuần, trong tiệm ăn tiếng người rất huyên náo, bàn trống không nhiều, nhân viên phục vụ dẫn hai người đến ngồi ở ghế sô pha dành cho hai người ngồi. Lúc Tô Mạt vừa ngồi xuống, bị một cánh tay của một đứa bé chạy qua đụng phải.
Cửa hàng này ở trong trung tâm mua sắm theo phong cách thiếu nhi.
Sở Hà quay đầu lại thấy bóng đứa bé đã chạy xa, có chút không biết làm thế nào, quay người lại quan tâm hỏi: “Có đau không?”
“Không sao.”
Tô Mạt đã ngồi xuống, lắc lắc đầu.
“Ngày lễ ở đây rất nhiều người.”
Sở Hà nói xong, nghiếng người ngồi xuống, cầm lấy menu mà nhân viên phục vụ đưa đến, hỏi ý cô. Tô Mạt chưa từng đến đây, nhìn theo hình ảnh để chọn, sau khi chọn cho mình mì ý, Tô Mạt đưa cho Sở Hà chọn. Người sau lại không từ chối, chọn món bò bít tết lạnh, thịt nguội, salad trái cây, lúc nhân viên phục vụ chuẩn bị rời đi còn gọi thêm một phần kem.
Khi nhân viên phục vụ rời đi, anh nói là mình đến phòng rửa tay.
Kết quả, đợi anh từ phòng rửa tay quay về, Tô Mạt nhìn thấy trong tay anh cầm hóa đơn tính tiền, ngẩn ra một lúc liền nói: “Đã nói là em mời thầy mà.”
Sở Hà thuận tay xé hóa đơn rồi đặt lên trên bàn, nhìn cô, giọng nói trầm ấm, “tiền em kiếm là để nộp học phí, anh có thể lấy tiền học phí của em để ăn sao?”
“……”
Câu nói này mang theo chút đùa nghịch, khiến Tô Mạt không biết phải tiếp lời như thế nào.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã bưng kem lên.
Sau khi Sở Hà hất cằm, kem được đặt trước mặt Tô Mạt. Cô nghe thấy người ở đối diện dùng một giọng điệu ôn hòa nói: “một vị dâu tây và một vị sô cô la, nếm thử đi, rất ngọt.”
------Ngoài lề------
Chiều hôm qua, một mẩu chuyện tuyên truyền sách xuất bản, biên tập tìm A Cẩm, khiến A Cẩm vắt óc suy nghĩ, sứt đầu mẻ trán, bây giờ vẫn chưa làm xong. Muốn khóc, tưởng tượng cảnh ngọt ngào vẫn chưa viết, mọi người dùng kem tráng miệng trước đã.
o(╥﹏╥)o
Danh Sách Chương: