• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“……Sao lại hỏi việc này?”
 
Ngẩn ra một lát, Tô Dương không trả lời hỏi ngược lại.
 
Tô Mạt liếm kem từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ, mùi vị mát lạnh mà thơm ngọt từ cổ họng vào tận trong tim, thực sự khiên cô phân tâm. Ngừng lại 2 giây, cô mới nghiêng đầu giải thích nói: “Cũng chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, lần trước lúc chúng ta đi dạo phố đã rất muộn rồi. Phía cửa hàng chuyển phát nhanh mỗi buổi tối 9 giờ có thể đóng cửa, em cảm thấy em có thể tận dụng thời gian sau khi tan làm để làm một chút việc khác, cũng có thể kiếm thêm ít tiền.”
 
Nghe vậy, Tô Dương vẫn chưa trả lời, Trương Vũ Vi bất ngờ nói: “Cậu cũng quá liều rồi?! Cả ngày từ sáng đến tối 12 tiếng đều ở tầng hầm oi bức, không mệt sao? Còn bày hàng rong?!” 
 
“Nhưng không phải ……”
 
Bình tĩnh trở lại, Tô Dương cũng không tán đồng nói, “em là con gái, buổi tối bày hàng rong cũng quá lao tâm. Anh đã đáp ứng với cậu em phải bảo vệ em an toàn.”
 
Lời này của anh nói xong, bốn người trong phòng khách tạm thời đều rơi vào trầm mặc.
 
Tô Dương và Trương Vũ Vi không tán đồng, Hứa Thiếu Huy ngược lại không có ý kiến gì đặc biệt. Ánh mắt của anh ấy có hơi u ám nhìn Tô Mạt, vô tình bị cô thu hút.

 
Có lẽ vì rất ít khi ăn kem, nét mặt của cô gái mang theo sự cẩn thận dè dặt khiến người khác thương tiếc. Cô ăn rất chậm, liếm từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng còn lè cái lưỡi mịn màng nhẹ móc một cái, động tác hoàn toàn vô thức, lại mang theo sự mê hoặc như thế, khiến cho tâm trạng người khác ngứa ngáy, khiến anh không nén được tưởng tượng cái lưỡi nhỏ đó liếm vào bên ngoài của anh.
 
Nghĩ ngợi lung tung, anh thậm chí có hơi miệng lưỡi khô khốc ... ...
 
“Khụ!”
 
Trương Vũ Vi ho khan một tiếng, bỗng nhiên làm xáo trộn mạch suy nghĩ của anh, cũng vì có tật giật mình, anh trong nháy mắt nhìn về phía cô.
 
Bèn phát hiện, người ở sau sắc mặt khó coi đang nhìn chằm chằm vào mình.
 
Sau đó, Trương Vũ Vi đứng dậy, bỗng nhiên đi về phía phòng ngủ.
 
Trong lòng thầm nói không ổn rồi, Hứa Thiếu Huy cũng vờ như không có việc gì đứng dậy đi về phía phòng ngủ, vừa bước vào cửa, liền nghe thấy tiếng chất vấn đè nén của Trương Vũ Vi, “lúc nãy anh nhìn gì?!”
 
“Nhìn gì chứ?”
 
“Bớt giả vờ ngớ ngẩn lại giúp tôi!”
 
Sắc mặt Trương Vũ Vi càng thêm khó coi, trong ngữ khí nghi ngờ còn kèm theo một tâm trạng phức tạp, “hôm qua tôi đã cảm thấy ánh mắt anh nhìn người ta có gì đó không đúng, hôm nay lại này! Anh nhìn gì đấy?! Có phải cảm thấy cô ta xinh đẹp hơn tôi không?!  Tôi nói anh đúng là không biết thân biết phận, người như anh, còn ăn trong chén nhìn trong nồi, rất có bản lĩnh đấy!”
 
“Cô nói bậy bạ gì đấy!”
 
Hứa Thiếu Huy tức giận nói một câu, nhìn dáng vẻ trợn trừng mắt của cô, bỗng nhiên không nói lời nào cười một tiếng, nói: “Được rồi được rồi, chỉ là nhìn thôi mà——”
 
Anh kéo dài ngữ điệu dỗ dành cô, kéo cô vào lòng, vừa chạm nhẹ vừa cúi đầu nhỏ giọng nói, “anh chính là cảm thấy dáng vẻ của cô ấy giống như là tám đời tám kiếp chưa từng ăn kem, động tác không thành thạo, cho nên mới nhất thời nhìn lâu. Cô ấy nào có bằng em, ngực không có, mông cũng không có, vóc dáng giống như cây đậu cô-ve, anh bị mù mắt rồi à, sao có thể thấy cô ấy xinh đẹp chứ?”
 
Gièm pha một cách không lưu tình, khiến sắc mặt Trương Vũ Vi có sự thay đổi, ngờ vực và tức giận trong lòng cũng dần xua tan đi một ít, đưa mắt nhìn anh.

 
“Haizz, gọi em là tổ tông đấy!”
 
Hứa Thiếu Huy mập mờ nói,  nét mặt càng không nghiêm túc: “Nói mấy lần rồi, đừng nhìn anh như vậy … … em vừa nhìn anh liền muốn … …”
 
“Muốn cụ nhà anh, có thể giữ chút thể diện không?”
 
Trong biểu tình giận dữ của người con gái xen lẫn ý cười và sự e thẹn.
 
Hứa Thiếu Huy nhẹ nhõm trong lòng, lại nhân cơ hội đè cô lên tưởng hôn một lúc, cứ hôn cứ hôn, hai tay cũng không  còn phép tắc.
 
Hai người ở trong phòng súng đã lên nòng, hai người ngồi ở bên ngoài hiển nhiên không phát hiện. Thậm chí, vì hai người họ đã về phòng, Tô Dương và Tô Mạt nói chuyện càng thuận tiện hơn. Cúi đầu suy nghĩ một lúc, Tô Dương mở miệng trước, hỏi thăm dò: “Mạt Mạt, có phải em cảm thấy lương quá thấp?”
 
Hai năm nay ngành thương mại điện tử phát triển nhanh chóng, ngay cả kinh doanh chuyển phát nhanh cũng rất phát đạt. Tuy nói nghề này phần lớn đều khá mệt người, điều đáng nói là thu nhập, không thấp hơn những sinh viên ngồi trong văn phòng. Anh đưa ra cho Tô Mạt mức lương 2300 tệ một tháng thực sự vốn không cao. Thử nghĩ xem, người thông thường bây giờ, ai bằng lòng làm việc 12 tiếng đồng hồ dưới tầng hầm, còn chưa đề cập đến ngày nghỉ?
 
Cứ cho là bao ăn bao ở, cũng rất ít người có thể chịu đựng công việc vất vả và nhàm chán này.
 
Tô Mạt bị hù dọa bởi câu hỏi của anh, vội vàng xua tay, “sao có thể? Anh có thể giúp đỡ em như vậy, em đã thật sự cảm kích. Em chỉ là ... ... muốn tích lũy thêm một ít.”
 
Nói đến sau cùng, giọng cô trở nên nhỏ hơn.
 
Tô Dương nhẹ nhõm hơn, thở ra rồi nói: “Bán trên vỉa hè không phải dễ như em nghĩ đâu. Lúc đầu anh đến An Thành cũng bán trên vỉa hè, lãng phí thời gian còn không kiếm được mấy đồng, đặc biệt em lúc này vừa mới đến, tuổi còn nhỏ, muộn như vậy ra ngoài bán ở vỉa hè thật sự rất nguye hiểm, anh cảm thấy không thích hợp.”
 
“……Ồ.”
 
Nghe ra ý phản đối trong lời nói của anh, Tô Mạt cũng không cón cách để kiên trì.
 
Kem thoắt một cái đã ăn xong, cô hơi cúi đầu, trong lòng có hơi lộn xộn, dùng tay vặn giấy bọc kem màu xanh.
 

Có thể nhìn ra được tâm trạng suy sụp của cô, Tô Dương không nén được lại thở ra một hơi, an ủi nói: “Môi trường dưới tầng hầm thực sự rất khó chịu. Hai hôm nay thấy em đến anh liền lười biếng, về cơ bản đều bảo em đi. Như vậy đi, sau này anh có thời gian sẽ cố gắng xuống, chúng ta đổi. Nếu như thứ sáu và thứ bảy anh không bận, thì hai ngày này em nghỉ ngơi, đi dạo xung quanh cũng được, cứ xem như là làm quen trước với môi trường thành phố.”
 
“... ... Anh Dương Dương, em không có ý này.”
 
“Công việc này rất mệt người, sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cũng là lẽ đương nhiên.”
 
Tô Dương cười nhẹ, thấy vẻ mặt cô có mấy phần tự trách và ngại ngùng, suy nghĩ rồi lại nói: “Chúng ta là hàng xóm, lúc anh nhỏ còn đưa em đi chơi đấy. Nhờ người khác nhất thời cũng không được, nhờ em đến giúp  thực sự là bản thân có nhu cầu như vậy. Mà em cũng biết, anh chỉ học đến trung học, không có trình độ văn hóa gì, người không có trình độ thì đặc biệt ngưỡng mộ những người có trình độ. Xã hội này em đến bán áo quần ở cửa hàng đều là trình độ đại học. Nói đến cùng vẫn là phải có văn bằng, có văn bằng mới có sức mạnh, sau này tìm việc kết hôn mới có nhiều lựa chọn, không thì cũng giống như anh, trong nhà như vậy cũng không giúp đỡ được gì, ra ngoài lang thang kiếm sống, mệt đến chết ... ...”
 
Nói được một nữa, Tô Dương châm cho mình điếu thuốc, hít vào nhả khói ra, lời còn lại mang theo sự bất lực và hối hận, “em từ nhỏ đã học giỏi, anh cũng vì lưu lạc xã hội mấy năm nay, cho nên cảm thấy em không học nữa thì quá đáng tiếc.  Đã có thể thi đậu, đại học bất kể thế nào cũng phải học, sau này nếu em học hành tốt thì có tiền đồ rồi, anh cũng có thể thơm lây đúng không? Chuyện tiền bạc em đừng lo lắng, học phí và sinh hoạt phí không đủ anh có thể cho em mượn một ít, mà bây giờ không phải có cho sinh viên nghèo khó vay tiền sao? Thực sự không được thì xin vay, con gái cũng phải yêu bản thân một chút, đừng để mệt quá.” 
 
Nói một loạt khiến Tô Mạt không nén được cảm xúc. Cô mím môi bình tĩnh một lúc, gật đầu nói: “Thật sự cám ơn anh.”
 
Tô Dương mỉm cười gạt tàn thuốc, “được rồi, đừng khách sáo với anh.”
 
------Ngoài lề------
Viết đến đây đặc biệt muốn giới thiệu sách mới “Qua cửa” của đại thần Giản Tư.
Trong lời giới thiệu có một đoạn này: “Dưới hoàn cảnh có điều kiện, có thể học nhiều thì học nhiều, phái nữ phải tiếp nhận nền giáo dục, nhất định phải thể hiện được giá trị chân chính, học đến cấp bậc cao nhất mà bạn có thể học, nổ lực đến giới hạn cao nhất mà bạn có thể nổ lực, kiếm được nhiều nhất số tiền mà bạn có thể kiếm được, sau đó phát ra thanh âm lớn nhất của bạn.”
A Cẩm cảm thấy đoạn này cực kì cực kì hay, rất khen ngợi!
Không phải nói không học hành thì không có đường đi, mà là nếu học hành, bạn sẽ có nhiều cơ hội tự mình lựa chọn hơn, cũng sẽ có trình độ và năng lực cao hơn, có thể thực hiện được giá trị và năng lượng lớn hơn. A Cẩm luôn cảm thấy, nào sợ xã hội phân công không đúng, tất cả những lựa chọn của bạn không nên là lựa chọn mà bạn chỉ có thể chọn lựa, mà chính là trong nhiều sự lựa chọn, bạn chủ động chọn lựa tương lai, nghề nghiệp và công việc của mình.
Trong tác phẩm này, Tô Mạt vô cùng tầm thường. 
Nếu như nỗ lực tầm thường này có thể khuấy động các bạn một chút, A Cẩm sẽ rất vui :-*
Cùng nhau nổ lực!
 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK