Vừa đi vừa suy nghĩ, rất nhanh, Tô Mạt đã đi đến gần quảng trường.
Tiểu khu có một cái hồ nhân tạo rất lớn, đang là mùa hè, đi bộ dưới những hàng liễu bên hồ, có một loại cảm giác mát mẻ thoải mái tạm thời.
Phía xa xa, Tô Mạt đã nhìn thấy Sở Hà.
Sở đại thần đi mua thức ăn, ăn mặc rất tùy ý. Phía trên chiếc quần dài màu xám nhạt, phối hợp với một chiếc áo tay ngắn cổ tròn, có lẽ là sợ nóng, cả người đều đứng núp phía dưới bóng cây liễu bên cạnh hồ, vô cùng tuấn tú, cao lớn thẳng tắp, chỉ một bóng nghiêng cũng tạo ra cảm giác hình tượng của nam chính, ngắm nhìn lâu hơn một chút sẽ khiến cho các nữ sinh mặt đỏ tim đập.
Càng bước càng gần, nhìn thấy anh như vậy, Tô Mạt vẫn có chút cảm giác không chân thật, cuối cùng, dừng lại cách anh hai bước chân.
Sở Hà đưa mắt nhìn cô, mỉm cười, “đi thôi.”
Nói xong, người anh đã đi đến trước mặt cô, một tay cầm lấy túi xách từ tay cô, sau khi đi về phía trước hai bước, tay cầm túi đổi qua một tay khác, cùng cầm túi nilon, quay đầu lại, anh dùng bàn tay không xách đồ nắm lấy tay của Tô Mạt đang thẹn thùng.
Đây là lần đầu tiên, có người nắm tay cô, còn ở chỗ đông người như vậy.
Tô Mạt nhẹ trừng mắt, cũng không né tránh, ngược lại khiến cho Sở Hà ngờ vực quay đầu hỏi một câu: “Sao vậy?”
“... ... Có người.”
Cúi đầu xuống, Tô Mạt nhỏ giọng nói
Sở Hà đưa mắt nhìn quanh, trên quảng trường đúng là có mấy người, những thanh niên trẻ tuổi vội vội vàng vàng, những cụ già dẫn cháu trai đi dưới bóng cây, nhưng mà, mọi người điều có việc bận, cơ bản không có người nhìn qua, thể hiện thái độ với việc hai người nắm tay.
Tiểu nha đầu, cầm tay cũng xấu hổ?
Tối qua lại chịu đựng nụ hôn kéo dài mà mãnh liệt như vậy của mình?
Kiểu trái ngược này không khiến anh cảm thấy khác thường, ngược lại càng cảm nhận được sự ngoan ngoãn đáng yêu của cô. Lúc ở riêng không từ chối mà tiếp nhận, ở chốn đông người lại rất chú ý ảnh hưởng. Con gái mà, ở bên ngoài đoan trang một chút, cũng đúng.
Nhưng, anh hiểu được sự thẹn thùng của cô, những cũng không vì thế mà buông tay cô, dựa theo tuổi tác của họ, trai chưa lấy vợ gái chưa gả chồng, yêu đương nắm tay là chuyện không thẻ bình thường hơn. Anh nắm chặt lấy tay cô, vững vàng đi về phía trước, ngón tay vuốt v e phần thịt mềm mại trên mu bàn tay cô, cùng với vết chai nhỏ ở đầu ngón tay, dần dần, trong lòng xuất hiện một cảm giác đau lòng và thương xót khó nói thành lời.
Gia cảnh nhà Tô Mạt không tốt, đây là điều dễ dàng thấy được, phù hợp mà nói, cô hiển nhiên không có một cuộc sống sung sướng, có lẽ từ nhỏ đã làm việc giúp gia đình, ngón tay còn thô ráp hơn cả sự tưởng tượng của anh.
Anh im lặng suy nghĩ, Tô Mạt lại bị động tác nhỏ nhặt vô thức này của anh khiến cho cả người không thoải mái, cảm giác những nơi bị ngón tay anh vuốt qua đều rất ngứa, lại không thể tách tay anh ra, cũng không tiện nói thêm lần nữa, chỉ có thể mặc cho anh nắm, đi về hướng của tòa nhà.
Lúc tiếng “ding” của thang máy lọt vào tai, hai người gặp phải một người đàn ông cúi mặt đi ra từ thang máy.
Hứa Thiếu Huy lúc đầu không chú ý, chỉ cho rằng là đôi tình nhân nào đó ở trong tòa nhà, lúc lướt qua Tô Mạt đột nhiên dừng lại, không dám tin nhìn chằm chằm vào hai người.
Hai má Tô Mạt đỏ ửng, Sở Hà ngược lại nét mặt rất ung dung ... ...
Ánh mắt của anh ta rời khỏi khuôn mặt của hai người, lại rơi xuống trên hai bàn tay đang nắm chặt, cả người đều tỏ ra kinh ngạc khó mà tin được, “hai người?”
“……”
Tô Mạt không biết nói gì, cả người cứng đờ.
Sở Hà cũng không nói chuyện, chỉ lịch sự mỉm cười, sau đó nắm tay cô gái đi thẳng vào thang máy, khi cửa thang máy ở phía trước đóng lại, Hứa Thiếu Huy vừa vặn nhìn thấy anh cúi đầu nhìn Tô Mạt, khuôn mặt luôn lạnh lùng vì vậy mà lộ ra sự ôn hòa.
“... ... Khốn kiếp.”
Cúi đầu nói một câu thô lỗ, Hứa Thiếu Huy lắc đầu, đi về phía cửa ra vào.
Anh luôn cảm thấy Tô Mạt rất trong sáng, bây giờ việc này là thế nào? Chưa được bao lâu, cô lại cùng với Sở Hà phát triển đến bước này?
Thức dậy muộn như vậy, tay trong tay đi mua thức ăn về làm cơm, buổi tối có phải là đã ngủ cùng nhau rồi hay không?
Chả trách, người này khi không lại ra tay giúp đỡ bảo cô dọn qua, nói không chừng sớm đã nhìn trúng Tô Mạt, hoặc nói, hai người này sớm đã có ý với nhau rồi?
Trương Vũ Vi còn đề phòng Tô Mạt, lo lắng Tô Mạt và anh sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhìn như vậy, dã tâm của người nào đó thật lớn, xem nhẹ căn nhà 3 phòng của họ, đối diện với sự châm biếm của Trương Vũ Vi có thể tức giận mà không nói lời nào, ngay cả công việc ở cửa hàng chuyển phát nhanh cũng không làm nữa.
Tranh cãi một hồi lâu, tiếp cận được người có tiền rồi ... ...
Gia cảnh nhà Sở Hà giàu có kiếm nhiều tiền hơn một chút, cũng là điều rất rõ ràng. Đeo đồng hồ 10 vạn tệ, lái xe 50 vạn tệ, thỉnh thoảng gửi chuyển phát nhanh, tay bưng đồ đến, cũng cao hơn người bình thường mấy cấp bậc. Chỉ nói đến khí chất phong độ con người anh cũng không phải sinh ra từ một gia đình thường dân.
Tô Mạt câu được rùa vàng rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Thiếu Huy không nén nổi phát ra một tiếng cười lạnh. Không phải anh coi thường Tô Mạt, điều kiện của Sở Hà, có thể thật lòng với cô sao? Nhiều lắm cũng chỉ vì thấy cô trong sáng hiền lành, ôm ấp ý tứ chơi đùa, Trương Vũ Vi luôn nói Tô Mạt là bông sen trắng, con trai đều thích những cô gái như vậy. Bây giờ nhìn lại, kì thực cũng nói đúng hơn một nửa, kiểu con gái nhìn vào trong sáng vô hại như Tô Mạt, thật sự khiến cho đàn ông có cảm giác muốn chinh phục, nghĩ đến dáng vẻ hoa lê trong mưa của cô khi ở trên giường, tâm trạng của anh vô cùng cáu kỉnh.
Sắc mặt khó coi đi ra ngoài tiểu khu, Hứa Thiếu Huy càng nghĩ càng thấy không cam lòng, bản thân chưa làm gì Trương Vũ Vi đã châm chọc khiêu khích, Sở Hà thì thật tốt, đã lấy được danh anh hùng cứu mĩ nhân, lại còn có được Tô Mạt.
Nghĩ thế nào, tâm trạng anh ta cũng không vui ... ...
Nhưng mà, tâm trạng phức tạp này của anh, hai người trên lầu hoàn toàn không biết được, sau khi về nhà, Sở Hà thay giày rửa tay, rất nhanh liền đi vào nhà bếp.
Quạt điều hòa ở phòng khách bắt đầu thổi ra gió mát, Tô Mạt từ nhà vệ sinh đi ra liền nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp ở trong nhà bếp.
Sở Hà hơi cúi đầu, không biết đang nhìn gì.
Tận trong xương cốt có tư tưởng đàn ông gánh vác ở bên ngoài, đàn bà gánh vác việc trong nhà, Tô Mạt không thể ngồi yên đợi anh nấu cơm xong, suy nghĩ một lát liền đi đến nhà bếp.
Lúc cô nhìn thấy Sở Hà đang xem gì, thực sự có chút dở khóc dở cười, ngẩng mặt hỏi: “Anh không phải là lần đầu xuống bếp chứ?”
“Cũng không có gì khó mà.”
Sở Hà liếc nhìn ba lời ghi chú trên tủ bếp, cười nói một câu.
Xào một món ăn kì thực cũng chỉ ba bước: rửa sạch, cắt thành miếng, cho vào nồi bắt đầu xào. Cũng chỉ có cánh gà thì phiền phức hơn một chút, cần phải ướp một lúc đồng thời trụng qua nước nóng một lần.
Anh nghiên cứu rất cẩn thận, Tô Mạt nhìn các bước hướng dẫn nấu ba món ăn, nhịn cười nói một câu: “Hay là để em giúp anh, em biết nấu ăn.”
“Em đã mệt cả buổi sáng rồi.”
Sở Hà không nghe, đầu mày chau lại nói xong một câu, cả người liền lùi lại phía sau dùng hai tay nắm chặt lấy đầu vai cô, đẩy cô ra ngoài. Đi đến bên cạnh sô pha, hai tay ấn cô ngồi xuống trên ghế sô pha, còn tiện tay lấy điều khiển ở trên bàn trà, tìm mở cho cô một bộ phim đang nổi.
Tạo hình cổ trang ở trong phim hiện ra, Tô Mạt buồn cười nhưng không biết làm thế nào, không có tâm trạng để xem, ngược lại dùng ánh mắt dõi theo bóng dáng rời đi của Sở Hà.
Sở Hà vẫn chưa đi xa, đi đến trước tủ lạnh trong phòng khách, giúp cô lấy một cốc Haagen-Dazs hương vị cỏ, khuôn mặt kiên định nói: “Ăn kem xem phim, lát nữa sẽ cảm thấy điều hòa lạnh, có thể về phòng lấy khăn đắp lên trên chân.”
Ngồi điều hòa xem tivi ăn kem, đây là trạng thái thường thấy vào mùa hè của Sở Khê, vô cùng sảng khoái, năm sao.
Bị anh sắp xếp như vậy, Tô Mạt không có cách để từ chối, cuối cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ăn kem, xem “Diên Hi Công Lược”, sau đó cảm thấy lạnh, vẫn là quay về phòng lấy khăn để đắp trên chân.
Bất giác, hơn nửa tiếng đã trôi qua.
Tô Mạt nghe thấy tiếng nước dội vào nồi từ phòng bếp truyền đến, thực sự không yên tâm, vén khăn ra, đi đến phía trước xe thử.
Rất ít khi nấu ăn, không, Sở đại thần chưa từng nấu ăn lần nào quên mất việc mở máy hút dầu, món cánh gà đầu tiên dựa theo hướng dẫn trên mạng đã được ra lò, cảm thấy nấu ăn chẳng qua cũng chỉ như vậy, nào ngờ, khi bắt đầu nấu món rau xào nấm hương, xào một lát liền cháy khét. Rau vừa đen vừa khô, nấm hương lại không chín, anh cắn một miếng nấm hương, số còn lại đều cho vào thùng rác, vô cùng bực bội bắt đầu rửa nồi.
Một người bình thường rất cẩn thận tỉ mỉ, cứ như vậy làm cháy một nồi thức ăn, nhìn thế nào cũng có một chút đáng yêu.
Lúc Tô Mạt đến gần, anh thậm chí còn vì thể diện mà đỏ bừng tai.
Đáng tiếc, Tô Mạt còn kém hơn anh rất nhiều, không nhìn ra được sự khác biệt nhỏ này của anh, cô cũng không tiện để đả kích sự tích cực của anh, vì vậy mà chỉ đưa tay lấy bông rửa chén từ tay anh, mỉm cười dịu dàng nói một câu: “Hay là để em làm đi.”
------Ngoài lề------
Cập nhật sớm cảm giác thật là sảng khoái!
Nhưng mà, thời gian cũng hơi muộn rồi, sáng mai thức dậy sẽ trả lời bình luận của mọi người :-* yêu mọi người! Cuối tuần vui vẻ!
Danh Sách Chương: