Đã năm lần bà nghe được tiếng cười của Triệu Linh, nhưng suốt 5 năm qua, tổng số lần bà nghe thấy cô cười lớn như thế cũng không quá năm lần.
Trong phòng làm việc, Triệu Linh ngồi trên chiếc ghế xoay nhìn sắc mặt rất khó coi của Khúc Hi Chi đang ở đối diện, "Vậy nên tối qua cô chạy tới nhà cô ấy thì lại bị đuổi ra hả?"
Khúc Hi Chi trầm mặt, cúi đầu, xem kịch bản, không thèm lên tiếng.
Triệu Linh nín cười nói, "Chẳng phải cô nói cô ấy chịu nghe cô thổ lộ rồi sao?" Cô dừng một chút rồi ra vẻ suy nghĩ, "Nếu cô ấy đã đồng ý để cô vào nhà, với tính cách của cô ấy thì không lý nào đuổi cô ra đâu?"
Khúc Hi Chi vẫn cúi đầu xem kịch bản, không thèm nói gì.
Triệu Linh ngồi thẳng lưng, gõ gõ xuống mặt bàn, "Nói đi, rốt cuộc là tại sao hả?!."
Khúc Hi Chi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ.
Triệu Linh giục, "Nói mau!"
Khúc Hi Chi, "... Tôi cũng không biết lúc tôi đuổi theo em ấy tự dưng lại có một cô bé khác lái xe dí theo phía sau đòi đưa bánh kem."
Triệu Linh rất có hứng thú, "Sao nữa?"
"... Tôi mới vào nhà nói với Tiểu Cảnh mấy câu thì cô bé đó liền gõ cửa."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó". Khúc Hi Chi gấp lại kịch bản, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, "Em ấy lập tức đẩy tôi ra, kêu tôi ăn bánh kem đi."
Triệu Linh liều mạng nín cười, "Đúng rồi, đẩy rất tốt."
Khúc Hi Chi nhíu mày, "Như vậy cũng tốt?"
"Lúc nào bên cạnh cô cũng có nhiều em gái nhỏ ha! Biết đâu lần sau không có cô bé bánh kem thì cũng có cô bé bánh bao, cô bé mì gói chạy tới". Triệu Linh không nhịn được cười ha hả, "Thật không ngờ Khúc Hi Chi lại bị người khác nhốt ngoài cửa vào nửa đêm nha! Lần sau nếu lại bị cô ấy đuổi ra khỏi nhà thì nhớ gọi tôi đến xem với đó!"
"..." Khúc Hi Chi tiếp tục cúi đầu xem kịch bản, im lặng không nói gì.
Triệu Linh nhìn dáng vẻ lặng thinh của cô, thực sự không nhịn được, "Mà nè... bánh kem có ngon không vậy?"
Khúc Hi Chi lập tức ngẩng đầu lên nhìn Triệu Linh, ném kịch bản ném vào người cô rồi đứng lên rời đi.
Triệu Linh nhìn bóng lưng cô, liền ôm bụng cười lăn ra.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt một cái đã đến cuối tuần.
Tình trạng giao thông kẹt cứng vào giờ cao điểm, khí trời đột nhiên chuyển lạnh. Tuy đang ngồi ở trong xe, nhưng cơn gió nhẹ len lỏi thổi vào xuyên qua lớp váy mỏng khiến Cố Hi Chi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
U U đang lái xe, thấy Cố Hi Chi thất thần nãy giờ liền hỏi thăm, "Chị Tiểu Cảnh, không phải đi ăn cơm hả? Sao nhìn chị giống như muốn đi hẹn hò?"
Mặt Cố Hi Chi vốn rất buồn rồi, nghe cô nói vậy cũng chẳng nói gì, "... Có em mới đi hẹn hò thì có!"
Mấy ngày nay nàng vẫn ở nhà xem kịch bản Triệu Linh đưa. Chỉ xem kịch bản thôi, cũng không có thông báo gì nên nàng rất nhàn nhã. Thế nhưng Triệu Linh đột nhiên gọi điện thoại làm Cố Hi Chi hoảng cả lên. Tin tức Tôn Đình Hữu đi công tác về sớm làm nàng không muốn thừa nhận cũng phải miễn cưỡng thừa nhận.
Bởi vì sự việc quá bất ngờ, thậm chí Cố Hi Chi chưa hề nghĩ buổi tối nên làm gì nên nơm nớp lo sợ suốt đường đi.
U U bị chặn một câu cũng không dám nói gì nữa.
Kỳ thực khi nãy câu cô muốn nói không phải nhìn nàng giống như đi hẹn hò, mà là muốn đi gặp Khúc tiểu thư.
Từ khi nghe được đoạn đối thoại của Khúc Hi Chi và Cố Hi Chi lần ở trước cửa nhà Triệu Linh. Cô mới vừa tốt nghiệp không bao lâu đã có cảm giác mình đã mở ra được một chân trời mới. Sự kinh ngạc khiến cô mất ngủ, mười hai giờ khuya tới nhà tìm Hạt Hạt kể lể sự ngạc nhiên của mình về câu chuyện tình yêu đồng giới kia. Hạt Hạt hiển nhiên bình tĩnh hơn cô nhiều, nghe xong chỉ bảo cô phải giữ bí mật, cũng có lòng tốt phổ cập giáo dục về Bách Hợp. Hạt Hạt còn rủ cô xem vài bộ phim Bách Hợp, sau đó cùng tắm, cùng ngủ.
Mấy ngày gần đây cô đều ôm tâm trạng "Chị Hạt Hạt là người thật tốt" ở trong nhà của Hạt Hạt ngủ. Hôm nay đột nhiên bị Cố Hi Chi triệu hồi thì Hạt Hạt lại nhắc rất có thể là tới gặp Khúc tiểu thư nên cô mới hỏi câu kia. Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của Cố Hi Chi hoàn toàn không phải chuyện đó.
Vừa hơn sáu giờ rưỡi, kẹt xe rất lâu cuối cùng cũng thuận lợi đến khách sạn. Cố Hi Chi xuống xe sau đó lập tức vào thang máy lên lầu. U U đậu xe dưới hầm xong liền nhanh chóng ra ngoài cùng chị Hạt Hạt xem phim.
Thang máy đang bị kẹt, Cố Hi Chi buồn bực ngán ngẩm chờ trước cửa. Lúc này, âm thanh giày cao gót mang theo mùi hương kiều diễm từ phía sau truyền đến. Cố Hi Chi sững sờ, quay đầu lại thì quả nhiên nhìn thấy Khúc Hi Chi, cả người cô đang toả ra yêu khí hồ ly tinh.
Bãi giữ xe dưới hầm rất ít người. Dường như Khúc Hi Chi vừa xuống xe, kính râm cũng chưa lấy xuống.
Sau khi thấy Cố Hi Chi, Khúc Hi Chi gỡ kính ra đứng trước mặt nàng. Bốn mắt mới nhìn nhau được vài giây thì Cố Hi Chi thu tầm mắt lại chuẩn bị đi thang bộ. Khúc Hi Chi thấy thế lập tức kéo cổ tay nàng, "Em chạy cái gì?"
"Tôi cũng không biết" Cố Hi Chi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, "Nhưng tôi không đi thì làm sao biết lát nữa có người nào đem bánh kem tới cho chị nữa không?"
Khúc Hi Chi nghe nói thế có chút dở khóc dở cười, "Chuyện đã qua lâu rồi, tôi sớm quên sạch hết sao em lại còn nhớ làm gì!?"
"Chị ăn hết bánh kem rồi đương nhiên không nhớ rõ." Giọng điệu Cố Hi Chi đầy hoài nghi, "Khúc Hi Chi, lần thứ nhất chị đến nhà tôi thì bị Nhạc Trình đuổi theo tỏ tình. Lần thứ hai đến nhà tôi thì bị một cô bé đuổi theo đưa bánh kem. Chị cảm thấy chuyện này rất tự hào, đúng không?"
Khúc Hi Chi suy nghĩ một chút, "Tôi không biết cô bé đó sẽ theo tới."
"Một lần là ngẫu nhiên, hai lần liền không phải." Cố Hi Chi nghiêm túc nói, "Đương nhiên chị có thể cảm thấy bản thân rất vô tội, nhưng kỳ thực chị cho rằng chuyện gì cũng không có nguyên do sao?"
Khúc Hi Chi không nói lời nào.
Thang máy đã mở cửa, Cố Hi Chi trực tiếp đi vào, không thèm để ý tới ánh mắt trầm tư của Khúc Hi Chi, bấm nút đóng thang máy lại.
Thang máy đưa Cố Hi Chi lên tầng cao nhất. Khi nàng vào phòng khách thì trong phòng đã có rất nhiều cô gái ở đó. Mấy cô gái này nhìn thấy Cố Hi Chi thì rất nhiệt tình gọi nàng, đồng thời nói chuyện rất xôm tụ. Bầu không khí này vốn vô cùng hài hòa, nhưng sau khi Khúc Hi Chi đến thì tình cảnh lập tức thay đổi.
"Khúc tiểu thư, váy của chị thật là đẹp, trong nước có bán sao?"
"Chị Tiểu Khúc, chị thích ăn gì, chút nữa em mua giúp chị."
"Chị Tiểu Khúc! Chị Tiểu Khúc..."
Đối mặt với mấy cô gái nhiệt tình này làm Khúc Hi Chi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Cô ngẩng đầu nhìn Cố Hi Chi, thấy vẻ mặt của nàng thì lại vội vã tách mấy cô gái này ra, "Xin lỗi, gần đây cổ họng tôi hơi khó chịu, không tiện nói chuyện". Cô lập tức đi tới chỗ Cố Hi Chi.
Cô vốn tưởng nói vậy có thể thoát khỏi sự nhiệt tình đó nhưng không nghĩ tới...
"A? Cổ họng khó chịu hả? Em lấy thuốc dùm chị nha!"
"Chị Tiểu Khúc, em hay hát nên cổ họng thường đau nên lúc nào em cũng mang theo thuốc, để em đưa cho chị nhé!"
......
...
Khúc Hi Chi lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Hi Chi. Nàng lạnh lùng liếc cô một cái, không thèm dòm tới cảnh cô nói chuyện với người khác.
Thời gian chậm chạp trôi qua trong bầu không khí quỷ dị. Tôn Đình Hữu cuối cùng cũng đến cùng một cô gái trông rất giống Cố Hi Chi.