Một người bị bắt nạt đến cảnh giới cao nhất thì nhất định sẽ phản kháng hoặc âm thầm trả thù, nói chung là nàng nhìn thấy cô tắm xong rồi đi ra như chẳng có gì, Cố Hi Chi cảm thấy càng tức hận.
"Khúc Hi Chi!"
"Sao?"
"Quay lại đây."
"Hả?... làm gì..." Cô vừa quay đầu lập tức bị đối phương đè lên thành bồn tắm. Cố Hi Chi cúi đầu, tức giận nặng nề cắn môi cô.
Đợi nàng hôn xong, Khúc Hi Chi dùng lòng bàn tay chạm lên môi mình, ánh mắt của nàng lại làm cô có chút dở khóc dở cười.
Nàng bị bắt nạt đến cực hạn mới làm ra chuyện như vậy ư? Nhưng bị bắt nạt như thế cũng chỉ có chừng ấy sát thương thôi ư??
Cô vò vò tóc nàng, "Lần này thoả mãn chưa? Còn không mau tắm rửa đi!?"
Cố Hi Chi nghiêng đầu qua chỗ khác, không thèm để ý đến cô nữa.
Cố Hi Chi chờ Khúc Hi Chi tắm xong mới chậm chạp bò ra khỏi bồn tắm. Sau khi nàng về lại phòng ngủ đã thấy Khúc Hi Chi nằm trên giường, phim "Vong Xuyên" cũng được bật lên.
Trên tivi đang chiếu "Vong Xuyên", Cố Hi Chi khẩn trương cả lên, "Chị nên đợi đến lúc công chiếu rồi coi, cống hiến thêm tỉ lệ xem đài, bây giờ không cho phép coi."
"Lúc công chiếu tôi sẽ xem thêm lần nữa." Khúc Hi Chi không nói lời nào nữa bấm play bắt đầu xem.
Bộ phim cổ trang này là một tác phẩm hoàn chỉnh, ngoại trừ lúc quay thì đạo diễn và diễn viên đều đặc biệt nghiêm túc, hậu kỳ chế tác cũng rất có tâm, ảnh bìa đĩa mang tính quảng cáo rất tốt. Đoàn phim cũng nhất chí biên tập mấy cảnh Khúc Hi Chi đóng vai Ngọc Bách và hoàng đế U Minh nhằm mục đích tuyên truyền. Đến phần giới thiệu nhân vật, hình tượng Lục Yêu mặc hồng y ma mị sau khi rơi vào ma đạo hiện ra. Trang phục tuyệt đẹp cùng bộ lông mày tinh tế khiến nàng càng thêm lãnh diễm, kỳ thực hình ảnh này đẹp đến nỗi khó có thể rời mắt.
Hai người cùng xem tivi, Khúc Hi Chi vừa xem vừa khen, còn Cố Hi Chi chỉ yên lặng ngồi một bên, xem ra có chút hững hờ.
Dù sao bộ phim truyền hình này cũng không tệ lắm, tuy lúc đầu Cố Hi Chi vẫn suy nghĩ chuyện khác nên không chuyên tâm, nhưng sau hai tập nàng cũng chăm chú vào nội dung phim.
Thế nhưng khi chiếu đến tập thứ ba, tâm tình Cố Hi Chi rõ ràng nôn nao hẳn lên.
Phân cảnh Lục Yêu chuyển thế không nhiều, tình cảm cùng hoàng đế U Minh tiến triển rất nhanh. Cảnh hôn sâu đầu tiên là khi Lục Yêu ở sườn núi Hương Ngọc, nàng không kìm lòng được hôn trộm hoàng đế U Minh khiến ông kinh ngạc. Lục Yêu cho rằng ông không thích mình nên có chút thương tâm. Kết quả là khi nàng muốn rời đi thì bị hoàng đế U Minh ngăn lại rồi hôn thật sâu.
Rất nhanh, hình ảnh cắt đến bầu trời đêm nở đầy hoa ở núi Hương Ngọc, Cố Hi Chi kéo tay áo của cô, "Hay là đừng xem nữa."
Khúc Hi Chi nhìn nàng, "Em sợ cái gì?"
Cố Hi Chi ấp a ấp úng không trả lời được.
Nghệ thuật của Khương Đồ chính là có thể đem sắc thái của những vật vô tri không có sự sống phác hoạ ra một tuyệt cảnh đặc biệt làm nổi bật nội dung phim. Góc quay bốn mươi lăm độ đặc tả nhân vật rất có tính nghệ thuật, diễn viên cũng không có góc chết, nam nữ chính có dung mạo tuyệt đẹp và kết cấu tinh xảo. Nếu không có sự cố nào xảy ra, đích thực đây là một bộ phim không thể soi mói, nhưng nó cũng rất khó khiến khán giả chú ý tới tính nghệ thuật.
Trong phim, hoàng đế U Minh cùng Lục Yêu đứng ôm hôn trên núi Hương Ngọc. Màn ảnh đặc tả nụ hôn, hai diễn viên đều hôn đặc biệt mê ly. Khúc Hi Chi xem một lát, lại liếc nhìn Cố Hi Chi đang cúi đầu, "Lúc đóng cảnh này em nghĩ gì vậy?"
Cố Hi Chi ngồi một bên yên lặng nói, "Thì là... nghĩ giống Lục Y thôi."
"Yêu ông ta à?"
"... Ừ."
Khúc Hi Chi liếc nàng một cái, "Vậy lúc diễn chung tôi thì nghĩ gì?"
Cố Hi Chi, "... thì là... Không nói đâu."
"... Nói."
"Thật sự muốn tôi nói?"
"Ừm."
"Kỳ thực..." Nàng dừng một chút, "Chính là..." Lại dừng một chút, "... mau chóng kết thúc..."
"..."
Khúc Hi Chi hắng giọng một cái, "... Tôi làm em căm ghét tới vậy à?"
"Vào lúc đó...à..." Âm thanh càng nhỏ hơn, "Có một chút."
Khúc Hi Chi không nói lời nào.
Phim vẫn còn đang phát, nhưng làm người ta mất hết hứng để xem. Khúc Hi Chi tua phim thật nhanh, dựa vào ký ức muốn tìm cảnh nào đó.
Cố Hi Chi thấy cô không nói lời nào mà lao thẳng đến TV tua tới tua lui, càng chột dạ, "Chị đang tìm gì vậy?"
Cô không để ý tới nàng.
Vẫn tiếp tục tua tới, hình ảnh, diễn viên, trang phục cùng cảnh tượng lần lượt biến đổi. Rất lâu sau, màn ảnh cắt đến đoạn Thiên cung tràn ngập sương mù, vườn đào mịt mờ trong sương mù bao phủ. Trong vườn hoa, cô gái mặc áo trắng đứng trên thanh chắn nháy mắt, người đàn ông mặc hồng y xuất hiện trên màn ảnh lẳng lặng nhìn nàng, gương mặt rất đỗi ôn nhu.
Đây là cảnh đem đến cảm xúc mãnh liệt nhất bộ "Vong Xuyên", cũng là cảnh lúc trước cô tập diễn với Cố Hi Chi, có điều nhân vật chính đã biến thành một người khác.
Cố Hi Chi nhìn cảnh Lục Yêu và Ngọc Bách trò chuyện trên màn hình, càng xem càng khó chịu, lại nói lần nữa, "Đừng xem nữa mà..."
Ai kia không thèm để ý đến nàng, nhưng trong phim, Ngọc Bách đã không kìm lòng được hôn Lục Yêu mất rồi.
Dựa theo kịch bản yêu cầu, với tình tiết này thì tay của Ngọc Bách sẽ để trên ngực của Lục Yêu, mà đúng là như vậy thật.
Nhành hoa đào lớn cùng sương mù làm bối cảnh dưới vườn hoa càng thêm ảo diệu. Cảnh hai người đang hôn lập tức biến thành cảnh Ngọc Bách kéo Lục Yêu xuống, mà Ngọc Bách cũng động tình không nhịn được đưa tay dời về trước ngực nàng...
Lạch cạch.
TV lúc này bỗng nhiên đứng hình. Cố Hi Chi liếc nhìn màn hình đen thui, rồi lại nhìn mặt Khúc Hi Chi. Nàng đột nhiên cảm thấy cái tivi đen sì kia thật sự cũng còn đẹp hơn sắc mặt của Khúc Hi Chi hiện giờ.
Kỳ thực, Khúc Hi Chi luôn nở nụ cười ôn nhu, giờ đây sắc mặt cô như thế đúng là không bình thường.
Khúc Hi Chi nhanh chóng hỏi, "Diễn cảnh này có NG không?"
Cố Hi Chi, "Không..."
Cô nhíu mày, "Vậy là diễn rất hợp nhau à?"
"Khụ... thật ra... Có một lần."
"Nói cách khác thì anh ta chiếm lợi được tới hai lần?"
"Cái này..." Trả lời thế nào cũng không được, Cố Hi Chi cực kỳ lo lắng.
"Thật ra thì... chỉ là đóng phim thôi mà, không cần tính toán nhiều vậy đâu. Không phải chị cũng cảm thấy thế sao?"
"Em không tính toán với anh ta nhưng lại tính toán với tôi?"
"Tôi đã nói rồi, đó là chuyện lúc trước." Nàng dừng một chút, chống lá gan nói, "Chị... không giống người dễ giận như vậy đâu ha."
Khúc Hi Chi nhìn nàng, không nói lời nào.
Nếu là người khác, có thể cô sẽ chẳng để tâm, nhưng nam chính là Đường Dư, lập tức sẽ khác nhau.
Không tiếp tục nói chuyện với nàng, Khúc Hi Chi xuống giường đi rót sữa uống, cô chả nói gì cũng chẳng thèm ngủ. Cố Hi Chi nhìn theo cô ra khỏi phòng ngủ, sau đó lại nhìn cô trở vào. Từ đầu đến cuối nàng đều cảm thấy cần phải nói gì đó cho rõ ràng.
Nàng vừa muốn giải thích, nhưng một chuyện huyền ảo đã phát sinh.
Chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, phát hiện là điện thoại mình, Cố Hi Chi sửng sốt, nhanh chóng cầm lấy nhìn màn hình. Sau khi nhìn thấy họ tên trên đó, Cố Hi Chi cảm thấy Khúc Hi Chi đang nhìn mình rất quái đản, nàng lại chậm chạp nghe máy.
Đã nửa năm nàng chưa nghe qua giọng người này, giọng của anh vẫn êm tai như vậy, "Tiểu Cảnh, dạo này khỏe không?"
Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi rồi đáp lời, "Tôi... Cũng khỏe, anh... Có chuyện gì sao?"
"Ừ, gần đây bắt đầu tuyên truyền "Vong Xuyên" rồi, có một chương trình mời đoàn phim của chúng ta. Tôi muốn hỏi em một tiếng, em có đồng ý tham gia không?"
Chuyện như vậy tự nhiên sẽ có người của công ty sắp xếp, tình huống bình thường như vậy không nên cũng không cần hỏi nàng. Cố Hi Chi suy nghĩ một lúc, rất nhanh hỏi lại, "Có phải là chương trình "Chân Tâm Thoại" không?"
(*) Chân Tâm Thoại: lời nói thật lòng.
Chương trình "Chân Tâm Thoại" này là tiết mục trong nước HOT nhất hiện nay. Do show này có rất nhiều câu hỏi, khách mời tham dự nhất định phải trả lời thật lòng, nghệ sĩ nào đồng ý tham gia cũng coi như can đảm lắm, đổi lại, tiếng tăm của nghệ sĩ đó sẽ càng nổi hơn.
"Chuyện này... để tôi suy nghĩ lại đã." Cố Hi Chi không xác định.
"Được, tôi chờ em." Đường Dư tựa hồ cũng không nhất định phải nhận được đáp án ngay, "Còn một việc nữa, trước đây mỗi khi phát sóng phim, nam nữ chính nhất định sẽ tự tạo scandal giả, tôi đã xem qua kế hoạch mà công ty sắp xếp, em có ý kiến gì không?"
"Hả, tôi mới vừa trở về, còn chưa kịp nói chuyện với Hạt Hạt, chuyện này ngày mai rồi bàn lại, được chứ?"
"Đương nhiên được, thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy em nghỉ ngơi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Cố Hi Chi cúp điện thoại, lại nhìn về phía Khúc Hi Chi.
Khúc Hi Chi chỉ liếc nàng một cái thật sâu, bỏ ly sữa bò xuống rồi leo lên giường ngủ.
Bầu không khí vốn dĩ rất vui vẻ tựa hồ trở nên hơi kỳ quái. Cố Hi Chi nhìn Khúc Hi Chi nằm xuống, chần chờ một lúc rồi bò lại bên người cô hỏi, "Chị... Có phải đang tức giận không?"
Không có ai thèm phản ứng nàng.
Cố Hi Chi tự mình tự giải thích, "Anh ta đã nửa năm không liên lạc với tôi, hôm nay đúng là quái đản."
Vẫn không phản ứng nàng.
Cố Hi Chi ngóc đầu nhìn cô, "Anh ta chỉ bàn với tôi chuyện công việc thôi mà."
Tốt xấu gì cũng không được đáp lại, Cố Hi Chi không nhịn được nói, "Chị nhìn bộ dáng này của chị đi, rõ ràng chị đang ghen."
Khúc Hi Chi không nhịn được mở mắt ra nhìn nàng, "Nếu vậy thì em sẽ dỗ dành tôi sao?"
"Đương nhiên." Cố Hi Chi khá có đạo lý nói, "Chẳng phải tôi đang dỗ dành chị sao?"
"Không có cách nào hay hơn à?" Ví dụ như: chứng nhận bảo đảm, tín vật định ước, hay tuyên bố chủ quyền gì đó.
Cố Hi Chi suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại những hình ảnh trước đó, cố tích nhặt nguyên nhân khiến cô nổi giận. Nàng nắm lấy tay cô đặt ở trước ngực mình, như là quyết tâm gì đó, chí khí hào hùng lên tiếng, "Vậy thì..." Mặt lại đỏ, "Tôi cũng cho chị chiếm tiện nghi một lần..."
"..."
Khúc Hi Chi nhìn dáng vẻ chân thành của nàng, nhịn nửa ngày mới ôm lấy cổ rồi hôn nàng, "Đồ ngốc."