Tiếp tục cố gắng "công tác", sau khi toại nguyện nghe được vài tiếng nỉ non của nàng thì Khúc Hi Chi mới lưu luyến rời môi khỏi đó, rồi ngẩng đầu nhìn nàng chau mày.
"Tiểu Cảnh..."
Cuối cùng cũng được tha bổng, Cố Hi Chi không cho thân thể có cơ hội thở lấy hơi, nàng chậm rãi mở mắt ra, ánh nhìn còn mông lung hơn so với trước đó.
Trực giác nói cho nàng biết rằng cô gọi tên nàng vào lúc này nhất định không phải chuyện tốt lành gì. Cố Hi Chi thẳng thắn không để ý đến nàng.
Khúc Hi Chi cũng chẳng quan tâm nàng trả lời mình hay không, nhìn mắt nàng thôi đã đủ hiểu rồi, "Có thích như vầy không?" Dường như cô sợ nàng không hiểu nên nhẹ hôn môi nàng một cái.
Cố Hi Chi bị cô dằn vặt đến sống dở chết dở, nàng hận còn không hết chứ ở đó mà toại ý hay không.
"Không thích..." Cố Hi Chi quay qua chỗ khác tránh tầm mắt của cô, nhưng giọng vẫn mềm mại, thậm chí còn có chút bất ổn, "Tôi ghét chị..."
"Nhưng tôi rất thích em". Khúc Hi Chi nhẹ vuốt ve làn tóc rối trên trán nàng, lẳng lặng nhìn nàng, "Tôi biết rõ quá khứ của em, cũng hiểu rõ em. Tôi tin mình có thể chăm sóc tốt cho em, cũng sẽ cố gắng làm em hài lòng. Thử chấp nhận tôi, có được không?"
Tuy nàng lúc này thật sự nghe rất rõ lời tỏ tình của cô, nhưng Cố Hi Chi cảm thấy phương thức tỏ tình dưới tư thế hiện tại thật kỳ cục quá.
Cô ép trên người nàng làm nàng hoàn toàn không có cơ hội phản kháng. Thỉnh thoảng lại còn quyến rũ nàng. Chuyện này có được tính là dùng bạo lực dụ dỗ nàng không đây?
"Chị..." Cố Hi Chi thừa dịp cô đang nói chuyện cố đẩy cô ra, "Chị thả tôi ra trước đi!"
"Không thả" Dường như Khúc Hi Chi rất kiên trì, không những không buông tha mà còn tóm chặt lấy tay nàng.
Cố Hi Chi hết cách, đành nhìn cô thỏa hiệp, "Tôi... không biết tại sao chị lại thích tôi, chị dường như..." Vì tư thế này quá tốn sức nên Cố Hi Chi nói chuyện có vẻ rất mệt, "Chị cách tôi rất xa."
"Xa?" Vẻ mặt của Khúc Hi Chi dường như không hiểu hết ý nghĩa của chữ này. Cô cúi đầu khẽ hôn má phải nàng một cái, "Như vậy mà còn xa hả?"
Khốn kiếp...
Thân thể nàng bị cô chọc ghẹo nổi hết cả da gà, Cố Hi Chi nhíu mày nói, "Khúc Hi Chi, chị cố ý!"
Khúc Hi Chi cũng không phủ nhận, nhưng chuyện cần làm lúc này không phải chọc giận nàng, nên cô không ghẹo nàng nữa, mà nghiêm túc nói, "Tôi không cách xa em, tôi rất thích em. Không gì có thể gần hơn trái tim trong ngực em."
"Nói chung, chị đối với tôi mà nói thì có rất nhiều thứ không hợp". Cố Hi Chi nghe được những lời mê hoặc tâm trí kia thì lập tức ép mình đuổi hết ra khỏi lỗ tai, rồi cứng rắn trả lời, "Tôi đã hai mươi sáu tuổi. Đến chừng này tuổi rồi, nếu sự nghiệp không thành công thì ít ra tôi cũng không nên phá hỏng tình cảm của mình".
Nàng nói chắc như đinh đóng cột giống như rất có đạo lý. Khúc Hi Chi nghĩ một hồi, sau đó nhìn thẳng nàng hỏi, "Vậy... Dẹp hết những chuyện đó qua một bên, em cũng không thích tôi một chút nào sao?"
Nếu cô hỏi chuyện khác, Cố Hi Chi cũng có thể hào hùng đối đáp trôi chảy, nhưng vấn đề này khiến nàng nhất thời không nói được lời nào.
Ánh mắt nàng bỗng lóe lên một cái, Cố Hi Chi phát hiện mình nên cứng rắn một chút. Nàng đón lấy ánh mắt của cô rồi lên tiếng, "Tôi... chỉ xem chị... như bạn bè thôi!"
"..."
Nếu là những khác đáp án, Khúc Hi Chi sẽ không chau mày sâu như thế, nhưng nghe nàng nói ra hai chữ này, cô thực sự bị nàng thuyết phục. Từ trước tới nay, nàng luôn luôn lẩn tránh cô. Chỉ cần phía sau còn có đường lui, nàng tuyệt đối sẽ không đứng tại chỗ. Nàng có thể nói ra hai chữ "Bạn bè" này, cô cũng không nghi ngờ nàng còn có thể nói thêm từ gì mới mẻ và độc đáo hơn.
Nhìn thấy Khúc Hi Chi nhất thời không nói lời nào, Cố Hi Chi động não hết mình. Nàng nỗ lực suy nghĩ làm sao thoát khỏi tình cảnh khốn khó hiện giờ.
Trong nhiều kịch bản phim, lúc nữ chính gặp chuyện như vậy, tựa hồ càng quan tâm thì càng gieo hy vọng cho đối phương. Ngược lại, nếu nàng biểu hiện ra thái độ thờ ơ thì lại làm người ta cảm thấy vô vị. Cũng chẳng biết phim và đời có giống nhau không. Tóm lại là thời khắc này, nàng chỉ muốn dùng một chiêu: còn nước còn tát.
"Chuyện này..." Thấy Khúc Hi Chi còn đang trầm mặc, Cố Hi Chi giành nói, "Tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng nếu chị nhất định phải tiếp tục nằm nhoài trên người tôi gặm tới gặp lui vậy cũng được, tôi không để ý đâu. Còn nữa, nếu chị cảm thấy gặm nhắm như vậy có thể khiến tôi tiếp nhận chị thì chị sai rồi." Nàng nêu rõ thái độ của mình, cứ làm thế thật sự sẽ không có kết quả đâu. Sau đó, nàng nhìn thẳng vào mắt cô, nỗ lực lấy ra mấy phần chân thành cảm hoá cô.
Tuy Khúc Hi Chi cũng nhìn vào mắt nàng đó, nhưng cũng chả thèm để ý trong đó có bao nhiêu chân thành.
Cô yêu thích nàng lâu như vậy, đương nhiên không phải là không còn nhẫn nại chờ nàng nữa. Nhưng đáp án nàng đưa ra khiến cô cảm thấy nếu cứ chờ đợi mãi như thế thì tới già nàng cũng chưa chắc mở lòng. Lần đầu tiên cô hiểu được muốn có được trái tim của một người lại gian nan đến vậy. Khúc Hi Chi bắt đầu cảm thấy mình nhất định phải có biện pháp gì đó đánh vỡ bế tắc này.
Cô dời tầm mắt quan sát người trước mặt. Ánh mắt nàng hơi vểnh lên, đôi môi mỏng cùng chiếc mũi nhọn trông cực đáng yêu. Mặc dù đã bình tĩnh lại rất lâu, nhưng trên mặt nàng vẫn ửng hồng không bớt. Đôi mắt chân thành mang theo rất nhiều sự ẩm ướt. Thật sự là... phản ứng của nàng luôn đáng yêu hơn cái miệng thốt ra những lời tỉnh táo đó nhiều lắm.
"Tốt" Khúc Hi Chi khẽ mỉm cười, dáng vẻ nhẹ như mây gió, "Nếu em đã nói không sao, vậy thì hào phóng chút đi! Đồng thời tôi cũng làm thêm ít chuyện để em vui sướng hơn ha!"
Cô nói xong lời này, liền cúi đầu hôn mạnh lên xương quai xanh của nàng hồi lâu. Mãi đến khi da thịt trắng như tuyết kia in lại vài dấu ấn tuyên bố chủ quyền mới thả ra.
Cố Hi Chi đợi cô làm xong động tác đó mới kinh ngạc nhìn cô, "Chị... chị làm cái gì vậy?"
"Không làm gì hết!" Khúc Hi Chi ôm cổ nàng, vẫn luôn mỉm cười, "Chính là khiến em hài lòng một chút thôi!"
Cố Hi Chi còn chưa đáp lời thì đầu của cô đã chôn sâu trở lại. Cố Hi Chi định nói thêm lời từ chối hoặc chửi bới gì đó, nhưng vừa lên tiếng thì lập tức bị động tác của cô kích thích, khiến nàng cắn chặt môi dưới ngăn không cho bất kỳ thanh âm nào phát ra.
Cái này... Chết tiệt...
Lớp diễn xuất có dạy môn học này à? Tại sao chị có thể làm tốt đến vậy chứ...
Khúc Hi Chi nhìn ánh mắt mê ly của nàng. Cô kéo áo ngủ của nàng, làm hành động trước nay chưa từng có.
Lúc đầu cô chỉ muốn hôn hít và gặm nhấm nàng chiếm một chút tiện nghi thôi. Nếu nàng không nói ra hai chữ bạn bè thì cô cũng không kiên quyết làm chuyện này đâu, nhưng nghe nàng nói xong mấy câu đó, cô đột nhiên cảm thấy bắt buộc phải làm thôi.
Mặc kệ nàng trốn tránh và chống cự thế nào, một khi hai người thật sự có quan hệ, chuyện này sẽ rẽ sang một hướng khác. Mặc dù cô biết làm vậy cũng không phải cách quang minh chính đại gì, nhưng bây giờ, cô không bao giờ muốn nghe hai chữ "bạn bè" buồn cười ấy từ miệng nàng nữa.
Tai và cổ nàng luôn bị người kia kiên nhẫn quấy rối. Cảm xúc lạ thường chỉ mới tiêu tan được một chút thì đã nhanh chóng bị nụ hôn kia kéo đầy trở lại. Cố Hi Chi nắm chặt tay, cảm thấy mình sắp tiêu rồi.
Nếu Khúc Hi Chi dừng lại công việc hao sức này để nói chuyện với thì nàng còn có thể nhàn hạ suy nghĩ mấy câu như: "Làm sao bây giờ?", "Không thể tiếp tục như vậy được!", "Làm sao từ chối đây?" Nhưng một khi cô đã cố ý dụ dỗ nàng hãm sâu vào hố đen thì nàng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng. Nàng chỉ một lòng cầu trời khấn phật cho bản thân đừng kêu gào ra mấy âm thanh ngượng ngùng kia thôi.
Vùng da nhạy cảm quanh xương quai xanh bị hôn hít. Bụng dưới chịu tác động của cô nên ngày càng trở nên tê dại. Cố Hi Chi khó chịu cọ cọ vào người cô, nhưng loại tiếp xúc này không hề mang đến bất kỳ cảm giác thư thái nào, trái lại do thân thể Khúc Hi Chi đặc biệt nóng rực khiến nàng càng bứt rứt hơn.
Tại sao có thể nóng như thế...
Tại sao thân thể của nàng lại không thoải mái chút nào!
Cố Hi Chi chỉ muốn trấn an cảm xúc xao động kia mà thôi, ai ngờ càng chữa càng hỏng.
"Ngoan!" Khúc Hi Chi dịu dàng dỗ dành, mang theo ít mê hoặc, "Đã nói đừng có lộn xộn rồi mà!"
"Tôi ghét chị... ưm..." Cố Hi Chi vốn đang khó chịu nên khi nghe được giọng điệu gạt người của cô thì thật sự muốn cầm sơn tạt cho cô một phát.
"Ghét tôi?" Giọng của Khúc Hi Chi càng nghe càng không có ý tốt, "Tại sao ghét tôi?"
"Chán ghét..." Cố Hi Chi cực lực muốn tách khỏi nụ hôn của cô, nhưng cô chẳng chịu buông tay. Sự tránh né này trái lại đã biến thành uốn tới ẹo lui, "Nhột..."
"Nhột?" Khúc Hi Chi cúi đầu nhìn da thịt trắng hồng của nàng một lúc, sau đó vén mái tóc đen nàng ra rồi khẽ ngậm lấy xương quai xanh. Một bên hôn môi, một bên đưa tay vuốt nhẹ eo nàng, "Như vậy... Còn nhột hả?" Cô thở nhè nhẹ, cố ý phả vào gáy nàng.
"Chị..."
Chỗ eo vốn là vị trí mẫn cảm muốn chết, lại còn vừa vuốt vừa thổi khí nóng vô tai nữa chứ. Cố Hi Chi thật sự bị cô chọc điên rồi.
"Chị... khốn kiếp..." Cố Hi Chi vặn vẹo cơ thể, đôi mắt hơi có chút ướt át, "Tôi ghét chị!"
"Ồ, ghét tôi à?!" Âm thanh vẫn nhẹ như mây gió, "Vậy chúng ta lập tức làm tiếp một chuyện..." Cô từ từ kéo vai áo bên trái của nàng xuống, mãi đến khi có vài thứ vô cùng sống động hiện ra mới nói tiếp, "Để em càng ghét hơn!"
Lớp vải áo chưa bị kéo xuống hoàn toàn, chỉ hở trên đầu vai. Tuy cổ áo ngủ không hề nhỏ, nhưng cũng chẳng lớn đến mức vừa kéo một phát là lộ ra hết toàn bộ. Nhưng mà, chỉ lộ có một bên thôi đã thấy kỳ quái muốn chết rồi. Huống chi, cái đó của nàng xưa nay cũng không có nhỏ, dù đang nằm trên giường cũng chẳng phẳng được hơn bao nhiêu. Nhìn thấy thứ chói mắt đó, ngay đến chính bản thân Cố Hi Chi cũng bị dáng vẻ quỷ dị ấy làm xấu hổ chết đi được. Nàng định kéo góc áo lại, nhưng chưa kịp làm gì thì Khúc Hi Chi đã cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy nơi đó.
... Sơn đâu rồi!
Vào giờ phút này, Cố Hi Chi chỉ muốn ông trời giáng xuống một thùng sơn, đổ hết lên người phụ nữ lưu manh đang áp phía trên, giội một phát từ đầu đến chân.