Buổi chiều nàng đi thỉnh an Hoàng hậu. Đến bây giờ cũng không thể tìm hiểu ra chút tin tức nào về Đại hoàng tử. Tịch Phi khuôn mặt u sầu.
Nghe nói Tiết Dao cầu kiến, Tịch Phi vội vã đi đến phòng khách, cho lui người hầu, để bà vú ôm Thất hoàng tử đi ra ngoài.
"Nương nương nghe nói Đại hoàng tử bị Hoàng thượng cấm túc, chuyện là thật sao?"
Tiết Dao chờ không kịp liền hỏi.
Tịch Phi sốt sắng nói:
"Tối hôm qua đã nghe nói. Hôm nay ta đi Trữ Tú cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương để hỏi thăm tin tức. Có thể Hoàng hậu biết một chút tin tức nhưng không lộ ra. Ta chỉ có thể mua chuộc tiểu thái giám ở Dưỡng Tâm điện thu được một chút tin tức. Theo tiểu thái giám nói: Giám chính Khâm Thiên Giám Tần đại nhân mấy ngày trước đây khuyên can, nói tu sửa đường Thục không thể làm. Sau đó bị chứng thực kết quả quang trắc là sai sót, hắn lĩnh hai mươi trượng. Đại hoàng tử hôm qua chính là vì Tần đại nhân đi cầu xin Hoàng thượng, bị Hoàng thượng giáo huấn một trận, còn cấm túc."
"Tần đại nhân?"
Tiết Dao lập tức nhớ tới ngày hôm qua lúc bị trừ điểm tẩy trắng có nghe đến tên Tần Chiếu Hiên.
Thì ra đó là quan chức Khâm Thiên Giám.
"Vị Tần đại nhân này nhất định là người Đại hoàng tử tìm giúp chúng ta."
Tịch Phi đêm qua suy nghĩ liền minh bạch.
"Nghe tiểu thái giám nói, Tần đại nhân nhắc tới một tiên đoán 'thiên thạch giáng tội'. Chắc chắn cũng là tin đồn Đại hoàng tử sắp xếp. Không biết thời điểm nào mới có thể ứng nghiệm. Ta nghe nói, ngày tốt khởi công đã được người mới đảm nhiệm chức Giám chính Khâm Thiên Giám trình lên Nội Các. Vậy phải làm sao đây? Thánh chỉ ít ngày nữa sẽ hạ!"
Tiết Dao bất an nhíu mày lại.
"Làm sao vậy?"
Tịch Phi thấy hắn thần sắc này càng căng thẳng hỏi.
"E rằng không được..."
Tiết Dao thấp giọng mở miệng:
"Đại hoàng tử có thể là muốn kéo dài thời gian cho Tần đại nhân, chờ đợi thời cơ ứng nghiệm dấu hiệu không thích hợp. Hiện tại, kết quả Tần đại nhân đưa ra bị phản bác, Đại hoàng tử bị cấm túc. Coi như qua một đoạn thời gian ứng nghiệm dấu hiệu không thích hợp truyền tới trong cung, bọn họ cũng không có cách nào thoát tội danh."
"Tại sao?"
Tịch Phi trừng to mắt.
"Bởi vì Hoàng thượng sẽ không bao giờ sai."
Tiết Dao mất mát nhìn về phía Tịch Phi:
"Nếu như sự tình thuận lợi trì hoãn, Hoàng thượng có kiên trì đợi đến ứng nghiệm, lần này công trình có thể sẽ tạm hoãn. Nhưng hôm nay Hoàng thượng đã nhận định Tần đại nhân thất trách, nếu sự kiện bị nhắc lại, Hoàng đế có thể sẽ thẹn quá hóa giận, đem dấu hiệu tính thành lời đồn, thậm chí còn lệnh điều tra rõ, tìm ra chủ mưu sau lưng. Vậy chúng ta đã hại Đại hoàng tử rồi."
Tịch Phi tối sầm mặt mũi.
Tiết Dao vốn chỉ muốn giúp mẹ con Tịch Phi tránh thoát trận kiếp nạn. Hiện tại không chỉ không thể tránh thoát, còn lung lay căn cơ Đại hoàng tử. Quả thực chữa lợn lành thành lợn què. HunhHn786
Trong lòng vừa nôn nóng vừa tự trách, Tiết Dao thấp giọng hỏi Tịch Phi:
"Bất kể nói thế nào, Hoàng thượng dù sao cũng nên bận tâm Hoàng hậu chứ?"
Tịch Phi vội la lên:
"Hoàng Hậu không có chỗ dựa như Đông Phi. Chút tình cảm phu thê thiếu niên đó, Hoàng thượng có thể bận tâm mấy phần?"
"Hoàng Hậu không có chỗ dựa?"
Tiết Dao không hiểu:
"Hoàng thượng trước khi đăng cơ vẫn luôn là Thái tử, làm sao sẽ kết hôn với một..."
"Ngươi là con dân Đại Tề, sao không biết quy tắc Hoàng thất xưa nay đã định rõ?"
Tịch Phi kinh ngạc giải thích:
"Sớm đã nghe nói, từ thời Thái tổ Hoàng đế, do lo lắng ngoại thích tham gia vào chính sự, cho nên các đời Thái tử phi xuất thân đều là tầm thường, trong nhà cũng không có thế lực thông thiên."
Tiết Dao nhíu mày càng sâu.
Chẳng trách trong nguyên tác Hoàng hậu không làm được gì, thì ra không có chỗ dựa nhà mẹ đẻ.
Trong lòng Tiết Dao càng cảm thấy có lỗi với Đại hoàng tử.
Trong nguyên tác thời điểm đọc Đại hoàng tử đứng ra khuyên ngừng công trình tu sửa đường Thục, Tiết Dao cho là Đại hoàng tử có sức lực làm chuyện này, cho nên mới sớm kéo hắn vào cuộc.
Bây giờ nghĩ lại, trong nguyên tác thời điển Đại hoàng tử khuyên can là lúc bản thân Hoàng đế sắp chịu đựng không được sức ép dư luận, không còn tính tích cực. Đại hoàng tử khi đó chọn thời cơ thích hợp cho Hoàng thượng bậc thang đi xuống. Tình huống trái ngược hoàn toàn bây giờ.
Hiện tại khuyên can hoàn toàn làm trái ý Hoàng đế.
"Là lỗi của ta."
Tiết Dao phút chốc đầy tự trách, đầu óc choáng váng.
Hắn thiểu não tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống, không nhìn ai lẩm bẩm:
"Sự tình tránh không khỏi, còn liên lụy Đại hoàng tử, đều tại ta. Vị kia... Vị Tần đại nhân thương thế ra sao? Nên chịu đòn chính là ta!"
"Tiết Dao?"
Tịch Phi bị thần sắc đứa nhỏ trắng bệch dọa, vội vàng tiến lên khuyên lơn:
"Ngươi đừng khổ sở. Tiểu thái giám nói trước khi khởi công không thể chết người. Tần đại nhân chỉ bị thương ngoài da."
Tiết Dao không có đáp lời, tựa hồ đã triệt để rơi vào tuyệt vọng tự trách, cong lưng bụm mặt, thân thể nho nhỏ co lại thành con tôm. HunhHn786
Tịch Phi đau lòng, tiến lên an ủi:
"Tiết Dao, Bổn cung vẫn luôn coi ngươi là nam tử Hán đỉnh đạt, không chịu nổi ngươi bộ dáng ăn năn hối hận này. Trên đời này không có người nào chuyện gì cũng may mắn toại nguyện. Ngươi đã tận lực, ta nhìn thấy hết. Kết quả ra sao đều là mệnh. Ta không cho là ngươi thất bại hoàn toàn! Mẹ con ta cũng không phải bị kéo ra ngoài chém đầu. Sau này còn dựa vào ngươi bò lên trên bàn chống trời giúp chúng ta. Đó chính là ngươi đã nói."
Tiết Dao vẫn cứ im lặng không nói, bụm mặt.
Tịch Phi bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh.
"Nương nương còn nguyện ý tin tưởng ta?"
Hồi lâu, Tiết Dao chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe nhìn Tịch Phi, hơi thở mong manh mà mở miệng:
"Lại cho ta một cơ hội."
Tịch Phi ngây ra, hàng lông mi dài cụp xuống, yên lặng nhìn đứa bé bên cạnh.
"Đương nhiên nguyện ý."
Tịch Phi cười khổ nói:
"Nỗ lực vẫn có khả năng thất bại, nhưng dù sao cũng hơn mở hai tay chờ chết. Ngươi và Đại hoàng tử đều là ân nhân của ta cùng Lão Thất. Chẳng lẽ bởi vì kế hoạch không thành, ta liền muốn vong ân phụ nghĩa trở mặt thành thù sao?"
Ánh mắt Tiết Dao nghiêm túc nhìn chằm chằm Tịch Phi:
"Ta còn có một biện pháp, lấy ngựa chết làm ngựa sống. Có thể sẽ khiến Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý. Đã đến lúc nương nương tự mình thực hiện."
Ánh mắt Tịch Phi lóe lên một tia sợ hãi, thấp giọng nói:
"Ngươi nói."
Tiết Dao bình tĩnh nhìn nàng:
"Ta nghe nói mỗi lần sinh thần nương nương đều sẽ có Thần Vu bố trí nghi thức cúng tế? Vị Thần Vu là từ quốc gia nương nương mang đến phải không?"
Tịch Phi kinh ngạc nói:
"Ngươi làm sao biết cái đó? Nàng cũng không gọi Thần Vu, chúng ta gọi các nàng là Bạc Di. Nghi thức ngày sinh thần không phải nghi thức cúng tế mà là nghi thức cầu phúc. Đó là truyền thống quê nhà chúng ta."
Tiết Dao gật gật đầu.
Không sai! Trong nguyên tác khi Tịch Phi trở thành Thái hậu, trước ngày sinh nhật nàng, Lục Tiềm đặc biệt tìm đến một Thần Vu nổi danh nhất quê hương nàng tổ chức nghi thức.
Đoạn nội dung này Tiết Dao nhớ rất tỉ mỉ, chỉ là không biết Thần Vu rốt cuộc có năng lực gì.
"Bạc Di nương nương mang đến có bản lĩnh bói toán hay không?"
Tiết Dao hỏi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Tịch Phi tựa hồ đã nhìn ra dự tính của Tiết Dao, bất an nói:
"Ngươi không phải muốn ta liên hợp Bạc Di nói dối Hoàng thượng chứ? HunhHn786 Cả quan chức Khâm Thiên Giám bói toán, Hoàng thượng còn không tin, chỉ một chút vu thuật của quốc gia nhỏ chúng ta, ngài ấy làm sao có khả năng tin thật chứ? Hơn nữa... Bạc Di cũng không có bản lĩnh bói toán. Nếu nàng ta thật sự có thể biết trước tương lai, ta sao rơi xuống đất ruộng này?"
Tiết Dao bỗng nhiên nhếch miệng, bình tĩnh trả lời:
"Không cần lừa dối Hoàng thượng, phải truyền đạt chân chính mệnh trời. Bạc Di không thể biết trước, nhưng ta có thể. Chỉ cần mượn miệng nàng nói ra."
Tịch Phi cả kinh đứng lên:
"Ngươi đừng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng! Tội khi quân là phải rơi đầu. Ngươi chỉ là một đứa nhỏ, có thể biết trước chuyện gì?"
Tiết Dao bình tĩnh nói:
"Vào ngày Tết Trung Nguyên, ước chừng là khởi công ngày thứ mười tám, sẽ xảy ra lở đất đá trôi, bảy người chết, hai mươi ba người bị thương. Đó chính là tiên đoán. Nương nương mau chóng đem tin tức này nói là Bạc Di tiên đoán, báo với Hoàng thượng. Sau đó để cho 'thiên thạch giáng tội' ứng nghiệm, Hoàng thượng chắc chắn có kiêng kỵ."
(Tết Trung Nguyên là một ngày tết của người Hán được tổ chức vào ngày rằm tháng Bảy (15/07) Âm lịch.)
Tịch Phi sửng sốt rất lâu mới hiểu được, cau mày nhìn chằm chằm Tiết Dao:
"Cái này làm sao được? Đất đá trôi là thiên tai, Đại hoàng tử dù có bản lãnh thông thiên cũng chế không ra chuyện như vậy. Huống hồ còn có người chết? Ngươi muốn Đại hoàng tử giết người sao? Mạng dân chúng cũng là mạng. Làm sao có thể lấy tính mạng của bọn họ giúp mẹ con ta đe doạ Hoàng thượng? Không nên hồ nháo. Ngươi mệt rồi, đêm nay ở lại trong điện nghỉ ngơi đi."
"Nương nương mới vừa nói nguyện ý tin ta."
Tiết Dao tăng cao âm lượng, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Tịch Phi:
"Ngày Tết Trung Nguyên thật sự sẽ phát sinh tai nạn, đây là cao nhân dự đoán. Mà ta không thể tiết lộ thân phận cao nhân. Những bách tính đó quả thật sẽ bỏ mạng. Ta vốn định trước khi thánh chỉ tu sửa đường Thục ban bố, ngăn cản chuyện này phát sinh. Bây giờ nhìn lại đã không thể nào.
Ta không có cách cứu nhóm bách tính bị nạn đầu tiên, chỉ có thể dựa vào tai nạn này đúng lúc dừng tổn hại, tránh cho càng nhiều bách tính gặp nạn. Tai nạn nhất định sẽ phát sinh ở ngày Tết Trung Nguyên, nói thành trời cao báo động trước so với 'thiên thạch giáng tội' của Khâm Thiên Giám, độ tin cậy cao hơn nhiều. Mong nương nương cân nhắc."
Tịch Phi vẻ mặt kinh ngạc, lòng càng ngày càng hoài nghi đứa nhỏ này điên rồi.
Cái gì cao nhân có thể đoán trước được đường núi Ba Thục sẽ phát sinh đất đá trôi? Chuyện này quả thật là lời nói vô căn cứ.
Tiết Dao giờ khắc này cũng không thèm để ý này nọ, báo trước cho Tịch Phi sự kiện xảy ra ở tương lai, có thể sẽ bị xem là tà đạo, khó giữ được cái mạng nhỏ này. Nhưng bây giờ, sự tình đã đến bước này, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Trong nguyên tác, thời điểm Đại hoàng tử dâng tấu khuyên can tạm dừng thi công là ba năm kể từ khi bắt đầu khởi công, do xảy ra các cuộc nổi loạn của dân chúng chống đối. Trong ba năm đó phát sinh tai nạn to nhỏ tổng cộng mười một lần, lũ bất ngờ đất đá trôi đều có. Bởi vậy nạn nhân tổng cộng hơn một ngàn người.
Đem loại tai nạn này nói thành trời cao báo động trước, so với người tạo dựng đáng tin hơn nhiều lắm.
Sớm dự đoán chính xác thời điểm cùng số người bị nạn, tuyệt đối có thể kinh sợ Hoàng đế.
Tiết Dao ban đầu nghĩ là giải quyết sự tình trước khi khởi công. Hắn không muốn để bất cứ bách tính nào bởi vì thực hiện công trình này mà gặp nạn.
Nhưng bây giờ hắn ý thức được Hoàng đế thật sự là không thấy quan tài không nhỏ lệ, bởi vì bịa đặt là không thể lừa gạt.
Nhìn thấy Thánh ý tu sửa đường Thục không thể ngăn cản, Đại hoàng tử lại bị kéo xuống nước, Tiết Dao chỉ có thể đối mặt hiện thực. Muốn bảo vệ cùng lúc mẹ con Tịch Phi an ổn và hết thảy bách tính gặp nạn lông tóc không tổn hại là không thể nào. Có thể trong vòng một tháng kêu dừng công trình tu sửa đường Thục đã là vạn hạnh.
Như vậy cũng chỉ có thể dùng thiên tai chân thực ngăn cản tai nạn sau đó, thuận tiện có thể củng cố uy tín của Tần đại nhân Khâm Thiên Giám, giúp Đại hoàng tử cứu vãn tín nhiệm trong lòng Hoàng đế.
Tịch Phi nghe xong trên mặt hiện lên dòng chữ to "ngươi có phải điên rồi hay không", hiển nhiên là không thể tin được hắn có thể báo trước thiên tai.