Ở Dưỡng Tâm điện gặp được Nội các thứ phụ Chu Xung, Thái tử đã thấy phiền phức. Lại đến thêm Binh bộ Thượng thư Lý Thần Nguyên, giờ khắc này đang nâng ngón tay chỉ bản đồ trên bàn, lặp lại một lần lời đã nói với Hoàng thượng.
Vẫn là dùng mọi lời lẽ thuyết phục đồng ý kiến nghị xuất binh.
Hai vị đại thần hi vọng Thái tử thuyết phục Hoàng thượng xuất binh hỗ trợ liên minh các bộ lạc ở biên giới bị Khiết Đan tập kích.
"Các ngươi nói những thứ này Cô đã hiểu."
Thái tử sau khi nghe xong thần sắc như thường:
"Ý tứ phụ hoàng các ngươi cũng biết. Không phải không xuất binh, mà là phải đợi sau một thời gian Khiết Đan khai chiến cùng các bộ lạc du mục, quân Đại Tề lại thừa thế xông lên, như bẻ cành khô, triệt để tiêu diệt tàn quân Khiết Đan."
Chu Xung liếc mắt nhìn Lý thượng thư, Lý thượng thư lập tức gật đầu, nói với Thái tử.
"Điện hạ, Tổng binh Tây Bắc gửi tấu chương về, bên trong đã tỉ mỉ đề cập so sánh sức chiến đấu của Khiết Đan cùng các bộ lạc Nữ Chân. Gần tám năm qua, Khiết Đan ngoại trừ quấy rầy biên giới, chưa từng đại chiến. Bây giờ tính toán qua loa, quân tinh nhuệ e rằng đã đạt 100 ngàn binh. Nếu chúng ta chỉ muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, thì sẽ đến ngày Khiết Đan đánh chiếm hơn mười bộ lạc. Việc thống nhất vùng đất ngoài ranh giới biên cương chúng ta quả thực dễ như trở bàn tay với bọn chúng. HunhHn786
Cuộc chiến này xảy ra không những không tiêu hao được sức chiến đấu Khiết Đan, ngược lại để bọn họ chiếm địa thế thuận lợi. Đợi đến lúc đó, 100 ngàn quân Khiết Đan cộng thêm nguồn lính thu nạp từ chinh phạt ngoại tộc, ba mặt giáp công, e rằng biên giới Tây Bắc sẽ gặp họa lớn."
Thái tử nhíu mày nhìn về phía Binh bộ Thượng thư, nói:
"Lý đại nhân, trong tấu chương bộ binh có thống kê Quý Tây rộng lớn với mười hai đại bộ rất nhiều tiểu bộ, binh lực có thể đạt tới 130 ngàn. Rõ ràng số lượng thừa sức để đối phó quân Khiết Đan. Bây giờ lại nói, Khiết Đan chỉ dựa vào 100 ngàn binh mã đánh tan nhiều bộ dễ như trở bàn tay. Cái này mà làm sao khiến phụ hoàng để ý tới?"
Chu Xung không kịp đợi Binh bộ Thượng thư giải thích, tự mình tiến lên đáp lời:
"Tám năm trước, trận chiến với quân ta ở tây bắc khiến Khiết Đan bị tổn hại nặng nề. Bọn họ những năm qua vẫn luôn bị điều ước ký kết sau cuộc chiến áp bức. Nằm gai nếm mật quyết chí tự cường, xây dựng bộ lạc lớn mạnh thâu tóm nhiều bộ lạc nhỏ mở rộng lãnh địa. Những năm gần đây quốc gia chúng ta đã được cho phép thông thương, sinh hoạt người dân ngày càng tốt, binh mã từ lâu mất nhuệ khí. Một ít bộ lạc nhỏ nghe nói Khiết Đan có ý đồ tập kích, thậm chí tự loạn, không đánh mà hàng. Cho nên binh lực thống kê không thể theo dân số mà phán đoán!"
Thái tử nghe vậy rơi vào trầm tư.
Một lát sau hắn nhấc mắt nhìn về phía Chu Xung:
"Nếu như đúng như đại nhân đã nói, mười hai đại bộ biên giới không thể chống lại lực lượng binh mã Khiết Đan. Vậy chúng ta giờ khắc này xuất binh trợ trận, cùng sau đó nghênh chiến Khiết Đan có gì khác biệt?"
Binh bộ Thượng thư vội vàng đáp lời:
"Là phải chiếm trước địa thế thuận lợi. Thà rằng sớm hơn Khiết Đan đánh chiếm vùng đất rộng lớn như vậy, cũng không thể để bọn họ công chiếm!"
Thái tử vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, cảm thấy hai vị đại thần nói đều có lý.
Vấn đề là chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không để bụng đối với chuyện này. Tám năm trước, Đại Tề xuất binh, ba trận chiến đánh tan quân Khiết Đan. Trận chiến cuối cùng chính là Hoàng thượng ngự giá thân chinh, diệt đội quân địch hơn 60 ngàn binh.
E rằng Hoàng thượng còn đắm chìm trong uy phong năm đó, căn bản sẽ không đem Khiết Đan để ở trong mắt. Mà Khiết Đan bây giờ quân tinh nhuệ 100 ngàn còn ít hơn năm đó 50 ngàn. Đem so sánh binh lực quả thực buồn cười.
Không chừng Hoàng thượng còn ngóng trông lại một lần nữa ngự giá thân chinh, bày ra Quốc uy.
Thái tử đáp ứng sẽ khuyên can, đưa hai vị đại thần đi.
Nội giám đến báo, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử tại Thiên điện cầu kiến.
Thái tử giả vờ uy nghiêm oán giận:
"Đều lớn như vậy, vẫn dính người như thế. Cô cả ngày bận rộn chân không chạm đất, còn phải hầu hạ đám tiểu tổ tông này."
Chủ nhân oán giận, nếu đổi là tiểu nội giám khác e rằng sợ đến không dám lên tiếng. Nhưng lão thái giám bên cạnh hầu hạ Thái tử đã lâu, lại hiểu rất rõ. Chủ nhân đây là khoe khoang mình được bọn đệ đệ ỷ lại.
Vì vậy, lão thái giám nhắm trúng vị trí ra sức vuốt mông ngựa, nói:
"Nô tài lo lắng Điện hạ vất vả đại sự, mới vừa rồi cầu mấy vị tiểu hoàng tử đi tìm Nhị hoàng tử để thỉnh giáo. Nhưng các tiểu hoàng tử không thể không có ngài."
Thái tử nghe được rất vui vẻ, nhưng vẫn khống chế nâng lên khóe miệng, vẻ mặt làm bộ không kiên nhẫn đi ra gặp bọn đệ đệ.
Ở Thiên điện bên trong Thái tử điện, ba vị tiểu hoàng tử ngồi nghiêm chỉnh.
Tiết Dao đã toàn lực khuyên can qua.
Thái tử không thể thả Trương Tứ về cung. Nếu như khăng khăng dây dưa, ba nhãi con này nhất định sẽ bị Thái tử lần lượt dùng hành động dạy bảo, đánh tơi bời.
Nhưng ba con nhãi con chết sống không nghe, miễn cưỡng muốn đưa đầu tới cửa cho người đánh, còn lôi kéo Tiết Dao đồng thời chịu chết.
Tiết Dao giờ khắc này chỉ muốn tìm một cái mũ bảo hiểm đội lên.
Thái tử sau khi vào cửa, vẫn là nhất quán thần sắc nghiêm túc.
Đôi mắt phượng hờ hững đảo qua Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử. Khi ánh mắt quét đến Thất hoàng tử, nhìn khuôn mặt bánh bao của đệ đệ, Thái tử vẫn là nhịn không được lộ ra nụ cười từ ái.
"Nói mau, hôm nay lại tới thỉnh giáo cái gì?"
Thái tử đi tới vị trí cao nhất ngồi xuống, các hoàng tử lập tức đứng lên.
"Đại ca! Chúng ta hôm nay tới, là muốn cầu xin..."
Ngũ hoàng tử nuốt xuống một ngụm nước bọt, lời còn chưa nói ra, sọ não đã mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Thái tử nâng chén trà lên, dùng nắp đẩy lá trà, tò mò nhìn về phía ngũ đệ:
"Cầu xin Cô cái gì?"
"Là có một yêu cầu quá đáng..."
Lục Tiêu thấy ngũ ca không dám nói ra, không thể làm gì khác hơn là nói tiếp:
"Nếu đại ca chịu đáp ứng, trong ba tháng, mỗi ngày bọn đệ thay phiên nhau đấm lưng bóp vai cho đại ca! Có được không?"
Thái tử cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn về phía lục đệ:
"Vậy phải xem việc các ngươi cầu 'quá đáng' bao nhiêu. Có thể đáp ứng Cô tất nhiên sẽ đáp ứng. Nếu các ngươi nổi lên ý đồ gì xấu, Cô không thể đáp ứng, trong ba tháng mỗi ngày thay phiên đến chịu bị đánh."
Lục Kỳ Duệ:
"..."
Lục Tiêu:
"..."
Lục Tiềm hít vào một hơi, vẻ mặt ủy khuất há mồm nhìn đại ca.
Lục Cẩm An bị vẻ mặt đáng thương của thất đệ chọc cho thiếu chút nữa phun một ngụm trà ra ngoài. HunhHn786 Thả xuống chén trà, hắn ngẩng đầu an ủi đệ đệ bảo bối.
"Thất đệ thì miễn đi. Ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện. Chuyện thay phiên bị đánh, liền để hai ca ca gánh vác thôi."
Ngũ hoàng tử:
"..."
Lục hoàng tử:
"..."
Thất hoàng tử cẩn thận nhắc nhở đại ca:
"Một chốc nữa Nhi thần phải lăn lộn, đại ca không thể quên lời chính mình đã nói, muốn đánh thì đánh ngũ ca cùng lục ca."
Thái tử không nghe rõ:
"Ngươi một chốc muốn làm gì?"
Lục Tiêu quay đầu che miệng thất đệ.
Không thể để cho đại ca nhìn ra bọn họ sớm có dự mưu.
"Đây là muốn làm gì? Thần thần bí bí."
Thái tử cười lắc đầu một cái.
Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử trao đổi ánh mắt, quay đầu liền lấy dũng khí nói với Thái tử.
"Đại ca, nửa năm trước, ba người bọn đệ tại chỗ ngài gặp một thái giám. Khinh công của hắn rất cao. Bọn đệ lén lút đem hắn điều đi chỗ khác để tiện dạy bọn đệ công phu. Ngài trước đây khen chúng ta thân thủ rất tiến bộ, đó đều là công lao của hắn."
Vừa nghe nói đến đây, thần sắc ôn hòa trên mặt Thái tử thoáng chốc kết băng. Đôi mắt phượng hờ hững đảo qua ba đệ đệ, cuối cùng lạnh lùng nhìn Tiết Dao.
Trốn ở góc Tiết Dao lòng tràn đầy oan ức.
Là ba đứa ngốc này có ý tưởng xấu nha!
Ta chỉ là không che giấu tình hình thật tế. Hoàn toàn không có ý nghĩ đại nghịch bất đạo đưa Trương Tứ về cung!
Mấy ba vị hoàng tử thấy đại ca sắc mặt không giống trước, nhất thời đều không dám lên tiếng.
Thái tử thấp giọng dặn dò thái giám bên cạnh:
"Lấy roi đến."
Sắc mặt ba hoàng tử biến thành trắng bệch.
Từ nhỏ đến lớn, ba người chỉ gặp qua đại ca lấy roi quất tam ca hai lần, đều là tam ca phạm vào sai lầm khó tha.
Chưa từng nghĩ tới như trừng phạt như vậy rơi xuống trên người mình.
Ngũ hoàng tử Lục Kỳ Duệ sợ đến mặt lại tái xanh.
Lục hoàng tử rưng rưng muốn khóc. Cũng không phải hắn sợ chịu đòn, mà là sợ chính mình phạm vào tội tối kỵ, sợ đại ca không thích mình.
Thất hoàng tử nghiêng đầu nhìn hai người ca ca, dùng ánh mắt dò hỏi "Gia bây giờ còn phải lăn lộn không".
Lão thái giám biết chủ nhân thương mấy đệ đệ nhỏ nhất này, cũng không nhìn ra Thái tử là thật muốn đánh roi, hay là chỉ hù dọa mấy đệ đệ một chút, vì vậy trước tiên khuyên một câu:
"Điện hạ đừng tức giận..."
"Vì sao Cô phải tức giận?"
Thái tử hừ lạnh một tiếng:
"Bất quá là sợ mấy đệ đệ vô dụng này về sau coi trời bằng vung, sẽ gây ra đại họa. Chỉ trách Cô lúc trước quá mức dung túng. Lấy roi đến!"
Lão thái giám nhìn ra Thái tử là quyết tâm, lập tức gật đầu lĩnh mệnh lùi ra.
"Đại ca..."
Ngũ hoàng tử thấp giọng nói:
"Trương Tứ bản lĩnh cao, phương pháp dạy khác các giáo đầu trong cung, đặc biệt thực dụng. Ba người chúng ta vừa mới học một chút da lông, thực sự không muốn bỏ dở nửa chừng, cho nên..."
"Cho nên liền muốn Trương Tứ về cung?"
Thái tử híp mắt căm tức nhìn Ngũ hoàng tử:
"Tiết Dao có nói cho các ngươi biết tại sao Trương Tứ bị Cô trục xuất khỏi cung không?"
Lục hoàng tử nhỏ giọng trả lời:
"Nói một chút..."
"Một chút, đó là một chút sao?"
Thái tử nhìn về phía Tiết Dao:
"Ngươi nói cho bọn họ biết sự việc? Không biết chuyện một người lĩnh mười roi, nếu còn cầu xin liền một người ba mươi roi."
Tiết Dao cuống quít trả lời:
"Mấy vị hoàng tử không thể tiếp thu sư phó dạy công phu đột nhiên mất tích, ta tiết lộ một ít tình huống bất đắc dĩ. Nếu Điện hạ muốn phạt, xin hãy để cho một mình ta tiếp nhận!"