khoảng thời gian này hầu hết nàng không cho bất cứ một ai bước vô căn phòng
của mình trừ Hỏa Nhã và Tiểu Lam bước vô phòng. Ngay cả Kỳ Song và Tây Nam
vốn muốn đến thăm cũng bị Nhã không chút lưu tình đá ra khỏi cửa. Khóa cửa lại
Hỏa Nhã nhìn Tiểu Lam khóc đỏ vành mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường
không giống như một xác chết kia. Mái tóc, hàng mi, lông mày hóa tím như
nhuốm một tầng hàn khí lạnh lẽo quanh thân.
- Tiểu Lam, ra lấy một ít đồ ăn cho tiểu thư nhà ngươi đi, có lẽ nàng cũng
sắp đói rồi.
Tiểu Lam khẽ gật đầu, ngày tiểu thư quay về đây bên cạnh là ba người đàn
ông đang đi đằng sau bảo hộ. Đến lúc nàng chú ý tiểu thư mới thấy đôi mắt
tuyệt đẹp ấy bị che bằng 1 tầng vải mỏng. Nàng nhào đến ôm lấy tiểu thư khóc
lấy khóc để lại bị thân hình lung lay của nàng dọa sợ vội đưa tiểu thư vào phòng.
Cuối cùng đến ngày hôm sau bị bộ dạng của tiểu thư dọa cho sợ hãi. May có
Hỏa công tử ở bên bảo hộ dặn nàng không được cho ai biết nếu không gây họa
sát thân.
- Ưm. . ..
Tiếng rên khe khẽ vang lên khiến Tiểu Lam vội chạy lại nắm lấy tay nàng :
- Tiểu thư.
- Lam Lam ấy à, mấy giờ rồi trang điểm cho ta nào.
Vừa đủ gần 3 ngày biến hóa, nàng cố gắng ép ý thức còn đang mơ hồ của
mình tỉnh dậy. Không thể để kế hoạch bị phá vỡ được.
- Dạ.
Nghẹn ngào nấc một tiếng, Tiểu Lam quay sang nhìn Hỏa Nhã nói nhẹ nhàng :
- Công tử xin người ra ngoài giùm ạ
Hỏa Nhã che giấu đi sự lo lắng của mình gật đầu rồi nắm tay Mặc Tuyết :
- Ta ở gần đây, nếu có việc gì chỉ cần gõ 3 tiếng ta sẽ đến ngay được không
Xoa nhẹ đầu nàng rồi biến mất sau cánh cửa, nàng bấy gì mới cười nhẹ gọi
Tiểu Lam :
- Sắp đến giờ rồi, lát nữa muội nhớ dìu ta ra nhé.
Gỡ đi lớp vải bên mắt, Tiểu Lam không khỏi kinh hãi, đôi con ngươi hóa tím
bên vải vẫn còn vương ít huyết lệ. Đây là sao ???
- Đáng sợ lắm hả ?
Nàng bật cười, chuyện này vốn bình thường với nàng rồi kiếp trước cũng
vậy không ngờ kiếp này cũng thế.
- Ta không biết ngươi đối với ta thế nào nhưng nếu dám mở miệng thì. . .
Chưa nói hết câu đã thấy Tiểu Lam lao vào người nàng khóc ầm lên :
- Tiểu thư . . .người sẽ không biến mất chứ không biến mất như Mặc Mặc
để ta lại thế giới này chứ. Khi Mặc Mặc mất cũng khóc huyết lệ, đừng bỏ ta mà.
Một khắc thoáng qua, nàng vuốt mái tóc của tiểu nha đầu trong lòng mình :
- Sẽ không. dù chết ngươi cũng phải theo ta đấy.
*************************************************
Đôi mắt tím xinh đẹp nhưng không chút tiêu cự, mái óc vén lên che đi màu
tím tuyệt đẹp có một không hai. Mang một thân áo đỏ rực rỡ, vẻ đẹp của nàng
không gì sánh được với bất cứ ai.
- Đến giờ rồi, đi thôi.
Bà mối gõ cánh cửa phòng, Tiểu Lam bấy giờ mới cầm lấy tay nàng đặt lên
tay mình chống đỡ sức nặng của nàng gần như đè lên cánh tay nhỏ bé ấy.
- Em chịu khổ rồi.
- Không khổ, nếu ngày ấy không có tiểu thư em cũng không có cuộc sống
như ngày hôm nay.
Bước đến đại sảnh, trao tay nàng cho người đang ngồi cao cao thượng tại kia
nàng ép mình không được dựa lên Mạc Tử Minh. Nếu không sẽ hại bọn họ mất.
- Con ngoan.
Nghe tiếng gọi của người phụ nữ ấy khiến nàng run cả người, con ngoan ???
Bà ta thể hiển trước mặt người khác cũng quá ghê tởm đi, đổi con mình để báo
thù còn dám gọi vậy ư?
Bà ta ôm lấy Mặc Tuyết nghẹn ngào :
- Con đi rồi nhớ chăm sóc bản thân của mình đấy.
Mặc Tuyết cũng giả bộ ôm lấy bà ta kề sát tai bà ta mà nói :
- Bà chỉ có thể sống 1 tg nữa mà thôi.
Buông tay nắm lấy tay người đàn ông là cha mình kia dắt đi từng bước đến
cổng. Nàng bước vào kiệu hoa. Nàng thề, chỉ cần xong nhiệm vụ lần này chắc
chắn nơi đây sẽ là mồ chôn của bọn họ.