• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thật chậm bước qua Ngự Hoa viên, bên tai lại nghe được tiếng khóc của hài tử, Tiểu Bạch thân thể ngưng trọng, quay đầu nhìn lại, mới ở nơi đó đi đến.

Ngoài dự tính lại nhìn thấy hài tử Tô Ưu Ân ngồi trên bệ đá, nhãn châu lưu đầy lệ quang, cúi đầu xuống thật thấp.

Hài tử dùng tay liên tục dụi mắt, khiến nhãn quang đều trương phình.

Tô Ưu Ân vốn là khóc nháo, đột nhiên nhận thức ở bên cạnh đưa đến khăn tay, ngẩng đầu nhìn, lưu đến nàng ngạc nhiên "Phạm thúc thúc?"
"Như thế nào ở nơi này ưu thương?" Tiểu Bạch không nhanh không chậm hỏi một câu.

Tô Ưu Ân cũng không có hồi đáp nàng, trở lại cúi đầu tiếp tục nàng đại sự khổ sở.

Nhìn hài tử đối bản thân không muốn nói, Tiểu Bạch cũng không tiếp tục áp nàng, im lặng ngồi ở bên cạnh hài tử, cẩn trọng chú tâm nàng.

"Phạm thúc thúc!" Tô Ưu Ân càng khóc càng đau lòng, đến không thể chịu đựng nữa, mới ở phía nhân khẩu bên cạnh tiến đến đối phương trong lòng, ủy khuất thành tiếng.

Tiểu Bạch giữ lấy thân ảnh nhỏ trong lòng, ôn nhu xoa hài tử cái đầu.

"Hức...!hức..

" Tô Ưu Ân vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng của đối phương, nàng đều không muốn để tâm đến cái gì là thể diện nữa, chỉ cần biết hiện tại nàng chính là phi thường đau lòng, chỉ muốn khóc thật lớn, bỏ mặc người khác có nhìn thấy hay không, nàng đều không quan tâm nữa.

Tiểu Bạch đem hài tử nâng lên một chút, để nàng cái đầu tựa trên vai, lưỡng thủ giữ lấy thân thể nàng, khiến nàng tư thế thoải mái một chút, có thể không cần khó chịu nữa.

Thủ chậm rãi ở trên hài tử tấm lưng nhỏ ôn nhu động thái hống nàng.

Tô Ưu Ân sau bị Tiểu Bạch đổi tư thế, xác thực vẫn là có phần dễ chịu hơn, nàng cực lực ôm lấy Tiểu Bạch, cánh tay nhỏ trên cổ Tiểu Bạch ôm đến, lệ châu tựa lưu thủy mạnh mẽ tuôn chảy.

Tiểu Bạch y phục sớm đã không còn khô ráo.

Qua đi một đoạn thời gian.

Hài tử trên vai dường như cũng không còn khóc, Tiểu Bạch cũng nhận thức một chút an ổn.

"Phạm thúc thúc." Tô Ưu Ân không còn rơi lệ, nhãn châu đẫm nước vẫn chưa khô mở lớn, duy nhất nhìn đến phía trước, thanh âm nghẹn đặc, nhẹ nhàng gọi đối phương.

"Ừ." Tiểu Bạch đơn giản trả lời một tiếng.

"Có phải Ưu nhi hảo không ngoan? Phải hay không nhi hảo vô dụng? Phải hay không Ưu nhi không tốt bằng muội muội đệ đệ a?" Tô Ưu Ân mờ mịt đối Tiểu Bạch hỏi đến, thanh âm không buồn cũng không vui.

"Thế nào?" Tiểu Bạch nghi hoặc.

"Phạm thúc thúc nói Ưu nhi biết phải hay không a?" Tô Ưu Ân rời khỏi vai của đối phương, một lần đối Tiểu Bạch trực diện nhìn thẳng.

Nhìn thấy ánh mắt của hài tử trước mặt, Tiểu Bạch nhận thức, trong mắt của nàng rất mơ hồ, lẩn quẩn không lối thoát, u ám mờ mịt.

Loại này ánh mắt, là thứ hài tử mười tuổi không nên lưu đến.

"Ưu nhi hảo ngoan." Tiểu Bạch điềm đạm nói.

"Vậy thì tại sao phụ hoàng đối Ưu nhi lại thập phần chán ghét? Lại như thế nào phụ hoàng lại như vậy thật yêu thích đệ đệ? Ưu nhi nhìn thấy, nhìn thấy phụ hoàng tức giận Ưu nhi, mẫu phi liền cũng bị liên lụy, lại làm sao lúc nào cũng đối mẫu phi nói người thập phần yêu thương nàng? Lại như thế nào khi có cung nhân nhập cung phụ hoàng liền không đến nữa? Phải hay không Ưu nhi ở trên đời hiện diện mẫu phi liền không còn được phụ hoàng yêu thương nữa? Phải hay không Ưu nhi không nên được sinh ra?" Tô Ưu Ân một đường nói lại thật thương tâm, lệ châu không tự chủ lại rơi xuống trên mặt.

"Thúc thúc, Ưu nhi trong lòng thật đau đớn...!hức...!" Tô Ưu Ân ôm lấy ngực trái, cuối đầu ưu thương.

"Đừng khóc.

Ưu nhi trên đời hiện diện là số phận sớm đã an bài.

Không thể nói trái.

Không thể nói là do ngươi nên ngươi mẫu phi liền bị lạnh nhạt.

Ngươi phụ hoàng đối ngươi mẫu phi lạnh nhạt liền ở hắn trong lòng đều không còn ngươi mẫu phi.

Nơi đó, sớm đã dung nạp một cái khác nữ nhân.

Cũng là như vậy cùng ngươi không có can hệ." Tiểu Bạch cũng không bày ra loại gì động thái, thật chậm đối Tô Ưu Ân nói mấy câu.

"Thật như vậy? Có thật là như vậy không?" Tô Ưu Ân kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch.

chỉ nhìn thấy Tiểu Bạch gật đầu một cái.

Tô Ưu Ân chớp chớp mắt nhìn đối phương.

Tiểu Bạch cũng không biết nàng là đang nghĩ đến loại gì tình huống.

Tiểu Bạch quan sát hài tử một lần, lại đột nhiên phát giác trên cánh tay của hài tử có một chút không đúng, nắm lấy tay hài tử, Tiểu Bạch đem tay áo kéo lên trên, liền ở tròng mắt đập vào một đạo vết thương lớn, vết thương tựa hồ đã lưu lại thật lâu, nơi đó bì phu màu sắc cũng đã chuyển thành tím đen.

"Thúc thúc?" Tô Ưu Ân nhìn người kia nắm lấy tay mình nhìn vào vết thương, nàng liền có chút sợ hãi đối phương diện sắc hiện tại.

"Như thế nào lại bị?" lấy ra lọ thủy dược, Tiểu Bạch đem dược trong bình đổ một ít ra khăn tay, ôn nhu ấn vào đạo vết thương.

"Là...!là Ưu nhi không cẩn thận vấp ngã." Tô Ưu Ân ngoài miệng nói dối, trong lòng không yên.

Nhãn châu liên tục đảo loạn.

"Là thật?" Tiểu Bạch thanh âm trung tính nghi ngờ hỏi.

Nàng không cần nhìn cũng liền biết hài tử là đang nói dối.

Là Minh Giới cái Bạch Vô Thường, người khác có hay không có nói dối, nàng nghe qua một lần liền biết.

Hài tử này muốn che giấu nàng, thật sự còn rất non nớt.

"Là...!là...!" Tô Ưu Ân lúng túng cuối đầu, ngọc thủ nắm chặt y phục, mím môi nửa ngày cũng không nói được câu kế tiếp.

"Là Mục Kính Tôn động thủ?" Tiểu Bạch mơ hồ ở bên môi nói ra một câu.

"Ân..

" Tô Ưu Ân kinh ngạc, cũng chỉ còn biết gật đầu biểu thị.

"Như thế nào cùng hắn tranh chấp?" Tiểu Bạch song hoàn tất giúp hài tử dưỡng hảo vết thương, tiếp đó cũng chỉ hỏi một câu.

"Lúc đó thời điểm mẫu phi nói Ưu nhi đến Kim Hà trì chơi.

Ưu nhi ở nơi đó liền cùng cái đó Mục thúc thúc gặp mặt.

Ưu nhi nghe đến cái đó Mục thúc thúc cùng người khác nói chuyện, bọn họ là nói đến việc phụ hoàng như thế nào không có tài trị quốc, họ nói mẫu phi chỉ là nhất thời may mắn mới ở trong ba ngàn cung nhân được phụ hoàng nhìn trúng, sau đó mới hoài thai Ưu nhi, nói nàng vốn dĩ ngồi được tước vị Hiền phi cũng là do dựa vào người khác mà đi lên.

Cái đó Mục thúc thúc còn nói mẫu phi vốn dĩ phải ở hắn trong phủ làm thê tử, ở dưới thân hắn thống khoái rên rỉ, bọn họ dùng những từ thật sự là rất khó nghe.


Ưu nhi nghe đến đó nhịn không được liền mới chạy đến cùng bọn họ tranh cãi, được một đoạn cái đó Mục thúc thúc hất tay, Ưu nhi vốn là giữ lấy hắn cánh tay liền cũng bị hất đi, va vào bàn đá cạnh đó.

Sau đó hắn cùng người kia cũng rời đi." Tô Ưu Ân hướng Tiểu Bạch tường thuật.

"Phạm thúc thúc.

Ưu nhi như vậy có cái hành động, phải hay không hảo không ngoan?" Tô Ưu Ân nhìn một chút diện sắc của đối phương, tò mò hỏi đến.

"Thật là có không ngoan.

Lần sau đều không cần cùng họ tranh chấp." Tiểu Bạch ở trên đầu hài tử xoa một cái.

"Ân! Ưu nhi hiểu rõ!" Tô Ưu Ân thành thật gật đầu.

Tiểu Bạch ở trước mặt Tô Ưu Ân đưa đến một viên kẹo đường.

"Thúc thúc, đây là?" Tô Ưu Ân nghi hoặc.

"Kẹo đường." Tiểu Bạch không đầu không đuôi chỉ nói ra hai chữ.

"Thật hay quá! Đa tạ thúc thúc! Ưu nhi thật thích loại này kẹo đường!" Tô Ưu Ân nhìn thấy thứ bản thân yêu thích, lập tức tâm trạng phấn chấn, hứng khởi cười tươi.

"Khi buồn ăn một viên kẹo đường.

Như vậy liền không còn phiền muộn." Tiểu Bạch gật đầu.

"Ân! Ưu nhi biết được! Mẫu phi cũng thường có tâm sự, loại này kẹo đường, Ưu nhi cũng phải cho mẫu phi ăn đến, để người luôn vui vẻ." Tô Ưu Ân sau nhận lấy trong tay Tiểu Bạch túi kẹo, liền giữ chặt, coi như bảo bối.

"Được." Tiểu Bạch gật đầu.

Mặc khác, về phía võ đài.

"Ổ? Là Mục khanh gia?" Tô Phá Ca nghi hoặc nhìn đến nam tử phía trên đài.

Những người khác cũng chính là không hiểu một màn này rốt cuộc là như thế nào.

"Hồi vạn tuế gia! Người cái định đoạt hướng Tiết Hạo như vậy đối những người khác hẳn là hảo bất công!" Mục Kính Tôn nắm quyền, cung kính.

"Ý ngươi là nói hoàng thượng đối Tiết Hạo quả thật du di?" Dung Đới Giai nhướng mi, cũng hỏi lại hắn một câu.

"Hạ thần không có cái đó ý nghĩ! Chỉ là Tiết Hạo vốn chỉ mới chiến thắng một trận, liền như vậy đối những người cật lực vượt qua như thần thật sự là không công bằng đi!" Mục Kính Tôn cái đầu cuối xuống thật thấp, thái độ khẩn trương.

"Vậy thì theo ngươi, trẫm nên làm như thế nào?" Tô Phá Ca thư thái thả người về phía sau, cảm thấy có chút thú vị.

"Hồi vạn tuế gia! Nếu là như vậy, thần khẩn tâu hoàng thượng đem cuộc này tỉ thí bình thường biến trở thành thí võ công.

Loại này tỉ thí chính là thật sự tỉ thí thực lực, dùng mạng để cược, thế nhưng không thể đoạt đi mạng sống của đối phương.

Nhân khẩu ứng chiến có thể tùy ý dụng chiêu thức, khí giới, mưu lược, thế trận.

Ngoại nhân không thể xen vào, trừ khi đôi bên có một người lên tiếng chấp nhận thất bại." Mục Kính Tôn phi thường khẩn trương, hướng đến Tô Phá Ca bẩm tấu.

"Như...!như vậy cũng quá là liều mạng rồi đi!" Doãn Đức phi che miệng kinh sợ.

"Phải nha! Không phải chỉ là một cuộc thí chọn quận mã thôi sao? Cũng không cần phải vì như vậy mà đem mạng ra đánh cược!" Vũ Chiêu Nghi diện sắc nhăn nhó.

"Chỉ muốn quận mã chức vị mà bỏ luôn tánh mạng, thật quá tàn nhẫn rồi!" Hải Ngôn cũng không thể ngờ tới trên đời lại có người chỉ vì muốn có được một thứ gì đó mà không tiếc mạng sống.

"Các vị ái phi nói phải! Nhất thiết là phải như vậy sao?" Tô Phá Ca sau khi nghe Mục Kính Tôn nói như vậy, hắn trong lòng cũng có chút run sợ.

"Hồi vạn tuế gia! Chỉ có như vậy mới có thể thể hiện hết chúng thần đối quận chúa cái thành ý.

Thật lòng thật dạ." Mục Kính Tôn nhìn đến tử y nữ nhân ngồi bên cạnh Tô Phá Ca, lớn tiếng một chút, muốn nàng có thể đem lời nói của hắn nghe thật rõ ràng.

"Hảo! Bản cung từ đầu xem tỉ thí loại này liền sớm đã thấy thật nhàm chán.

Nếu Mục công tử đây đã có ý nghĩ thú vị như vậy, liền như vậy thi hành đi.

Bản cung cũng muốn xem thử đám nam nhân các người có như thế nào cái thành ý muốn cùng bản cung bái đường." Tô Vân Hi lười biếng nhếch môi.

Nàng vốn dĩ không hề để mắt đến bọn họ, ý trung nhân của nàng cần là người không cần bề ngoài thật dễ nhìn, chỉ cần người đó đối nàng là thật lòng thật dạ, phải ôn nhu, phải trên dưới am hiểu tường tận, hiểu lễ nghĩa, không cần cậy sủng sinh kiêu, như vậy liền đã đủ.

Từ đầu đến cuối nàng đều trông đợi một người, thế nhưng cái đó thân ảnh, đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện.

"Hoàng tỷ cũng đã nói như vậy, liền lập tức thi hành đi." Tô Phá Ca phất tay áo, hướng hạ chỉ.

"Nô tài tuân chỉ! Nô tài lập tức sắp xếp!" Minh Từ hành lễ.

"Hoàng thượng, làm như vậy có chút không được hay cho lắm." Tố Phượng Di hướng đến Tô Phá Ca khuyên nhủ.

"Hoàng hậu nương nương cũng quá lo lắng rồi đi.

Không phải điều kiện đã nói là không thể đoạt đi mạng của đối phương sao?" Dung Đới Giai mỉa mai một cái ý cười.

"Phải a hoàng hậu.

Ái phi nói rất đúng.

Hơn nữa nếu bọn họ thật không chịu nổi đều có thể lên tiếng nhận thua, trẫm liền hạ lệnh trận đấu kết thúc nha." Tô Phá Ca đối Tố Phượng Di trấn an.

Qua không lâu, điều ý Mục Kính Tôn nói ra liền đi đến thi hành.

Cũng không phải thật ít người tỉ thí, thế nhưng đây là thí đấu võ công, chính là như vậy đám văn văn công tử liền sớm đã bị đánh đến gọi mẹ, thật nhanh chấp nhận thất bại.

Võ quan gia công tử cũng là tài giỏi hơn một chút, kẻ yếu nhất cũng có thể chống đỡ hai hoặc ba hiệp.

Thế nhưng khán đài lại là một màn khác, bọn họ lúc đầu còn nói loại này hình thức thi đấu quá tàn nhẫn, quá liều mạng, thế nhưng nhìn bọn họ bây giờ a, người nào cũng đều hô hào cao hứng, kêu đến thật náo nhiệt.

Nhậm Quân nàng lại không như vậy, nàng từ sớm trong lòng đã không yên, lí do là hài tử của nàng sớm không biết là chạy đi nơi nào.

Nàng vốn dĩ là trước tiên hảo tìm kiếm hài tử, sau đó mới đến Tuyên Chính điện, thế nhưng chân vẫn chưa kịp đặt ngoài cửa liền đã có khẩu dụ truyền đến, cho nên nàng đành gọi a Mai đi tìm, nàng trước di dời Tuyên Chính điện.

Ngồi ở khán đài, nàng trong lòng nóng như lửa đốt, không biết a Mai có hay chưa tìm được nàng đâu? Nhậm Quận phiền muộn quay đầu, bên kia lại nhìn thấy thân ảnh bạch y, trên tay đối phương ôm đến chính là hài tử bảo bối của nàng.

Tiểu Bạch đem hài tử thả xuống trên đất, nhìn nữ nhân trước mặt, nàng ấy trên người thoát ra khí tức hoang mang.

"Nên nói như thế nào?" Tiểu Bạch ở phía sau quan sát hài tử, bên miệng đột nhiên lại nói ra một câu.

"Mẫu phi, Ưu nhi không nói với người liền đã chạy đi.


Ưu nhi khiến mẫu thân bận tâm, Ưu nhi xin lỗi." Tô Ưu Ân từng bước nhỏ đi đến trước Nhậm Quân, thật ngoan cúi đầu, thành thật hối lỗi.

"Mẫu phi không trách Ưu nhi.

Ưu nhi thật ngoan." Nhậm Quân ôn nhu xoa lấy mặt Tô Ưu Ân.

Tô Ưu Ân đem ra kẹo đường "Mẫu phi.

Phạm thúc thúc nói, một người trong lòng có phiền muộn, liền ăn một viên kẹo đường, liền sẽ không còn buồn nữa nha." Tô Ưu Ân quay đầu nhìn Tiểu Bạch, sau đó lại nhìn đến mẫu thân của nàng, liền vui vẻ cùng mẫu thân nói.

"Ổ! Thật sao? Đa tạ Ưu nhi." Nhậm Quân ngạc nhiên, song cũng nhận lấy viên kẹo bỏ vào miệng, tâm can ngập tràn hạnh phúc.

Hài tử của nàng thật hiểu chuyện.

"Người nên đa tạ là Phạm thúc thúc nha!" Tô Ưu Ân nhìn Tiểu Bạch cười.

"Vậy Ưu nhi thay mẫu phi đa tạ thúc thúc hảo?" Nhậm Quân vui vẻ hòng một chút trêu ghẹo hài tử.

"Ân!"
"Phạm thúc thúc, mẫu phi hướng người nói đa tạ." Tô Ưu Ân ở trước mặt Tiểu Bạch thay mặt nàng mẫu thân nói.

"Được." Tiểu Bạch gật đầu.

Ngụy gia công tử chống đỡ được một lúc, sức lực tương đối không tệ, không hề thua kém đối thủ, thế nhưng hắn thân thể trước đó vốn lưu lại thương tích, cho nên rất nhanh liền yếu thế, liền như vậy bị Mục Kính Tôn đá rơi khỏi đài.

Mục Kính Tôn thở dốc, đưa tay lau mồ hôi, cái này tên Ngụy Hàm cũng quả thật mạnh, hắn thiếu một chút đã bị đánh bại, thế nhưng hắn nhìn thấy được yếu điểm của đối phương, mạnh mẽ tấn công, cho nên liền mới trở bại thành thắng.

Hắn đường là Mục tướng quân đương triều nhi tử, mà hắn cái phụ thân chinh chiến nhiều năm chưa từng có một trận nào thất bại trở về.

Nếu hôm nay hắn bị đánh ngã, liền như vậy không phải làm mất mặt phụ thân hắn sao.

Phải nói, ở kinh thành hắn dám nhận bản thân mạnh nhất, không kẻ nào dám nhận thứ hai.

"Mục khanh gia thật tài giỏi! Có một nhi tử như thế này quả là đáng khen." Tô Phá Ca một lần lại một lần xem được thí đấu như thế thú vị, như thế cao hứng, liền không tiếc khen ngợi đối Mục Kính Tôn.

"Được hoàng thượng để tâm, là phúc hạnh của gia nhi." Mục tướng quân ôm quyền, đối Tô Phá Ca thi lễ.

"Khanh không cần như vậy khiêm tốn.

Mục công tử thật sự là tài giỏi, sau này nhất định sẽ đối đại Ý lập rất nhiều công lao hãn mã." Tô Phá Ca đối Mục Kính Tôn thập phần hài lòng, hắn làm bản thân cái tỷ phu cũng không quá phô trương.

"Vị này Mục công tử cũng rất được.

Quận chúa không biết là nghĩ thế nào?" Duệ Tư Duệ hướng Tô Vân Hi nói mấy lời tốt.

Tô Vân Hi cũng không có nhìn đến nữ nhân kia, một bộ dáng buồn chán ngồi ở đó.

"Không biết còn vị công tử nào muốn lên võ đài tỉ thí?" Mục Kính Tôn thanh âm nam tính, lớn tiếng hỏi qua một lần.

"Còn có ta!"
Mọi người hiếu kỳ, chỉ nghe thấy tiếng thế nhưng lại không thấy người đâu.

Bọn họ đã nhìn thấy Mục Kính Tôn như thế nào rất lợi hại, hắn từ đầu đến hiện tại cùng hai mươi mấy người giao đấu, thế nhưng chưa hề thua trận nào.

Kẻ không biết mặt này bây giờ lại dám bước lên cùng hắn đối đầu, có phải hay không là muốn tìm cái hy vọng nhỏ nhoi chiến thắng đâu? Bọn họ bên tai đồng loạt nghe được tiếng gió, nhìn xa một chút, thân ảnh thanh y, bước chân nhẹ nhàng đạp trong gió, thoáng một cái liền đã đáp đến trên võ đài.

"Không biết vị huynh đệ đây là?" Mục Kính Tôn nghi hoặc.

Hắn chưa từng cùng người trước mặt gặp gỡ qua, ban nãy cũng không nhìn thấy hắn ở trong đám người phía dưới đài.

"Tại hạ Mạc Trữ Khinh." Tiểu Du làm ra cái lễ.

"Trẫm dường như đã từng nhìn thấy ngươi.

Ngươi có phải là Phạm sư phụ cái bằng hữu?" Tô Phá Ca gãi gãi đầu, nhớ được gì đó mới nói ra.

"Không sai! Vậy không biết hắn là đang ở nơi nào rồi?" Tiểu Du tiếu ý cười.

"Trữ." Tiểu Bạch ở phía dưới, cước bộ chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Du.

"Rốt cuộc đã tìm được ngươi! Ngươi không nói một tiếng liền biến mất, làm gia tìm ngươi hảo khổ cực a!" Tiểu Du ở trước mặt Tiểu Bạch chỉ trích.

"Vì sao đến đây?" Tiểu Bạch cũng không tức giận, ngược lại đi hỏi đối phương.

"Gia là đi tìm ngươi cho nên mới đến! Ngươi nghĩ ta thích đến nơi này sao?" Tiểu Du hắc một cái thở ra, mắng đối phương quá thiếu để tâm người khác cái cảm nhận.

"Cho nên?" Tiểu Bạch nhướng mày.

"Cho nên cái gì! Còn không phải có việc mới đến tìm ngươi?" Tiểu Du thật không thể không tức giận.

"Đã biết." Tiểu Bạch gật đầu.

Những người chứng kiến này màn tranh cãi chính là bị đàn quạ đen bay quanh đầu.

Này là loại gì tình huống? Lão bằng hữu lâu ngày trùng phùng sao? Như vậy cũng quả thật là không đúng thời điểm rồi đi.

Tô Vân Hi thời điểm nhìn thấy người kia, liền tinh thần phấn chấn, buồn chán ban đầu liền bị loại bỏ.

Mục Kính Tôn từ lâu bị người khác xem như không khí liền trong lòng sinh khí.

Phải biết nếu còn không có người ứng thí, thì hắn chính là trở thành đỉnh đỉnh quận mã đi, thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện hai cái khác nhân khẩu cản trở, hắn không thể không phẫn nộ.

"CÁC NGƯƠI NẾU LÀ BẰNG HỮU TRÙNG PHÙNG THÌ ĐI NƠI KHÁC! ĐÂY LÀ VÕ ĐÀI, KHÔNG PHẢI NƠI ĐỂ CÁC NGƯƠI ĐÀM ĐẠO!" Mục Kính Tôn tức giận, thanh âm phóng đại hướng Tiểu Bạch cùng Tiểu Du.

"Nè, việc gì cũng từ từ nói, cần gì lớn tiếng như vậy!" Tiểu Du cùng Tiểu Bạch trao đổi, đột nhiên bị làm phiền, tâm trạng cũng không còn vui vẻ.

"Ta chính là nói các ngươi nếu không phải ứng thí liền di dời nơi khác.

Nếu không đến lúc bị đả thương liền đừng trách tại sao lại bị thương!" Mục Kính Tôn nhếch môi, từng câu nói đều là khó nghe.

"Nói chuyện thật không có phép tắc.

Chúng ta xem ra còn hơn ngươi! Không biết ngươi phụ thân có hay không dạy dỗ ngươi!?" Tiểu Du nghe lời nói của hắn ngày càng chói tai, không nhẫn nhịn cũng lớn tiếng đáp lại hắn.


"Ta mới là hiểu biết tri thư đạt lễ." Mục Kính Tôn khẳng định vỗ ngực.

"Vậy gia hỏi ngươi.

Ngươi có hay không biết chữ sắc viết như thế nào?" Tiểu Du nhướng mi, nham hiểm cái ý cười treo bên môi.

"Lão tử tất nhiên càng hơn ngươi rõ ràng hiểu biết!" Mục Kính Tôn hướng đến Tiểu Du một cái hất mặt.

"Ha! Vậy ngươi có hay không biết chữ sắc cái đó ý nghĩa là gì?" Tiểu Du dụi dụi mũi.

"Lão tử đương nhiên biết rõ!" Mục Kính Tôn ưỡng ngực, thập phần tự tin.

"Vậy xin hỏi vị này Mục công tử đây hằng đêm giờ hợi đều đi ra ngoài, ta nhìn thấy ngươi thần thần bí bí điểm đến đều là cùng một chỗ.

Thật là! mỗi lần đều gần đến trời sáng mới trở về! Ngươi cũng thật là nhiều sinh lực nha!" Tiểu Du tặc lưỡi, mờ ám ôm bụng cười lớn.

"Thế nào lại như vậy! Lão tử mỗi đêm rời phủ đều là canh ba đã trở về!" Mục Kính Tôn chột dạ.

"Uy! Mục công tử vẫn chưa biết điểm ta nói đến là nơi nào đã sinh khí, tính khí hảo nóng nảy a! Bất quá, nơi ta nói đến là Hồng Hiên lầu." lần này ngươi liền không còn thể diện.

"NGƯƠI! NGƯƠI ĐÂY LÀ Ý GÌ! LÀ NÓI LÃO TỬ HẰNG ĐÊM ĐỀU ĐI ĐẾN NHỮNG CHỖ ĐÓ TÌM VUI SAO!" Mục Kính Tôn tức giận đến diện sắc đều chuyển đỏ.

"Này là ngươi nói! Gia cũng chưa có nói cái gì đâu? Nói ra ta ở nơi đó có một vị bằng hữu, qua hai lần gặp mặt hắn đã hướng ta cấp đến thứ này." Tiểu Du cao hứng cười một cái, sau đó đem một vật ném đến trước mặt đối phương.

"NGƯƠI GÀI TA!?" Mục Kính Tôn tựa đã hiểu ra, trợn mắt nhìn đến Tiểu Du.

"Ể! Cái này không phải là gài ngươi.

Là đang dạy khôn ngươi!" Không được, nàng sắp không thể nhẫn nhịn cười lớn.

"Hồng Liên.

Hồng Hiên lầu đó là địa phương nào?" Tố Phượng Di quay đầu, ở người bên cạnh hỏi một chút tin tức.

"Hồi nương nương.

Nơi đó...!nơi đó...!" Hồng Liên ấp úng nửa ngày cũng không nói được câu tiếp theo.

"Hoàng hậu nương nương cũng là không chịu tìm hiểu bên ngoài cái tin tức rồi.

Hồng Hiên lầu nơi đó là địa phương những nam nhân thường xuyên lui tới.

Khi vào là bí bách không chịu nổi, đến khi trở ra lại là một thân tràn đầy sinh khí." Dung Đới Giai che miệng, châm chọc cười một tiếng.

"Là tửu lâu sao?" Hải Ngôn nghi hoặc hỏi đến.

"Hồi Dinh quý nhân.

Nơi đó...!là kỷ viện." Hồng Liên sắc diện khó coi, khó khăn mới nói ra được.

Nữ nhân nơi này nghe đến địa phương đó, không cần nghĩ cũng có thể hình dung ra phong cảnh nơi đó như thế nào.

Một nơi như vậy, bọn họ không hiểu tại sao nam nhân lại thích lui đến.

Thê tử ở nhà không bằng những nữ nhân phong trần đó hay sao.

"Trữ.

Không cần nhiều lời.

Chúng ta đi." Tiểu Bạch lãnh đạm cùng Tiểu Du nói một câu.

"Phạm sư phụ dừng bước! Nếu đã bước lên đài, tức là ngươi nhận ý thí đấu.

Ngươi nếu có thể chiến thắng Mục công tử liền lập tức trở thành quận mã.

Ngươi không muốn sao?" Tô Pha Ca gọi đến Tiểu Bạch.

Tiểu Bạc không nhìn lại, cũng không trả lời.

"Phạm Vô Cứu! Trẫm nhẫn nhịn ngươi thật lâu! Hôm nay ngươi lại đem cái này bộ dáng cao ngạo đối trẫm!?" Tô Phá Ca sinh khí, thanh âm chỉ trích Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn đến hắn, bất vi sở động.

"HẢO! HẢO! Mục Kính Tôn, ngươi đánh bại hắn! Ngươi nếu đánh bại hắn, cái này tước vị quận mã, ngươi liền đến ngồi!" Tô Phá Ca đứng dậy, chỉ đến Mục Kính Tôn, lập tức hạ chỉ.

"Tô Phá Ca ngươi!" Tô Vân Hi bên cạnh nghe được những lời này, nàng chính là tức giận cùng kinh ngạc.

Hắn dám đem nàng cái chung thân đại sự là vật phẩm trao đổi?
"Thần tuân lệnh!" Mục Kính Tôn nhìn thấy đại môn đóng chặt bây giờ đã mở, còn không nhanh một chút chớp lấy này cơ hội sao.

"Phạm Vô Cứu! Ngươi lập tức đem hắn đả bại! Bản cung liền làm người của ngươi!" Tô Vân Hi một lời mạnh mẽ khẳng định.

Muốn đem nàng trở thành món vật, nằm mơ.

"TỶ! Tỷ là đang cùng trẫm đối đầu!?" Tô Phá Ca hỷ kinh.

Nhìn thấy đạo quang của đối phương, Tô Phá Ca liền một câu cũng đều không dám nói.

Mục Kính Tôn nhìn thấy hai người Tiểu Bạch chuẩn bị rời khỏi, liền nhanh chóng chạy đến, tung ra một quyền đánh tới.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Du nghiêng người tránh né.

Mục Kính Tôn thấy đối phương né được, lại một quyền nhắm thẳng Tiểu Du, Tiểu Du ngã thân thể qua trái, Mục Kính Tôn quyền đó liền đánh vào trụ cột bên cạnh.

Mục Kính Tôn không hề bỏ cuộc, hắn xuất thêm một cước đến phía Tiểu Du.

Tiểu Du đưa tay đỡ lấy một cước đá tới, sau đó đem hắn đẩy ra.

Mục Kính Tôn xoay người, ở trên đưa chân một đường thẳng đạp xuống, lần này hắn dụng lực phi thường lớn, một đòn này nếu bị đánh trúng, đối thủ nhất định chống đỡ không được.

Tiểu Du lúc này hẳn đã nộ khí, nàng bình sinh chính là ghét bị người khác ở sau lưng đánh lén, cái này tên nam nhân đem những thứ nàng ghét đều đã làm hết, sẵn nàng cũng là đang buồn chán, vậy thì đem hắn hảo một lần dạy dỗ, xem như là có việc để làm.

Tiểu Du một tay đỡ đòn, cũng xuất ra một chưởng đánh vào ngực Mục Kính Tôn.

Mục Kính Tôn lãnh đòn, lập tức bị đánh văng ra một khoảng.

Hắn chật vật bò dậy, đưa tay ôm ngực.

Thiên a, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng bị qua người nào đả thương, lần này hắn vẫn chưa kịp nhận thức thì đã bị đối phương đánh một chưởng liền ngã xuống, như vậy mà mất mặt.

Hắn không cam tâm, cái này tước vị quận mã hắn nhất định phải có, nếu không phải là hắn, bất cứ kẻ nào cũng đều không thể có được!
"Trữ.

Lưu lại hắn cái mạng." Tiểu Bạch đứng một bên, diện sắc tựa đang xem trò vui, không hề muốn cản trở.

Đơn giản cùng Tiểu Du căn dặn.

"Được rồi!" Tiểu Du đối Tiểu Bạch đáp lại, thân thể nhảy một cái, hướng đến đối thủ khuôn mặt đá một cái.

Mục Kính Tôn hoàn hồn, dụng hết lực né đi, lại hướng đến bên chân Tiểu Du xuất quyền.

Tiểu Du thu hồi chân, cong lại một chút, đạp vào hắn bên vai.

Mục Kính Tôn ngã xuống, đau đớn ôm lấy bả vai, hơi thở càng nặng nề.

Mục Kính Tôn nhận ra bản thân đối người trước mặt không thể đấu lại, hắn ở trong áo lấy ra chủy thủ, âm thầm ở phía sau giấu kỹ.


Tiểu Du tấn công, nhắm đến trước ngực hắn, khi chỉ còn cách đối phương một cánh tay, nàng liền nhìn thấy thanh chủy thủ vung lên phía nàng, nhắm vào chân nàng.

Tiểu Du co lại chân, Mục Kính Tôn đâm chủy thủ đến phía trước, Tiểu Du đem hắn cánh tay đá đi, sau đó lại ở lưng của hắn đạp một cước, Mục Kính Tôn lập tức mất đi thăng bằng mà như vậy té ngã.

"Trữ.

Nháo đủ.

Liền rời đi." Tiểu Bạch hướng Tiểu Du gọi đến, song liền xoay người, rời khỏi võ đài.

"Hảo!" Tiểu Du cũng không nhìn đến nam nhân bên kia nằm trên đất, nhanh một chút ở phía sau Tiểu Bạch đuổi đến.

Kỳ thật, nàng lúc nãy chỉ là chơi đùa, nàng vẫn chưa thực sự dụng lực, nàng thật muốn đem cái đó tên nam nhân đánh chết, chỉ là Tiểu Bạch nói nàng lưu lại hắn cái mạng, liền như vậy nàng mới tha cho hắn.

Mục Kính Tôn ôm thương tích, căm hận nghiến chặt răng đứng lên, nhặt lấy chủy thủ, hắn điên cuồng không màn hướng thẳng phía Tiểu Bạch đâm đến.

"PHẠM VÔ CỨU CẨN THẬN!" Tô Vân Hi nhìn thấy một màn đó tình cảnh, trái tim tựa như rơi khỏi lòng ngực, cực độ sợ hãi.

Lưỡi dao đến thật gần, Tiểu Bạch xoay người né tránh.

Thế nhưng, phong hướng thổi qua, liền Tiểu Bạch thanh ti bị lưỡi dao xuyên qua, làm đứt một đoạn.

"Tiểu Bạch ngươi không sao chứ!" Tiểu Du tình hình nguy cấp, buộc miệng đem Tiểu Bạch cái nhũ danh gọi ra.

Tiểu Bạch bất động nhìn bản thân đoạn thanh ti rơi trên đất.

Nàng hiện tại trong lòng cỗ hỏa khí liền đã phát sinh.

Đoạn này thanh ti của nàng, này công sức của người kia liền như vậy bị hủy hoại.

Nhãn châu phủ lấy một tầng đen tối, đồng tử u ám chuyển đổi thành huyết sắc.

Thái dương hiện lên ba đường hắc tuyến.

Tiểu Bạch ngẩn đầu, không hề sai lệch nhìn thẳng Mục Kính Tôn.

Mục Kính Tôn thời điểm nhìn thấy đối phương cái đạo quang, hắn toàn thân đều rút lại, trong lòng tự nhiên phát sinh cỗ sợ hãi không có.

Hắn nhận thấy bị cái đó ánh mắt nhìn đến, sống lưng liền buốt lạnh không chịu nổi, thân thể cứng đờ, cũng không dám cử động.

Chủy thủ trong tay rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

Cái đó đạo quang, tựa như đem hắn trái tim tuyệt tận triệt để nhìn thấu, đem hắn đọa xuống thập bát điện địa ngục vô tận.

Hắn sợ, từ khi được sinh ra, hắn chưa từng lúc nào cảm thấy như bây giờ cực độ sợ hãi.

Mục Kính Tôn run rẩy nhặt chủy thủ không sai sót đâm đến Tiểu Bạch.

Mũi dao vẫn chưa thể đến gần đối phương liền đã bị cản trở dừng lại.

Hắn kinh hỷ đưa mắt nhìn, đối phương dùng tay nắm lấy lưỡi dao của hắn, hắn muốn động cũng động không được, hắn muốn rút tay về cũng rút không được.

Huyết dịch đỏ thẫm từ lòng bàn tay ồ ạt chảy ra, thế nhưng đối phương tựa hồ không hề đau đớn, sắc diện cũng không thay đổi, duy nhất nhìn đến hắn.

Mục Kính Tôn cực lực thu hồi chủy thủ, thế lại làm sao rút cũng không rút được, cánh tay còn lại nắm lấy, ra sức kéo.

Tiểu Bạch thêm một chút lực đạo giữ chặt, lưỡi dao ngày một cứa vào thật sâu, Tiểu Bạch vẫn không kêu một tiếng.

Thoáng một cái, lưỡi dao trong nháy mắt đã bị ném đi một khoảng.

"Lão nhị!" Tiểu Du nhìn huyết máu chảy ra ngày một nhiều, liền phát sinh lo lắng, nắm lấy cánh tay đối phương.

"Ngươi...!ngươi đừng qua đây! Đừng qua đây!" Mục Kính Tôn nhìn người kia từng bước từng bước đi về phía mình, hắn liên tục xua tay, đuổi đi đối phương.

Tiểu Bạch cũng không dừng bước, tiếp tục đi đến.

Ở trước mặt hắn, Tiểu Bạch xuất thủ đánh vào Mục Kính Tôn trên mặt.

Hắn nhận đến một quyền, thật mạnh ngã về phía sau.

Phun ra một ngụm máu, má phải của hắn đều đã hoàn toàn lõm vào thật sâu, răng cũng đã gãy hết.

Hắn khổ sở ôm lấy khuôn mặt, muốn khóc cũng không khóc được.

"Ức hiếp tiểu hài tử."
Mục Kính Tôn khệ nệ bò dậy, hắn vẫn chưa thể đứng thẳng, liền ở trước mặt xuất hiện một cước đá đến trên ngực của hắn.

Mục Kính Tôn bị đá văng ra một đoạn.

Mục Kính Tôn tiếp tục ói máu, hắn nhận thức nơi lòng ngực liền đã không còn như trước, cực độ đau đớn, lá phổi chèn ép tâm thất, khiến hắn hít thở không thông, từng hơi đứt quãng.

Đau đớn hơn chính là xương sườn gãy đôi, đâm vào nhị thất của hắn, lúc này, hắn đều không còn có thể nói chuyện, chính là muốn sống không được, muốn chết không yên.

"Nhục mạ nữ nhân."
Mục Kính Tôn dùng hết sức lực nửa ngồi nửa bò trên đất.

Vốn định ngẩn đầu, một cước liền hướng hắn cằm dưới đá vào.

Mục Kính Tôn bị lực đạo tác động, cả thân thể cao lớn bị nhấc lên khỏi mặt đất, thất khiếu chảy máu, đồng tử bên trái bị đánh đến bể nát, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, chính là ánh mắt lấy mạng của đối phương.

Sau đó cả thân thể đều ngã ở trên đất, không còn cử động, không còn giẫy giụa.

Mục Kính Tôn đã chết.

"Đây, ngươi hủy hoại ta thanh ti."
Nhìn thi thể không toàn vẹn trước mặt, Tiểu Bạch một cái lo lắng bản thân đã giết người cũng đều không có, chỉ là thản nhiên đứng nhìn đối phương bỏ mạng.

"Tôn nhi! Tôn nhi!" Mục tướng quân thất kinh, trợn mắt nhìn hắn cái nhi tử bị Tiểu Bạch đánh chết.

Hắn sau hoàn hồn mới đau lòng chạy đến trên đài ôm lấy Mục Kính Tôn cỗ thi thể.

Những người hôm nay có mặt, bọn họ chính là nhớ thật rõ hình ảnh của ngày hôm nay.

Một thân bạch y trong gió, khí thế cường hãn, bộ dáng kiêu ngạo, tự tay giết đi một người cao lớn hơn hắn, thế nhưng vẫn có thể mặc nhiên xem như vừa rồi đều không có phát sinh chuyện gì.

Thế nhưng, ánh mắt tựa như Vô Thường đòi mạng của hắn, bọn họ cho dù đến chết vẫn không thể quên.

-----Hết Chương 37-----
Tác giả: Ui ~~ viết chương này tác giả đau đầu muốn chết.

À, tác giả có vẽ minh họa một số cảnh cho truyện, không biết các ngươi có thích như vậy hay không.

Nếu không thì đành phải để các vị tự thân suy nghĩ ra cảnh tượng trong truyện thôi a.


Tiểu Bạch

Tiểu Du

Nhậm Quân
Tác giả: Các vị chỉ cần xem nhân vật là được rồi, không cần chú ý đến bối cảnh phía sau đâu a.

Đây là tác giả mô phỏng Tiểu Bạch và Vương Thượng đại nhân.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK