• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ngươi nữ nhân xấu xa này! Ngươi vì sao lại ở đây?" Hồ Ly Khanh đi vào điện, nàng nhìn thấy nữ nhân đáng ghét trước kia cũng ngồi ở đó, nàng liền không vui.

"Ổ? Ta đến nơi này, đương nhiên phải ở đây rồi." Diêm Hạ Vu nhún vai thản nhiên.

"Ngươi xấu nữ nhân! Ngươi đến đây làm gì? Ngươi không sợ ta gọi người sao?" Hồ Ly Khanh tiến đến phía trước.

"Thập nhất! Không được hỗn xược!" Hồ Mạc Nhi lên tiếng chỉnh đốn nàng.

"Mẫu thân, nàng rõ ràng là một cái xấu xa nữ nhân! Người vì cái gì lại để nàng ở lại chứ?" Hồ Mạc Nhi ủy khuất chạy đến bên cạnh mẫu thân của nàng làm nũng.

"Nàng như thế nào xấu xa?" Hồ Mạc Nhi đột nhiên hỏi một câu, nhãn quang đảo qua nhìn đến Diêm Hạ Vu ngồi ở bên kia.

"Nàng a! Nàng cùng thập nhất tranh phu quân.

Nàng ở lần trước còn tệ bạc đối xử thập nhất.

Mẫu thân, người nhất định phải thay thập nhất đòi lại công đạo." Hồ Ly Khanh giữ lấy cánh tay của nàng mẫu thân lay mấy cái.

"Hảo hảo.

Ta biết rồi.

Thập nhất ngoan, qua bên kia ngồi." Hồ Mạc Nhi xoa Hồ Ly Khanh cái đầu nhỏ mấy cái, mới chỉ qua hướng kia.

"Tiểu Bạch, đến đây." Diêm Hạ Vu cũng không để một màn nữ nhi đối mẫu thân làm nũng như vậy vào mắt.

Nàng nhìn qua bên kia, nhìn thấy đối phương từ đầu đều đứng ở đó, liền lên tiếng gọi đến.

Tiểu Bạch đi đến, tùy tiện ở ghế nhỏ bên cạnh Diêm Hạ Vu ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng.

Hồ Ly Khanh nhìn thấy đối phương ngồi xuống rồi, lại không có chọn ngồi bên cạnh nàng, có chút thất vọng cũng nhanh chóng dập tắt.

Nàng đứng lên, đến gần Tiểu Bạch lại ngồi xuống chỗ đó, vui vẻ cười.

"Phu quân, thức ăn rất ngon, chàng phải ăn nhiều nha." Hồ Ly Khanh động đũa gắp đến một khối thịt để vào chén của đối phương.

Không lâu sau đó ở trong chén của Tiểu Bạch lại có thêm một ít kê tung, mới phát giác người để vào là Diêm Hạ Vu ở bên kia.

"Bản vương nhớ rõ, nàng vẫn là thích đồ ăn thanh đạm." Diêm Hạ Vu liếc mắt nhìn Hồ Ly Khanh ngồi phía bên kia, nửa bên môi nhếch lên.

"Mới không phải.

Phu quân lần trước rất thích ăn thịt." Hồ Ly Khanh phản bác.

"Ha, nàng ở trước mặt ngươi ăn nhiều thịt thì là yêu thích ăn thịt sao?" Diêm Hạ Vu châm chọc mỉm cười.

"Như vậy chàng ở trước mặt ngươi nói thích người thì chính là yêu thích ngươi sao?" Hồ Ly Khanh một chút cũng không có kiên nể.

Nàng mới không sợ loại này nữ nhân xấu xa.

"Nàng ở trước mặt ta nói thích ta thì có thể là không thích ta.

Tuy nhiên, nàng nếu ở trước mặt ngươi nói thích ta thì chắc chắn là thích ta." Diêm Hạ Vu thập phần tự tin.

"Ngươi..."
"Đủ rồi! Các ngươi có bệnh sao? Ăn cơm cũng nhiều sát ý như vậy." Hồ Mạc Nhi ở đối diện thật sự là chịu không nổi, hai bên không ngừng tranh chấp, khiến nàng không thể yên ổn.

"Thập nhất, con nếu không đói, liền có thể trở về phòng." Hồ Mạc Nhi xoa lấy thái dương.

"Mẫu thân! Hồ Ly Khanh ủy khuất nhìn đến Hồ Mạc Nhi.

"Ta no rồi, cũng không tiếp tục làm phiền mẫu tử hai ngươi.

Tiểu Bạch, chúng ta trở về phòng." Diêm Hạ Vu lau tay, tiếp đó đứng lên, gọi theo Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch cũng đứng lên, không màn đến hai người Hồ Ly Khanh, liền đi theo Diêm Hạ Vu.

Hồ Ly Khanh nhìn Tiểu Bạch rời đi lại không thể níu giữ, liền trong lòng không thoải mái, song chạy đến bên cạnh mẫu thân, lao vào trong lòng đối phương.

"Mẫu thân." Hồ Ly Khanh thanh âm uất nghẹn.

"Thập nhất ngoan, con rất yêu thích hắn?" Hồ Mạc Nhi xoa hài tử cái đầu, sau đó hỏi một câu.

"Ân! Thập nhất thật sự yêu thích chàng.

Không phải chàng, thập nhất nhất định sẽ không gả!" Hồ Ly Khanh ngẩng đầu, thập phần khẳng định.

"Thập nhất ngoan, mẫu thân trước tiên liền muốn xem thử hắn nhân cách là như thế nào." Hồ Mạc Nhi mờ mịt nói.

"Nương, người nói là ý gì a?" Hồ Ly Khanh nghi hoặc hỏi đến.

"Thêm mấy ngày con sẽ biết." Hồ Mạc Nhi ở bên môi treo đến một cái nham hiểm ý cười.

Tiểu Bạch cùng Diêm Hạ Vu về đến phòng.


Tiểu Bạch xoay người đóng cửa, vừa mới quay lưng, một cỗ thân thể liền tiến đến, áp nàng lên trên cửa gỗ.

"Đừng sợ.

Bản vương chỉ trêu nàng một chút nha." Diêm Hạ Vu đưa tay che miệng liền cười thành tiếng.

Diêm Hạ Vu cười đủ rồi liền nắm lấy tay Tiểu Bạch, kéo người đi đến bàn lớn.

Để Tiểu Bạch ngồi xuống, nàng xoay người ở bên kia bê ra mộc khay, trên đó có một tô mì sợi, Diêu Kê cảo, còn có nước quả.

Diêm Hạ Vu đặt mộc khay lên bàn lớn, nàng kế đó liền nhấc mông ngồi lên bàn, đối diện Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhíu mày, nàng nhìn không ra ý định của đối phương.

"Nàng khi nãy bị quấy rầy như vậy, trong bụng vẫn chưa có gì.

Bản vương trước đó đã làm mì cùng Diêu Kê cảo, còn còn nước quả mà nàng ủ nữa.

Bảo bối đến, bản vương uy nàng." Diêm Hạ Vu nâng lên tô mì sợi, dùng đũa lấy lên một ít để ở trước môi bản thân, nhẹ nhàng thổi mấy cái rồi mới đưa đến trước miệng đối phương.

Tiểu Bạch hé môi ăn vào mì sợi, nhai kỹ, chậm rãi nuốt xuống, mới nhận thấy mì sợi này đối phương làm rất tốt, rất ngon.

"Bảo bối không gấp.

Còn có Diêu Kê cảo." Diêm Hạ Vu đưa tay lấy một khối cảo đưa vào miệng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch sau khi ăn khối cảo vào bụng, nhìn thấy nữ nhân trước mặt tiếp tục đưa đến mì sợi, nàng liền đưa tay chặn lại.

"Bảo bối, làm sao vậy?" Diêm Hạ Vu ngạc nhiên.

"Ta uy nàng." Tiểu Bạch nhận lấy tô mì sợi từ đối phương, bắt chước giống nữ nhân làm khi nãy, uy lại nàng.

Diêm Hạ Vu nhìn mì sợi ở trước mặt, lại nhìn đến đối phương một cái, nàng mỉm cười vén lên tóc dài, vui vẻ ăn vào.

Qua đi một lúc, mì sợi đều đã bị nàng ăn hết.

Diêm Hạ Vu nhìn Diêu Kê cảo ở bên kia, đại não lại nghĩ được cái gì, nàng thần bí cười một tiếng, lấy một khối cảo đưa vào miệng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch trong miệng cắn lấy thức ăn, ý định triệt để ăn vào, lại không ngờ đối phương lại tiếng đến, đem phần còn dư của khối cảo ở bên ngoài cắn lấy.

Các nàng tình thế hiện tại chính là hai người cùng cắn lấy một khối cảo.

Tiểu Bạch đôi mắt mở lớn một chút, nhất thời ngây ngốc.

Diêm Hạ Vu nhếch môi, dùng lực cắn đứt khối cảo, một lần nuốt xuống.

Kế tiếp cũng không rời đi, lại trực tiếp hôn lên môi của Tiểu Bạch.

Đầu lưỡi tách ra môi của đối phương, mạnh mẽ đi vào thăm dò, khi chạm vào nửa kia của khối cảo, nàng liền không kiên kỵ dùng lưỡi kéo về trong miệng.

"Ân, hương vị thật tốt nha." Diêm Hạ Vu phi thường hài lòng liếm môi.

"Nàng...!" Tiểu Bạch nhất thời bị tấn công, liền bị dọa sợ không ít.

"Bảo bối hảo ngoan, để bản vương ăn ngon như vậy.

Thưởng cho nàng." Diêm Hạ Vu ở bên má Tiểu Bạch hôn một cái, song lấy đến nước quả bên cạnh một ngụm uống vào trong miệng, sau đó không sai lệch ở môi Tiểu Bạch áp lên.

Nước quả ngọt ngào đi vào trong miệng, Tiểu Bạch vô lực phản kháng.

Ôm lấy thân thể đối phương áp đến, đại não tận lực hưởng thụ ôn nhu tiếp nhận.

Các nàng hai người sau khi nước quả bị Tiểu Bạch uống sạch sẽ vẫn không chịu rời khỏi môi của đối phương.

Càng mãnh liệt ở đó hôn môi.

U mê đắm chìm trong nhu hương của đối phương.

Diêm Hạ Vu ngọc thủ bao phủ khuôn mặt Tiểu Bạch, ôn nhu tiếp xúc.

Cổ thân thể nhuyễn ngọc ngồi trên đùi của nàng, hương khí của đối phương đem thân thể của nàng bao bọc, Tiểu Bạch cánh tay giữ lấy thân thể của nàng, tận lực yêu thương nàng.

Diêm Hạ Vu chống lấy vai của đối phương, lại dùng lực quá mạnh liền khiến nàng cùng Tiểu Bạch ngã xuống đất.

Tiểu Bạch thật nhanh di chuyển xuống phía dưới, làm đệm thịt cho nàng.

Một màn xấu hổ như vậy khiến nàng bật cười.

Tiểu Bạch cũng là không ngoại lệ lần đầu tiên cười thành tiếng thật nhỏ.

Song ôm lấy nàng ngồi lên.

Diêm Hạ Vu ngây ngốc, nàng cùng đối phương bên nhau lâu như vậy, hiện tại là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đối phương thật sự cười thành tiếng, lại còn là vì nàng.

Tâm thất rung lên một cái, giống như muốn nổ tung.


"Bảo bối, nàng lúc sáng đã nghe thấy những gì?" Diêm Hạ Vu xoa xoa bên má của đối phương.

"Không nhiều." Tiểu Bạch điềm nhiên đáp lời.

"Nàng có muốn biết?" Diêm Hạ Vu hỏi đến Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch gật đầu.

"Bản vương khi xưa, thời điểm vừa nhậm chức Minh Giới Đế Quân, bản vương khi đó vẫn là một người phi thường tự tôn.

Trước đó phụ hoàng đem Minh Giới đảo lộn thành gà bay chó chạy rồi, bản vương liền sau khi nhậm chức đã hạ lệnh chỉnh đốn toàn bộ, còn đem Minh Giới làm thành cái dạng như hôm nay nàng thấy.

Bản vương khi ấy suy nghĩ chưa hoàn thiện, cảm thấy Minh Giới cho dù đã được như ý muốn, thế nhưng vẫn là một cảnh tẻ nhạt, không gì thú vị.

Bản vương sau đó đã tới nhân gian, phó mặt Minh Giới vô chủ.

Bản vương đi qua thật nhiều nơi, những nơi bản vương đến đều là mỹ cảnh nhân gian, bản vương trong đời đều chưa từng nhìn thấy qua nhiều thứ khác lạ như vậy.

Bản vương lúc đó cảm nhận như vậy mới chân chính là thỏa mãn.

Đến khi đến được một nơi, nơi đó gọi Thanh giới, ở nơi đó có rất nhiều loại yêu tinh.

Bản vương thời điểm đó đả thương một cái nữ nhân hoa yêu, nàng ở nơi đó là công chúa Thanh giới của bọn họ.

Nàng sau đó đều bám theo bản vương, thường xuyên ở bên tai bản vương huyên thuyên đủ thứ.

Nàng nói về xuất thân của nàng, nói về nhân sinh của nàng, nói về bằng hữu của nàng.

Thời điểm đó bản vương nhận thấy nàng thật sự phiền phức.

Qua đi một thời gian, bản vương nhớ rõ ngày hôm đó khí trời phi thường đẹp đẽ, nàng đứng ở trên đồng cỏ, nàng nói nàng yêu bản vương rồi.

Nàng hỏi bản vương, hỏi bản vương có thích nàng hay không.

Bản vương lúc đó thật sự đã động tâm, ở bên cạnh nàng lâu như vậy, cận kề nàng như vậy, lại bị nàng đánh động rồi.

Bản vương sau đó liền cùng nàng ở Thanh giới trải qua trăm năm, có khoái hoạt, có bi thương, có tức giận, có hạnh phúc, đau khổ, vui vẻ đều cùng nhau đi qua.

Nơi đó, bản vương cùng Hồ Mạc Nhi cũng là quen biết ở nơi đó.

Ân, chính là nàng quen biết Hồ Mạc Nhi hiện tại.

Hồ Mạc Nhi hiện diện, vô tình nhìn thấy nàng, liền đã bị nàng mê hoặc.

Hồ Mạc Nhi kế đó bất kể ngày hay đêm đều đi theo nàng, nàng lại đi theo bản vương, lúc đó thật sự là tình cảnh dở khóc dở cười.

Hồ Mạc Nhi ra sức lấy lòng nàng, tất thảy những thứ tốt nhất có được đều đem cho nàng.

Bản vương khi đó cũng sợ hãi nàng sẽ động tâm, liền cũng ra sức đem thứ tốt nhất bản thân có được đều đem cho nàng.

Nàng ở giữa hai người chúng ta đều là một bộ dáng khó xử.

Có một ngày, bản vương đi qua một nơi, bên tai vô ý nghe thấy giọng nói của nàng.

Bản vương vì hiếu kỳ nên mới đứng lại.

Bản vương nghe thấy nàng cùng tỷ đệ của nàng đàm luận, bản vương sau đó nghe thấy nàng nói đến chuyện của chúng ta, nàng nói, chuyện giữa bản vương và nàng chỉ là cá cược.

Phải, nàng nói nàng cùng đệ đệ của nàng cá cược, để xem người nào có thể đánh động bản vương.

Ai thắng, đối phương phải tình nguyện rút lui, nhường lại cơ hội để ở bên cạnh huynh trưởng của bọn họ.

Bản vương lúc đó thật sự cảm nhận được trái tim của bản thân vỡ thành trăm mảnh, đau đớn không thể tả được.

Bản vương sau khi biết được thì đã rời đi nàng, rời đi Thanh giới nơi đó, nơi khiến bản vương đau lòng.

Bản vương trở về Minh Giới tiếp tục cương vị.

Được một đoạn thời gian, nàng chạy đến Minh Giới tìm bản vương, nàng nói nàng hiện tại là thật lòng đi yêu thích bản vương, lần trước là nàng làm sai, mong muốn bản vương tha thứ nàng, trở lại với nàng.

Nàng như lúc trước đeo bám bản vương.

Bản vương thời điểm rời đi Thanh giới đã nghĩ bản thân sẽ khổ sở như thế nào, thế nhưng khi lại một lần nhìn thấy nàng, bản vương liền hiểu rõ, bản vương không hề còn tình cảm với nàng, dù có cũng chỉ còn lại lạnh nhạt cùng chán ghét.

Nàng ở Minh Giới làm loạn, nàng đứng ở trên đỉnh Qủy Môn quan, nàng nói bản vương không đồng thuận trở về bên cạnh nàng, nàng liền ở trước mặt bản vương hương tiêu ngọc nát.

Bản vương khi đó thật sự đã nói với nàng, nếu nàng muốn chết, vậy liền làm đi.

Nàng tuy nhiên không dám ra tay.

Bản vương sau đó liền căn dặn Ngưu đầu Mã diện đem nàng trở về Thanh giới.


Hồ Mạc Nhi sau đó cũng biết được, bởi vì lúc trước nàng cũng ở trước mặt nữ nhân đó câu dẫn, Hồ Mạc Nhi liền sinh hận, nói nàng không xứng đáng với tình cảm của nàng, nộ khí xung thiên, liền biến nàng thành bộ dạng thượng thể là nam nhân, hạ thể là nữ nhân.

Để nàng nếm trải đau khổ.

Hồ Mạc Nhi a, thật thảm, sau đó không lâu lại nhìn trúng một con hồ yêu giống đực, hắn gọi là Mẫn Mẫn Duệ, sở dĩ hắn có cái tên này bởi vì hắn sinh ra đều tính khí giống như nữ nhân, cho nên hắn song thân mới để tên này.

Hồ Mạc Nhi nàng cùng hắn ở một thời gian liền hoài thai, sinh hạ mười mấy hài tử, toàn bộ đều là nữ nhi.

Ân, tiểu yêu hồ thường xuyên bám lấy nàng là đứa nhỏ nhất.

Mà hắn không lâu sau đã rời đi.

Bản vương không ngờ đến hắn cư nhiên lại là đoạn tụ." Diêm Hạ Vu nhắc lại chuyện cũ, biểu tình của nàng đều chuyển đổi theo câu chuyện nàng kể.

Đến cuối cùng lại nhịn không được cười thành tiếng.

Tiểu Bạch chú tâm nghe nàng nói, cũng không hề lên tiếng ngắt quãng nàng.

Nhìn nàng đầu tiên là ngấn lệ, sau đó là sầu muộn, song lại mỉm cười.

Nàng hồi ức đáng thương như vậy, cũng là lần đầu bản thân nghe nàng nói.

Tiểu Bạch một tay ôm nàng trong ngực, tay còn lại áp vào bên má của nàng, ôn nhu vuốt ve.

"Bảo bối nàng mau nói! Vì sao lúc đó lại đi đùa giỡn cái đó nữ nhân Hồ Mạc Nhi." Diêm Hạ Vu làm ra cái động thái uy nghiêm, hướng đến Tiểu Bạch tra khảo.

"Đó nữ nhân ức hiếp nàng." Tiểu Bạch điềm đạm nói một câu.

"Nàng ức hiếp bản vương, nàng mới đi trêu chọc nàng?" Diêm Hạ Vu nghi hoặc.

Tiểu Bạch gật đầu một cái.

"Bảo bối thật giỏi a!" Diêm Hạ Vu thập phần hài lòng tán thưởng.

"Bảo bối, bản vương yêu nàng lắm đó!" Diêm Hạ Vu câu lấy cổ Tiểu Bạch, tiến đến gần một chút, dùng chóp mũi của nàng cọ lấy mũi của đối phương.

"Ta biết." Tiểu Bạch đương nhiên hồi đáp nàng.

"Nàng quỷ kiêu ngạo!" Diêm Hạ Vu phát sinh nghịch ngợm, ngọc thủ nhéo nhéo mũi của Tiểu Bạch.

"Bảo bối, cũng trễ như vậy, chúng ta đã lâu không sinh hoạt rồi nha.

Đêm nay nàng lưu lại, bản vương giúp nàng làm ấm giường hảo?" Diêm Hạ Vu ưỡn thẳng lưng, bộ vị mềm mại trước ngực được cơ càng lấn đến trên thân thể Tiểu Bạch.

Diêm Hạ Vu hiện tại được Tiểu Bạch thủ ở trong lòng, cho nên hai chân bị tách ra, ngồi trên đùi đối phương, mà nàng thời điểm đi lấy thức ăn cũng thuận tiện đem tiết khố cởi bỏ.

Bây giờ thân thể tiếp xúc thân mật như vậy, bộ vị tư mật của nàng trực tiếp ma sát vào lớp vải y phục của đối phương, khiến hạ thể của nàng nóng bức khó chịu, xuân thủy cũng bắt đầu tiết ra.

Cũng là trước đó đùa giỡn quá mức khiến y phục của các nàng vốn đã không chỉnh tề, hiện tại lại vì nữ nhân cái động thái trở nên càng thêm bại lộ.

"Không phải Minh Giới, không thể nháo." Tiểu Bạch gỡ bỏ ngọc thủ câu lấy cổ của nàng.

Tiểu Bạch nàng nhìn qua liền biết được đối phương là đang động tình.

Thế nhưng ở nơi này các nàng là khách, cũng không thể ở nơi của ngoại nhân lại làm loại hoạt động tổn hao thể lực này.

"Bản vương mới không cần quản nhiều như vậy.

Bọn họ dám nhìn, bản vương liền móc mắt bọn họ!" Diêm Hạ Vu ngạo kiều thẳng thắn nói.

"Hồ ngôn loạn ngữ." Tiểu Bạch chỉ nói một câu, cởi ra ngoại sam khoác lên thân thể của nữ nhân trước mặt.

Tiểu Bạch bế lên nàng, đi đến giường ngủ, cẩn trọng để nàng nằm xuống, bởi vì nàng trước đó đã tắm rửa qua, cho nên hiện tại cũng không cần lặp lại.

Kéo mền bông cao qua cổ của nàng, mới xoay người ly khai.

"Quỷ keo kiệt!"
Hồ Ly Khanh trong đêm tối một mình ra ngoài tản bộ.

Nàng hiện tại chính là khó chịu cùng phẫn uất.

Phu quân của nàng ở ngay trước mặt, nàng lại không thể chạm được, như vậy chính là đang hành hạ tâm trí của nàng a.

Nàng một đường vừa đi, vừa thuận đá đi mấy cục đá nhỏ dưới đất.

Nàng có gì lại không bằng nữ nhân xấu xa đó đâu, vậy phu quân tại sao lại không thích nàng?
Đi một hồi cuối cùng lại quay lại phòng của nàng.

Nàng nghĩ bản thân đêm nay lại phải một mình trải qua rồi.

Nàng đưa tay, ý định mở cửa đi vào, đột nhiên nàng lại nhìn thấy ở trên đại thụ trước cửa phòng của nàng, ý trung nhân của nàng đang tựa người vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần.

Hồ Ly Khanh kinh ngạc, có phải lão thiên gia gia đã nghe thấy lời khẩn cầu rồi? Lại đem ý trung nhân của nàng đến trước mặt của nàng đây.

Hồ Ly Khanh tinh thần vốn dĩ ảm đạm, cuối cùng lại vì chuyện này mà trở lại vui mừng.

Nàng nghĩ một lần, nàng nếu giữ nguyên hiện trạng mà lên đó nhất định sẽ kinh động đối phương.

Nàng cuối cùng đã có kế sách.

Hồ Ly Khanh biến thân trở lại thành bản thể cửu vĩ tiên hồ, chậm chạp trèo lên cây, đi đến bên cạnh đối phương, sau đó liền chui vào trong lòng đối phương thỏa mãn đi ngủ.

Y phục trước đó đã mặc của nàng rơi xuống, phủ lên người của nàng cùng đối phương.

Buổi sáng.

Diêm Hạ Vu mở ra cửa gỗ đóng chặt.


Nàng trên người phủ thêm một tầng y phục, bước ra ngoài.

Nàng đem xung quanh đều nhìn qua một lần, đều không nhìn thấy được người kia.

Tuy rằng ở bên nhau đã lâu như vậy, thế nhưng nàng và đối phương không phải lúc nào cũng đều đồng sàn cộng chẩm.

Đối phương tối qua rời đi, mà nữ nhân kia lại không có chuẩn bị phòng khác cho các nàng, không biết nàng sẽ đi nơi nào.

Diêm Hạ Vu không chủ đích bước đi.

Thời điểm đi qua địa phận phòng ngủ của Hồ Ly Khanh, nàng vô tình nhìn thấy cảnh tượng một quỷ một yêu tựa ở trên cây, an ổn ngủ.

Diêm Hạ Vu thật nhanh đi đến, nàng đưa tay nắm lấy phần thịt dư trên cổ của tiểu hồ ly, một chút cũng không nương tay ném đi.

Hồ Ly Khanh đột ngột bị ném đi, cơ thể không có điểm tựa liền thức giấc, nữ nhân kia ra tay nặng như vậy, nàng nhận thức bản thân hiện tại nếu rơi xuống nhất định sẽ bị thương.

Nàng không có điểm tựa cũng vô lực phản kháng.

Nghĩ đến bản thân nhất định sẽ bị thương, đúng lúc Hồ Mạc Nhi đi tới nhìn thấy liền đưa tay đỡ lấy nàng.

"Ngươi mới sáng đã nổi điên cái gì nha?" Hồ Mạc Nhi trấn an nữ nhi của nàng, lên tiếng trách móc Diêm Hạ Vu.

"Nữ nhi của ngươi động nhầm chỗ không nên động.

Ta chỉ là có lòng tốt đem nàng trả lại cho ngươi." Diêm Hạ Vu ngọc thủ vuốt tóc một lần, thản nhiên đáp lại.

"Cũng không cần ra tay nặng như vậy đi.

Nàng sẽ hoảng sợ." Hồ Mạc Nhi nói thêm một câu.

"Ta cho nên mới nói, nàng chỉ là một cái tiểu yêu hồ hài tử." Diêm Hạ Vu nhếch môi.

"Ta cũng không rảnh rỗi cùng ngươi tranh cãi.

Điểm tâm chuẩn bị xong rồi." Hồ Mạc Nhi đối Diêm Hạ Vu nói một câu, sau đó liền đem theo nữ nhi của nàng rời đi.

Tiểu Bạch trước đó đã bị tiếng động quấy nhiễu thức dậy.

Nàng nhìn thấy nữ nhân kia đưa mắt nhìn nàng, bản thân lại không hiểu là chuyện gì phát sinh.

"Bảo bối, nàng trở lại thu xếp một chút.

Dùng xong điểm tâm chúng ta liền đi." Diêm Hạ Vu ngón trỏ điểm điểm cái cằm của Tiểu Bạch, nói với nàng mấy câu, cũng rời khỏi.

Tiểu Bạch kế tiếp cũng trở về phòng, thu xếp qua một lần.

Ngồi ở bàn lớn, đối diện bên kia là Hồ Mạc Nhi, nàng nhận thấy không khí có chút ủy dị.

Hồ Mạc Nhi hoàn tất ăn vào khối điểm tâm, nâng bôi trà uống vào.

Hồ Ly Khanh sau khi bị nàng đưa đến đây liền chuyển đổi thành nhân dạng đều đã không biết chạy đi nơi nào.

"Chúng ta sau khi dùng xong điểm tâm sẽ ly khai." Diêm Hạ Vu cũng không nhìn đến nàng.

"Không phải sẽ ở lại mấy ngày sao?" Hồ Mạc Nhi nghi hoặc.

"Nơi này không thích hợp." Diêm Hạ Vu đột nhiên mỉm cười.

"Là như vậy?" Hồ Mạc Nhi nhướng mày.

Diêm Hạ Vu cũng không có trả lời nàng.

"Ngươi xưa nay đều cùng đối tượng hoặc là yêu thích một thời gian, hoặc là qua đường vui vẻ, hoặc là dưỡng sủng vật.

Lần này sẽ được bao lâu nha?" Hồ Mạc Nhi giống như vô ý hỏi một chút.

"Nàng không giống kẻ khác." Diêm Hạ Phu phản bác.

"Không giống? Là sẽ lâu hơn kẻ khác một chút sao?" Hồ Mạc Nhi mỉa mai cười một tiếng.

"Ta là thật sự yêu thích nàng." Diêm Hạ Vu thập phần khẳng định.

"Vậy sao?" Hồ Mạc Nhi nghi vấn.

"Ta yêu thích nàng.

Nàng dùng tâm yêu thích ta.

Không phải còn tốt hơn ngươi không có ai để tưởng nhớ sao?" Diêm Hạ Vu cố ý nói.

"Vương Thượng đại nhân, có thể đi rồi." Tiểu Bạch ở bên ngoài đi vào.

"Hồ Mạc Nhi, cáo từ." Diêm Hạ Vu đứng lên, đi đến bên cạnh Tiểu Bạch.

"Không tiễn."
"Hồ Mạc Nhi." Diêm Hạ Vu quay đầu gọi nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn đến thì đối phương đã xoay người bước đi.

"Quản tốt người của ngươi." Diêm Hạ Vu một bên môi nhếch lên tuyệt mỹ.

Hồ Mạc Nhi cũng cười một cái.

Ngọc thủ đỡ lấy cằm, ta cùng ngươi sẽ sớm gặp lại.

-----Hết chương 46-----
Tác giả: Chà, ta mà ở trong tình cảnh của Vương Thượng đại nhân á hả, con đó nó xác định..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK