Từ trong màn đêm mê mang nhìn thấy được nhỏ nhoi tia sáng chiếu rọi đến, trước mắt mơ hồ bóng dáng của một người, cư nhiên càng là muốn nhìn rõ đối phương lại càng để nàng nhìn không thấu, cuối cùng chính là đấu không lại kéo đến mệt mỏi ở mi mắt, chính là lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nàng mơ thấy ác mộng, loại này giấc mộng không có hình thức đáng sợ, cũng không có gì đó kỳ quái khác thường, thế nhưng để nàng nhìn thấy hoạt cảnh phát sinh trong đó cũng đủ làm nàng sợ hãi, hoang mang cùng tuyệt vọng.
Lần nữa tỉnh lại, cũng giống như lần trước, nàng mơ hồ nhìn không rõ một người, cư nhiên lần này không giống lần trước, để nàng rõ ràng một chút, người trước mắt này hình thể cùng bộ dạng, bóng lưng, còn không phải chính là nàng tâm thất ngày đêm tâm niệm người kia sao.
Tố Phượng Di không đợi bản thân nhìn rõ trở lại, lập tức thì bật dậy ôm lấy người trước mặt, trong tâm lúc này đột nhiên lại hoan hỉ khác thường.
"Thiếp biết rõ chàng sẽ đến mà, chàng sẽ không nỡ lưu lại thiếp một người đi!" Tố Phượng Di vui vẻ cười ra mặt, càng ôm càng siết chặt người trong lòng.
Trong phòng lúc này còn có những người khác, bọn họ đột ngột bị này nữ nhân nàng làm giật mình, không ngờ nàng sẽ đột nhiên lại như vậy tỉnh lại, còn có như vậy mà lao đến ôm lấy người kia, làm tới bọn họ đều nhất thời ngây người.
Hồi lâu sau, bọn họ lúc này mới nghe được có người lên tiếng nói chuyện.
"Nương nương."
"Chàng hiện tại có tốt, thương thế có hay không vẫn là đau?" Tố Phượng Di giống như không nghe thấy có người gọi nàng, một mực chỉ có chú ý đến người trước mặt này.
Nhân khẩu bị Tố Phượng Di ôm lấy ngược lại khổ sở không dám nói.
"Nương nương, người hẳn là nhầm lẫn, người này mới không phải vạn tuế gia đâu!" Dĩnh Hoa ở bên kia nhìn thấy tình hình không thích hợp, nơi này lại nhiều người ngoài như vậy, nếu như là đồn ra ngoài thì thể diện của nhất quốc chi mẫu biết để ở nơi nào.
Nàng mới hướng Tố Phượng Di ở trên giường nhắc nhở.
Tố Phượng Di thì giống như này câu nhắc nhở của Dĩnh Hoa nghe thấy rồi, nàng nhất thời ngây ngốc, không biết là đang nghĩ điều gì.
Đợi này thả ra người kia, nháy mắt mấy lần, mới chứng thực, thì đúng như Dĩnh Hoa đã nói, người trước mặt này không phải người nàng vẫn mong đợi.
"Nương nương là xuất huyết quá nhiều dẫn đến kinh mạch rối loạn, tinh thần hoảng sợ, cư nhiên không có nguy hiểm tính mạng." Tiểu Bạch đối mặt loại này tình huống khó xử thế nhưng thập phần thản nhiên, giống như đối tượng vừa trải qua loại sự tình xấu hổ như vậy mới không phải là nàng.
Tiểu Bạch rời khỏi giường, tay nhún vào chậu nước rửa sạch vết máu lưu lại, cũng nói mấy câu tình trạng của người kia.
"Hài tử! Hài tử của bản cung!" Tố Phượng Di mới chợt nhớ đến trước khi bản thân ngất đi, nàng đã bị thương, hạ thể lại chảy rất nhiều máu, bụng đau đến chết đi sống lại, nghĩ đến liền khiến nàng giật mình ôm lấy bụng.
"Hài nhi trong bụng không vấn đề, chỉ là va chạm một chút.
Hài nhi phi thường tốt." Tiểu Bạch câu nói này cũng là sự thật.
"Thật tốt! Thật tốt!" Tố Phượng Di mừng đến rơi lệ, nàng xoa xoa bụng của bản thân, hiền từ đều tràn ra khỏi mắt.
Nàng lúc đó thì nghĩ khả năng hài tử thì không giữ được nữa, nghĩ đến đều để nàng thương tâm một trận, bây giờ nghe được đối phương này một câu nói, nàng thì yên tâm rồi.
"Tiếp tục bảo dưỡng thân thể cùng hài nhi.
Khẳng định không có vấn đề." Tiểu Bạch sau thu dọn, tùy tiện căn dặn mấy câu liền chuẩn bị rời đi.
"Đa tạ Phạm sư phụ.
Hồng Liên, tiễn Phạm sư phụ rời khỏi." Tố Phượng Di hướng Tiểu Bạch cuối đầu.
"Vâng."
Tiểu Bạch chân đã bước ra khỏi cửa tẩm cung, lại đột ngột dừng lại, cư nhiên sẽ quay đầu.
"Chú ý nghỉ ngơi."
Phi thường kiệm lời, chỉ có bốn chữ như vậy cùng Tố Phượng Di nhắc nhở.
Tố Phượng Di ngồi ở trên giường xoa xoa bụng lớn, nhìn bóng lưng đối phương dần dần biến mất, trong lòng thập phần cảm kích đối phương này một cái ơn nghĩa.
Nhờ có hắn, hài tử của nàng vẫn còn sống.
Lần lượt những người khác cũng đều bị nàng đuổi đi.
Tố Phượng Di lúc này tâm trạng mới bình ổn trở lại, chỉ có người nàng chờ mong nhìn thấy nhất, đối phương ngược lại cũng không hề xuất hiện, điều này khiến nàng ủy khuất.
Tố Phượng Di kéo ra mền, chống đỡ thân thể ngồi lên, chân đã rời khỏi giường.
"Nương nương người vừa mới tỉnh lại, thương thế vẫn chưa tốt, thỉnh người mau trở lại nghỉ ngơi đi!" Dĩnh Hoa nhìn thấy nữ nhân này đột ngột lại rời khỏi giường làm tới nàng hoảng hốt, lo sợ đối phương không thể chịu nổi lại ngã xuống, khẳng định bệnh trạng càng trở nặng.
Nàng nhanh một chút tiến lên, muốn đem này nữ nhân đỡ lại nằm xuống giường.
Tố Phượng Di không màng người bên cạnh kia có bao nhiêu lo lắng, nàng duy trì im lặng trạng thái, ở trước cửa sổ ngồi xuống ghế nhỏ phía sau, nàng ở nơi đó ngẩn đầu ngắm nhìn sắc trời bên ngoài.
Bộ dạng kia, như thế nào lại cô độc đến vậy?
"Nương nương.
Người là đang đợi vạn tuế gia?" Hồng Liên lúc này cũng trở lại rồi.
Nhìn thấy người kia như vậy hành xử khác lạ, nàng không cần nghĩ cũng đã tường tận.
Loại hình ảnh này, đã để các nàng nhìn đến quen thuộc.
Tố Phượng Di vẫn không có lên tiếng hồi đáp.
"Nô tỳ ở bên ngoài nghe được, thái hậu cùng vương gia các vị kia hôm qua đã trở về rồi, hiện tại là ở Hoà An điện.
Thái hậu sau nghe được thảy trước đó phát sinh việc kia thì phi thường phẫn nộ, các vị vương gia cũng đồng dạng căm phẫn.
Tấn Hoàng Vương cùng Sở Thân Vương hoả khí ngút trời, bọn họ đem ra Trị Tác Côn do tiên đế lưu lại ý định đi Minh Hoà điện tìm vạn tuế gia, họ nói hoàng thượng làm ra loại này hành vi không khác gì súc sinh, không bằng cầm thú, đại nghịch bất đạo, trái nghịch luân thường, lần này nhất định đem vạn tuế gia đánh không chết sẽ không ngừng tay.
Bọn họ vừa ra khỏi đại môn Hoà An điện lập tức thì bị thảy các vị quận vương gia cùng quận chúa cản trở, ở phía sau lại bị các vị vương gia ngăn cản, bọn họ sau đó thì bị kéo trở vào.
Quận vương gia bọn họ lo sợ Tấn Hoàng Vương cùng Sở Thân Vương thật sự sẽ đem vạn tuế gia đánh chết, khi trở vào bên trong liền ngay lập tức đem Trị Tác côn phóng đi nơi khác.
Thái hậu từ đầu đến cuối chỉ im lặng không lên tiếng, sau một hồi thì đã bãi giá rồi." Dĩnh Hoa đem chuyện mấy ngày này nghe ngóng được cùng Tố Phượng Di thuật lại.
"Bản cung hôn mê bao lâu?" Tố Phượng Di giọng điệu nghe ra mệt mỏi cùng suy yếu.
"Nương nương đã hôn mê ba ngày rồi." Hồng Liên thành thật nói.
"Thì ra vừa nhắm mắt, liền đã qua nhiều ngày như vậy." Tố Phượng Di đột nhiên lại thở dài.
"Hoàng thượng hiện tại ra sao, ngự y bên kia nói thế nào?" Tố Phượng Di lúc này lại hỏi đến hiện trạng của Tô Phá Ca.
"Thái hậu hạ lệnh tất thảy vương gia, quận vương gia cùng quận chúa đều không được rời khỏi Hoà An điện dù là nửa bước, Hoà An điện hiện tại không được thái hậu gật đầu, không có người có thể ra vào.
Nô tỳ nghe được mấy tiểu thái giám từ Hoà An điện đi ra ngoài nói bên trong điện lúc này đã rối loạn khắp nơi.
Thái hauk cũng đồng dạng hạ lệnh không chuẩn kẻ nào ra vào Minh Hoà điện, ngoại trừ Thượng Dược cục nhân khẩu.
Nô tỳ ở Lưu Tùng ngự y nghe nói đến, vạn tuế gia bệnh trạng ngày càng phức tạp, mỗi lúc một nặng, vạn tuế gia nằm ở trên giường mê mê mang mang không còn nhận biết được người khác.
Lưu ngự y còn nói vạn tuế gia thân thể khắp nơi đều lở loét khó coi, trong người toả ra khí tức hôi thối đến khiến người khác nôn mửa, ngự y của bọn họ lúc chẩn bệnh toàn bộ đều phải che đi miệng cùng mũi, nếu không khẳng định sẽ chịu không nổi mà nôn mửa ngay tại chỗ.
Lưu ngự y mấy ngày này nhìn xem hoàng thượng khí sắc càng lúc càng khó coi, vạn tuế gia bởi vì không có khả năng ăn vào thứ gì, hiện tại đều đã gầy đến giống như cốt thi như vậy.
Còn có...!còn có là...!" Hồng Liên nói đến đoạn này cư nhiên lại ngập ngừng không nói tiếp.
"Còn có như thế nào?" Tố Phượng Di dò hỏi.
"Còn có là Lưu ngự y nói vạn tuế gia nơi đó hạ bộ cũng bị thối rữa rồi, là không ngừng tiết dịch, vừa bẩn thiểu vừa khó ngửi a.
Thảm đến không nỡ nhìn." Dĩnh Hoa thay Hồng Liên nói tiếp.
"Như vậy Lưu Tùng hắn có nói hoàng thượng người rốt cuộc thì là bị bệnh gì?" Tố Phượng Di lại lúc này nhìn xem có chút ngồi không yên, thế nhưng cũng không có quay đầu.
"Lưu ngự y nói xem qua vạn tuế gia thì giống như là bệnh giang mai, thế nhưng thời điểm bắt mạch cùng xem xét các nơi kỹ lưỡng thì hoàn toàn không phải." Hồng Liên trả lời.
"Hoàng thượng vẫn là hôn mê sao?" Tố Phượng Di hỏi thêm một câu.
"Vâng."
"Truyền lệnh, bãi giá Minh Hoà điện." Tố Phượng Di đột nhiên đứng lên, gấp gáp hạ lệnh.
"Thế nhưng nương nương...!"
"Bản cung đã quyết." không đợi Dĩnh Hoa nói xong, Tố Phượng Di đã vội vàng ngắt lời.
"Tuân lệnh." Dĩnh Hoa hành lễ.
Tố Phượng Di trên đường bước đi thật nhanh, hai bước thành một bước hướng đến Minh Hoà điện.
Thế nhưng thời điểm đi được nửa đường lại là dừng bước.
"Hồng Liên!" Tố Phượng Di quay đầu tìm kiếm.
"Có nô tỳ." Hồng Liên không dám chậm trễ lập tức chờ phân phó.
"Đi, tìm Phạm sư phụ đến Minh Hoà điện.
Mau chút!" Tố Phượng Di trong mắt giống như tỏ tường cùng sáng suốt, phân phó Hồng Liên công vụ.
"Nô tỳ lập tức liền đi!" Hồng Liên thi lễ sau đó thật nhanh đã chạy đi mất.
Đợi đến khi Tố Phượng Di chạy đến nơi liền nhìn thấy ở Minh Hoà điện phía trước cửa lớn toàn bộ bị đóng chặt, bên ngoài đứng rất nhiều người, thái hậu, vương gia, quận vương, quận chúa, tất cả đều có mặt, không thiếu một ai.
Tố Phượng Di nghi hoặc trong đầu, vì sao thời điểm này bọn họ lại có mặt đông đủ như vậy, phải hay không đã xảy ra chuyện rồi?
"Tham kiến hoàng hậu nương nương!"
"Thần thiếp thỉnh an thái hậu cùng các hoàng thúc bá.
Các ngươi vì sao lại ở nơi này a?" Tố Phượng Di hiếu kính hành lễ xong liền lập tức hỏi.
"Khi nãy Minh Từ gấp gáp chạy vào Hoà An điện, nghe hắn nói hoàng thượng vốn yên lành đột nhiên lại thổ huyết cùng nôn mửa, thân thể lại phát run, rất nhanh đã truyền ngự y, bọn họ từ lúc đi vào vẫn là chưa thấy trở ra." Tô Phá Nhạc trước lên tiếng giải thích.
"Sao lại có thể như vậy!?" Tố Phượng Di cư nhiên có chút kích động.
"Hoàng hậu không cần lo lắng, người của Thượng Dược cục toàn bộ đều đã đi vào, khả năng hoàng thượng là nhân trung chi long, mệnh cát nhân thiên tướng, sẽ là tai qua nạn khỏi, bình an vô sự mà thôi." Tô Thủy Vưu trấn an Tố Phượng Di.
"Bản cung vào trong nhìn xem." Tố Phượng Di diện sắc trở thành lãnh đạm, đoán không ra nàng là đang nghĩ cái gì.
Nàng đột nhiên lại đưa ra yêu cầu.
"Hoàng hậu nên dừng bước." Nhạc Ấn Thư lúc này cũng quay đầu hướng Tố Phượng Di nhắc nhở.
"Thái hậu nói phải.
Hơn hết cũng đã hạ lệnh, bất cứ ai cũng vào không được." Tô Thủy Thanh cũng ra sức ngăn cản.
"Bản vương nhìn xem chính là tiểu tử hắn là đang giở trò!" Tô Thủy Hồng hừ một tiếng, lại dùng ánh mắt mỉa mai nhìn đến đại môn đóng chặt trước mặt.
"Im miệng! Đệ còn thấy chưa đủ phiền phức, vẫn là muốn đổ thêm dầu vào lửa sao!?" Tô Thủy Liêu đối Tô Thủy Hồng lớn tiếng quát mắng.
"Hoàng bá...!"
"Ngươi câm miệng ngay!" Tô Phá Hy vừa lên tiếng liền ngay tức khắc bị mắng chửi phải câm miệng.
"Dĩnh Hoa, đi, nhìn xem Hồng Liên thì đã tìm thấy hay chưa Phạm sư phụ." Tố Phượng Di đã gấp muốn chết, vẫn là chưa thấy Hồng Liên trở lại, nhịn không được liền để Dĩnh Hoa đi tìm người.
"Vâng!"
"Vô dụng, Phạm sư phụ còn có của hắn bằng hữu sớm cũng đã đi vào rồi, đều đồng dạng chưa từng trở ra tới." Tô Phá Hiển lắc đầu thở dài.
"Không để ngoại nhân đi vào cũng là ý của Phạm sư phụ hắn." Tô Phá Huân cũng giải thích.
"Bản cung phải vào trong!" Tố Phượng Di bỏ mặc có phải thái hậu ra lệnh không cho kẻ khác đi vào, nàng nhất định phải vào trong.
"Không thể!" Tô Thủy Trạc tiến lên cản trở đường đi của nữ nhân kia.
"Hoàng thúc phiền người tránh đi!" Tố Phượng Di bị ngăn cản làm tới nàng càng sốt ruột, nàng muốn nhìn xem người kia, đều không thể đợi được nữa!
"Hoàng hậu mau dừng lại! Người đâu!" Tô Thủy Khứ lập tức gọi người.
"Các người để bản cung vào đi!" Tố Phượng Di bị thị vệ lôi kéo trở lại, nàng ngược lại càng thêm dùng sức vùng vẫy tránh thoát.
"Hồ đồ! Người đâu, lập tức thì đem hoàng hậu kéo ra ngoài!" Nhạc Ấn Thư lia mắt nhìn, như vậy một cái hoàng hậu vị, làm ra cái hành động thì đều cùng tiểu hài tử giống nhau, còn ra thể thống gì.
"Cầu các ngươi để ta đi vào đi!" Tố Phượng Di mặt bị lệ châu thấm ướt, y phục bị kẻ khác kéo đến lệch lạc sộc xệt cũng không muốn buông bỏ ý định.
"Lập tức đem hoàng hậu trở về Phượng Hoa cung!" Tô Thủy Liêu không nỡ nhìn thấy một màn khổ sở của nữ nhân trước mặt.
Loại tình cảnh này, hắn cũng đã từng trải qua, hiểu rất rõ ràng.
Thế nhưng hắn cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể để người đem nàng đưa trở về đi.
"Hoàng hậu, người trước bình tĩnh lại hảo, Phạm sư phụ y thuật cao minh, hoàng thượng khẳng định sẽ không có chuyện gì a!" Tô Phá Khanh nhìn thấy thị về cùng nữ nhân trước mặt giằng co kịch liệt như vậy, nàng một thân yếu đuối nữ nhi, làm sao có thể bì lại mấy cái đại hán nam nhân, liền như vậy bị kéo đến ngã xuống đất, y phục đều rách rưới vấy bẩn.
"Bản cung...!"
"Ồn ào cái gì."
Tố Phượng Di câu nói đột nhiên bị cắt ngang.
Hỗn độn náo loạn tình cảnh vừa mới đây lại trở nên im lặng, chỉ còn nghe thấy được thanh âm của quan cảnh xung quanh bên ngoài.
Bọn họ đồng loạt ngẩn đầu nhìn lên, cửa gỗ không biết là mở ra khi nào, ở nơi đó còn có những người bên trong cũng đã đi ra tới.
Bên cạnh vị Phạm sư phụ kia còn có nữ nhân Tô Vân Hi.
"Tiểu Vân Hi, ngươi vì sao sẽ cùng bọn họ đi ra nha?" Tô Thủy Mộc ngạc nhiên.
"Ở bên trong đều bị các người ở ngoài này quấy rầy phiền nhiễu muốn chết rồi." Tô Vân Hi biểu hiện ghét bỏ nói một câu.
"Phạm Vô Cứu!"
Tố Phượng Di sau thoát được toán người níu kéo nàng.
Nàng thật nhanh lao đến trước mặt Tiểu Bạch, nắm lấy cánh tay của đối phương.
"Hoàng thượng thế nào?" Tố Phượng Di trạng thái hoang mang cực độ, trong mắt nàng hiện tại chỉ còn có thể nhìn thấy được bộ dạng của Tô Phá Ca hiện rõ ràng.
"Hoàng thượng tình trạng xem nghiêm trọng, Lưu Tùng bọn họ đều lắc đầu rồi.
Chỉ còn Phạm Vô Cứu....!" Tô Vân Hi ưu sầu nói với bọn họ.
Nàng từ lâu đã ở Minh Hoà điện, không có rời đi nơi nào khác.
Tô Phá Ca hắn là nàng thân sinh đệ đệ, cho dù là có ghét bỏ hắn cỡ nào, nàng cũng không thể nhìn hắn chết lại giống như không nhìn thấy.
Nhìn thấy hắn nằm trên giường, vô phương cứu chữa, khổ sở như vậy, thân là tỷ tỷ nàng cũng thay hắn đau lòng.
Phạm Vô Cứu ngươi nhất định có biện pháp cứu chàng mà!" Tố Phượng Di lúc này nhìn tới giống như một cái người điên, búi tóc rối loạn, y phục hỗn độn, nào còn có bộ dạng mẫu nghi thiên hạ, dưới một người trên vạn người như trước kia.
Tiểu Bạch hồi lâu im lặng, cuối cùng cũng mở miệng.
"Mạng đổi mạng."
"Mạng đổi mạng? Rốt cuộc là có ý gì đây?" Tô Linh Nguyệt nghi hoặc hỏi.
"Phạm Vô Cứu, ý ngươi là...!" Tô Vân Hi giống như đã nghĩ thông suốt, hai mắt đột nhiên trừng lớn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh.
"Là bốn mạng đổi một mạng."
Tiểu Bạch ngược lại không có né tránh, đến cùng Tô Vân Hi đối mặt.
-----Hết chương 82-----
Tác giả: ta quay lại rồi đây, lâu như vậy không biết có ai quên ta hay chưa a? Tra nam chuẩn bị cuốn gói lên đường rồi a......!
Tiểu Bạch
Tố Phượng Di.
Danh Sách Chương: