[ Bách Linh Thương Hội ]
Trên cánh cổng được xây thật cao đề lên bốn chữ mà bất kể tu sĩ nào trên toàn quốc đều biết đến nó – một trong những thương hội hàng đầu, bao sân rất nhiều mặt hàng hóa khác nhau và vài lĩnh vực nhỏ như phòng đấu giá, bệnh viện, sòng bạc...
Nhìn thấy hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải nên Vương Phong cố ngẫm, nghĩ đến cửa hàng liền nhớ đến nơi đầu tiên hắn thực hiện giao dịch ở kinh đô Đại Lâm.
- Ngươi lấy thử cái Kim Bài ra xem, không chừng có chút tác dụng.
Hắn mới không tin cái thẻ bài bằng vàng rồng chất lượng thế này chỉ để giảm 10% mà thôi. Bước đến cổng ngoài liền có đến hơn chục vệ sĩ xếp thành hai hàng chào đón khách đến tham gia đấu giá và đặc biệt đứng đầu dĩ nhiên là những thiếu nữ ăn vận đồng phục xinh đẹp.
- Chào ngài, vé vào cổng là 10 Bạch Tinh.
“Những 10 Bạch Tinh, đắt ghê, nhìn cái phòng này chứa chắc cũng mấy ngàn người, tiền qua cửa thôi đã lời đến không kể nổi”. Vương Phong vứt ra mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu rồi lấy Kim Bài đưa cho cô gái.
- À, thứ này sử dụng được không?
Cô tiếp viên thấy được Kim Bài khách quý hơi kinh ngạc vì người sở hữu được nó hiện tại có mặt rất ít nhưng hầu như toàn những đại gia thế lực lớn, còn người thiếu niên này dù không thấy được rõ ràng nhưng phỏng đoán không đến 20, vậy mà cũng có một cái.
- Vâng, mời quý ngài theo anh vệ sĩ này đến chỗ ngồi ạ
Vương Phong gật đầu rồi bước theo sau tên vệ sĩ bệ vệ, nghiêm túc lên lầu hai, đặc cách ngồi mình ên bên trong một căn phòng đầy đủ tiện nghị và được giao cho chiếc máy tính bảng có chức năng ra giá mà không cần phải trực tiếp nói bằng miệng.
- Ngon lành dữ, mà ngồi đây có hơi chán, không biết bọn họ ở đâu.
Vừa nói vừa nhìn dáo dác xuống bên dưới quảng trường chật ních những người và người, hoàn toàn không thể xác định được vị trí của nhóm Tống Uyển, gọi điện thoại hỏi thì cũng vậy nên hắn đành thôi, chỉ nhắn một câu nói rằng mình đã tới và ngồi tít xa nên cứ ổn định.
Cầm lấy một bảng danh sách đã ghi sẵn thông tin cơ bản, chức năng và hiệu dụng của tất cả các món hàng sẽ được đấu giá ngày hôm nay khiến Vương Phong phi thường hài lòng, cách phục vụ không chê vào đâu được, thậm chí còn có phỏng đoán và giá cả để mua được trong lần đấu giá gần nhất.
1. Đông Hoa Thảo x 10.
2. Lạc Phượng Kiếm Pháp: Hoàng cấp – Cao giai (~ 8 điểm)
3. Huyền Trọng Lôi Thương: Bảo khí – Lôi, Hoàng cấp – Thượng phẩm
4. Cửu Mục Lang nhãn (chỉ một con mắt của Cửu Mục Lang)
5. Hỏa Thạch cấp 5 x 20.
6. 200 quả linh thụ
7. 200 quả linh thụ
8. Nguyên bộ rễ linh thụ
9. 30 cành linh thụ
10. 3 tuýp lớn dung dịch linh thụ.
11.??? (cần Ngọc Bài)
12.??? (cần Ngọc Bài)
Đông Hoa Thảo là một loại thực vật trăm năm xuất hiện một lần ở bình nguyên Đông Hoa, không thuộc bất cứ tòa thành nào của Lam Vũ, tác dụng đặc biệt nhất chính là chỉ cần trồng nó ở đâu thì sẽ giúp cho những loài cây cỏ, thảo dược, hoa lá ở đó phát triển phi thường tươi tốt, ngoài ra không có chức năng gì cụ thể.
Kiếm Pháp là tuyệt học dành riêng cho Kiếm sư, có thể sẽ là mặt hàng chẳng ai thèm để ý nhưng chỉ cần có hai người yêu kiếm xuất hiện sẽ trở thành một cuộc chiến không hồi kết và kẻ được lợi cuối cùng chỉ có thể là người đấu giá mà thôi.
Lại nói cấp bậc của đạo kỹ (đạo pháp) khá tương tự như vũ khí vì vốn dĩ chúng luôn đồng hành với nhau, chia làm Hoàng, Huyền, Địa, Thiên... và mỗi bậc gồm sơ giai, trung giai, cao giai và đỉnh giai (so với vũ khí là hạ, trung, thượng, tuyệt phẩm).
Còn lại số điểm kia là do trải qua hàng tỷ năm quan tâm và nghiên cứu, tu sĩ đã đưa ra những phương pháp giám nghiệm chính xác hơn, tuy nhiên cũng chỉ là phỏng đoán có căn cứ mà thôi. Chúng gồm có: Sơ giai 1 ~ 3 điểm, Trung giai 4 ~ 6 đểm, Cao giai 7 ~ 8 điểm, Đỉnh giai > 10 điểm và số điểm vượt quá 10 của Đỉnh giai không có nghĩa tương đương với những cấp cao hơn, ví dụ Hoàng cấp Đỉnh ~ 12 điểm không thể nào so sánh được với Huyền cấp Sơ ~ 2 điểm.
Người ta sáng lập những thứ đó không chỉ giúp cho việc giám định tốt hơn mà còn chỉ ra được độ quý hiếm và giá trị của đạo kỹ, có người từng nghĩ tại sao những thứ khác như pháp chú... không ai đưa ra như thế, vô vàn lý do nhưng nguyên nhân hàng đầu chính là chỉ những đạo si như kiếm si, đao si... thì mới đủ tâm huyết và nghị lực tìm ra những kết quả cỡ vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho những đạo sư được tôn trọng bậc nhất.
Và... “Cái gì đây, cần Ngọc bài” – Vương Phong nghẹn một bụng khi biết bản thân còn chưa đủ trình để xem hết danh sách này nhưng lại nói không biết bảo vật gì có thể đặt trên cả linh thụ, phải nán lại xem mở mang tầm mắt mới được.
Không lâu sau thì hầu như các vật phẩm đều được mua hết, kế tiếp sẽ là 100 quả linh thụ của cây si, khá nhỏ nhưng số lượng lớn nên phải chia ra hai lần, nếu không giá thành sẽ bị đẩy lên rất cao, ít người cạnh tranh, ít lợi nhuận.
Người đàn ông đứng trên bục cầm chiếc mic nói thật lớn vừa đưa tay về phía chiếc hộp thủy tinh chứa đầy linh quả, đặc biệt bên trong còn chảy ra ít dung dịch phát ra lục quang, thể hiện rõ ràng không phải đồ giả.
- Kính thưa quý quan khách, những vật phẩm tiếp theo sẽ là phần được mọi người trong đợi nhất hôm nay, bắt đầu từ một trăm quả linh thụ, theo như phân tích, phẩm chất ngang hàng với Linh cấp cửu đẳng Mộc thuộc tính và xác xuất biến đổi – đề thăng khi sử dụng là 40 % giảm đều.
Vương Phong trơ mặt chẳng hiểu người kia đang nói về thứ gì, nghi hoặc bản thân mình có phải từ miền núi vừa xuống hay không mà mấy cái đánh giá này lại xa lạ như vậy, tuy nhiên không khí bên dưới thì ngược lại, nếu không nhờ quy định phải giữ trật tự thì có lẽ đã bùng nổ lớn rồi.
Từng tốp người quay sang bàn luận với nhau như thể đại sự, thậm chí không quen biết cũng quay qua thỉnh giáo một hai, có điều những kẻ như vậy theo hắn nghĩ chắc chắn không đủ khả năng mua được, ba vị ngồi hàng đầu cùng với những người trong phòng riêng như hắn mới đáng để chú tâm.
- Hữu Sinh, ra xem mấy người kia cấp bậc gì rồi.
Tiểu đồng thấy giá trị bản thân tăng cao liền lật đật hiện thân, nó là khí linh nhưng không có bản lĩnh gì cả, chủ yếu nhờ vào kinh nghiệm đã từng tiếp xúc rồi đưa ra kết luận chứ chưa chắc chính xác 100%, nhíu mày làm một bộ suy nghĩ nhìn qua cửa sổ.
- E hèm, ừ thì... cái ông già thứ nhất ngồi sát góc phải hình như là Nguyên Anh cảnh, nhưng ngươi đừng dùng linh thức dò xét lão, coi chừng bị cắn ngược.
Vương Phong nghe thấy liền nhìn xuống, nơi đó tọa chấn một lão giả như thể cao nhân đắc đạo, đầu tóc bạc phơ, râu dài quá ngực lại còn cầm theo cây gậy phất trần trắng muốt, chuẩn tiên.
- Thiếu phụ kia thể hiện uy áp một cường giả Kết Đan nhưng nội lực hâm hậu, hẳn là linh sư. Còn lại không cần ta phải nói, khí tức sắc bén như kiếm lại một bộ dạng nghiêm nghị, quá nửa là Kiếm sư và không chỉ dừng lại ở Kiếm Ý ngộ cảnh mà đã đạt đến Kiếm Khí ngộ cảnh rồi.
- Vậy hẳn người đó là mạnh nhất rồi, Kiếm sư, tên oách nhỉ.
- Dĩ nhiên, lý ra Phù sư càng oách hơn nhưng hiện tại ngươi vẫn một mực dừng lại ở Phù Ý ngộ cảnh nhất thành. – giọng tiểu đồng hơi trách móc nhưng cũng rất thông cảm.
- Ta biết, ta biết, hứa với ngươi sau kỳ kiểm tra sẽ tập trung luyện phù, vượt qua cửu thành Phù Ý, tấn thăng Phù Khí ngộ cảnh.
Một khi thức tỉnh Đại Đạo thì đạo sư bước ngay vào Nhập Đạo cảnh giởi gồm: Ý, Khí, Chủng, Tâm ngộ cảnh (cảnh), mỗi ngộ cảnh có cửu thành, bất kỳ đạo kỹ (đạo pháp) nào cũng sẽ có điều kiện riêng để học được và dĩ nhiên yêu cầu càng cao thì hiệu quả, sát thương đều vượt bậc.
Tiểu đồng một dạng khinh thường không dám tin, chẳng nói gì nữa mà tập trung cùng hắn xem náo nhiệt bên ngoài, người trên bục cầm chiếc búa gõ ba cái chốt lại giá cả cuối cùng.
- Vâng, xin chúc mừng vị khách mang số thứ tự thứ 13 đã giành được 100 quả linh thụ cuối cùng của ngày hôm nay với giá 90 Lục Tinh.
Người nhận được quả nhiên là người phụ nữ thứ hai ngồi ở hàng ghế đầu tiên kia, cái giá cao ngất ngưỡng đến mức mọi người xung quanh đều bàn tán, dường như cả hai phần linh quả đều vào tay người này.
Mấy phần tiếp theo của linh thụ lần lượt được bán ra với giá cả khiến Vương Phong có thể vui vẻ suốt mấy tháng liền, tầm khoảng 70 ~ 120 Lục Tinh, với số tiền này tu sĩ có thể sắm một căn biệt tự rộng rãi, thoải mái ở ngay trung tâm thị trấn.
Đột nhiên người quản lý ngưng lại một chút rồi quay sang mọi người cáo lỗi.
- À, có chút trục trặc về món vật phẩm tiếp theo, xin quý khách thứ lỗi đợi trong 10 phút, để bù lỗi, Bách Linh thương hội chúng tôi xin hoàn lại tiền cổng vào cho mọi người đêm nay, mong nhận được sự thông cảm.
“Không biết chốc nữa mình có nhận được 10 Bạch Tinh ở cổng không nhỉ” – Vương Phong tự nghĩ rồi cười cười vì cái tính thích nhận ưu đãi của mình.
Lúc này, những người bên dưới bắt đầu không yên, dẫu sao cũng là dịp tụ hội tu sĩ tứ phương của thị trấn nên dĩ nhiên có nhiều điều để luận bàn.
- Nghe nói thành chủ Đại Lâm vừa tuyên bố lệnh truy nã, phần thưởng lớn đến mức đủ cho cường giả Nguyên Anh cảnh khắp nơi phải động tâm, xuất đầu lộ diện truy quét.
- Ghê vậy, là tội phạm giết người, vận chuyển trái phép hay là trộm cướp của hoàng gia nhỉ?
- Cái này thì không rõ, chẳng qua thông tin cũng ít ỏi, rất khó tìm được.
- Nói, nói đi, không chừng gặp vận cứt chó thì sao.
- Kẻ bị truy nã là một hoặc hai thiếu niên 12 hoặc 16 tuổi, ngươi còn nhớ hai sự kiện lớn nhất trong tháng này không, chính chúng.
- À, cái này thì ta nhớ rõ. Hôm nọ đang ở quán đèn mờ đùa giỡn thì trời đột nhiên tối hù, đèn đuốc lu mờ, thoáng cái khí hậu như tụt đi mấy độ, còn lại chính là con mắt có cái đồ án thần bí, che cả mặt trời.
- Đúng rồi, có điều sau khi đợi một khoảng thời gian không thấy kẻ này đến đầu quân cho hoàng thất nên vì vậy thành chủ đành diệt cỏ tận gốc.
- Cũng phải, để lại sau này không biết chừng trở thành đại họa.
Vương Phong ngồi phía trên nghe được mấy lời kia liền rét rung cả người, cũng may bản thân mình ăn mặt kín mít chứ nếu không cũng phải tìm cái gì đó che lại mới được, có điều quả thật trong lòng hắn bây giờ cực kỳ sợ hãi, Nguyên Anh cường giả nếu một người còn có thể trông cậy vào Ma Kiếm Zamato, ba bốn người thì biết làm sao.
- Hừ... bình tĩnh, ta sẽ không để ngươi chết yểu...
- Ta biết...
- Hừ... kéo theo ta
Vương Phong lắc đầu bảo mình phải nhịn một chút, còn phải nhờ vào tên này rất nhiều, đến khi tự mình có thể hảo hảo chăm sóc bản thân thì cũng là ngày quật khởi, dạy dỗ tên ác miệng này một chập.
- Ngươi có thể nghiêm túc hơn được không? Tình trạng hiện tại là chúng ta đang bị truy nã đấy?
- Hừ... vốn dĩ bọn chúng không có cách nào để soi được năng lượng nội tại của ngươi
- Thật sao? Tiểu đồng nói một câu xem. – Vương Phong vẫn còn hơi ngờ vực
Hữu Sinh vẫn đang nán lại nghe tiếp xem có thông tin nào đáng lưu ý nữa không, nhiệm vụ của nó vốn dĩ là phò trợ đệ tử lão chủ nhân nên chắc chắn không để sai sót nào được xảy ra, nghe hỏi liền thuận tiện trả lời.
- Cơ bản là vậy, trừ khi có một bậc cao nhân vượt qua Thánh Giả cảnh về linh thể Nhãn lực chuyên soi xét năng lượng thì mới đủ bản lĩnh, ngươi cứ yên tâm, người như vậy rất khó tìm được ở một Đại quốc gia thế này.
Nghe thế, tâm trạng Vương Phong thả lỏng tám chính phần nhưng nghĩ lại bản thân dạo gần đây rất thường xuyên kích động mà dùng đến Ám hệ liền thấy hơi lo lo, cũng may lúc nãy hắn không hề nhẹ dạ mà tha cho hai kẻ kia.
Zamato cảm nhận trong lòng chủ nhân mình hỗn loạn dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội giáo huấn một chút.
- Hừ... sau này tốt nhất như vậy, đặc điểm nổi bật của người quá tốt chính là dễ bị lừa gạt và chịu thiệt thòi.
Hắn không trả lời mà chỉ gật đầu hiểu rõ, trở lại với tràng đấu giá, vật phẩm thứ 11 đã được mang lên kệ, người quản lý tiếp tục dùng miệng lưỡi ngọt ngào chuyên nghiệp của mình hô lớn.
- Kính thưa quý khách, tiếp theo đây, một vật phẩm đặc biệt nhưng có phần may rủi, nửa tấm bản đồ được chú thích bằng ký tự cổ đại không cách nào xác định được ý nghĩa nhưng theo chuyên gia phỏng đoán, kho báu này rất phi phàm.
“Chỉ có một nửa mà lại còn không dịch được nghĩa, lý lẽ hơi miễn cưỡng” – đây là ý nghĩ hầu hết của tất cả mọi người trong sàn đấu giá hiện tại, Vương Phong dĩ nhiên đồng điệu nhưng cũng hờ hững liếc qua sản phẩm kia một cái.
- Thứ này là...
Như thể chưa dám tin vào những gì mình trông thấy, hắn liền nhanh chóng bật màn hình ti vi trang bị sẵn trong phòng để soi lại gần hơn, càng kỹ thì trái tim hắn càng đập mạnh hồi hợp vì trên tấm bản đồ kia có ghi rất nhiều chú thích mà được dùng lại chính là chữ Việt Nam - quê hương của hắn.
- Sao nó lại xuất hiện ở đây?? Hữu Sinh chuyện này là thế nào?
- Ta không biết, chắc chắn có huyền cơ gì đó, mau thu lấy đi, ngươi có khoảng 50 Lục Tinh nhưng nghĩ sẽ không ai dại dột tranh giành với ngươi đâu.
Vương Phong gật đầu rồi nhanh chóng dùng máy tính bảng báo giá, khởi điểm là 2 Lục Tinh.
- Quý khách số 9 đưa giá 2,5 Lục Tinh. – chính là của Vương Phong, cực kỳ sát giá.
Ồ, số 18 trả 4 Lục Tinh.
Thật gay cấn, quý khác số 425 đã đưa mức giá lên đến 7 Lục Tinh thưa quý vị, còn ai nữa...
À đây rồi, số 9, 7,5 Lục Tinh, cảm ơn ngài đã đưa ra những cái giá tinh tế như vậy.
7,5 lần một... 7,5 lần hai... à thật không may, vị trí số 35 đã đưa ra mức giá là 15 Lục Tinh.
Quý khách số 9, 15,5 Lục Tinh.
Vương Phong tiếp tục bám đuôi người nọ hơn mười lần tiếp theo và định một lần nữa ra giá thì vị khách ở vị trí số 35 đột nhiên dứng dậy, nhìn thẳng về phía căn phòng số 9 trên tầng hai của Vương Phong nói.
- Thật thứ lỗi, ta là Cát Huân – con trai của tộc trưởng đương nhiệm, hy vọng vị quý nhân ở căn phòng số 9 nhìn chút mặt mũi Cát gia mà thư thả cho ta vật phẩm này.
Người phát ngôn là một thiếu niên trạc tuổi Vương Phong, vóc dáng bình thường nhưng thái độ và kiểu dùng từ ngữ thì khó chấp nhận được, nói như vậy thì khác nào nếu hắn tiếp tục ra giá thì đồng nghĩa chẳng xem Cát gia ra gì sao.
Vương Phong khó chiịu nhìn thiếu niên nâng cằm thật cao nhìn về phía phòng mình vừa nở một nụ cười giả tạo, thật chẳng ra làm sao.
- Chà chà, mặt mũi Cát gia mà không cho thì hơi mệt à nha, xem kìa Bách Linh thương hội còn không dám ra mặt nữa là.
- Chứ sao nữa, tứ đại gia tộc không phải thứ ai cũng có thể đem ra đùa, có điều ngươi nghĩ người được quyền ngồi ở căn phòng kia thì địa vị nhỏ à.
- Cũng đúng, để xem kịch hay.
Quản lý Bách Linh thương hội thấy tình hình căng thẳng nên muốn nhanh chóng kết thúc liền bắt đầu đếm.
- Quý khách số 35, 38 Lục Tinh lần một... Àà... số 9, 40 Lục Tinh.
Hết hồn trước sự can đảm của vị khách số 3 nhưng vị quản lý kia cũng chẳng thể không đọc lên, dù sao người ta cũng là khách vip Kim Bài, nếu không vì cái danh tứ đại gia tộc thì hắn đã sớm quyết định mời thiếu niên số 35 kia rời khỏi sàn đấu giá rồi.
Cùng lúc đó, sau khi nghe được đối phương tiếp tục ra giá, gương mặt Cát Huân nheo lại như già đi mấy mươi tuổi, một bụng toàn lửa giận, nếu không phải số tiền mang theo ít ỏi thì hắn chẳng cần phải làm chuyện vừa rồi, bình thường ít nhất cũng thành công lấy được vật phẩm dù có bị vài kẻ lắm chuyện nói xấu sau lưng, đằng này...
Quá tức giận, Cát Huân phủi mạnh tà áo, hùng hổ rời khỏi phòng đấu giá. Như chớp lấy thời cơ, quản lý nhanh chóng chấp thuận cái giá 40 Lục Tinh của Vương Phong, cũng may đối phương ở lần cuối này kêu giá biết điều hơn chút, ra 38,5 thì chắc tên Cát Huân sẽ cử người lên thanh lý ngay lập tức.
Vương Phong ngồi trong phòng vui vẻ cực điểm vì bản thân đã dạy dỗ được một tên khó ưa, mới không tin vì một món đồ mà Cát gia có thể xuất ra đại giới gì.
Tiểu đồng Hữu Sinh cực kỳ hài lòng với hành động lần này của hắn, đối với mấy tên chỉ biết dùng gia thế ra áp đảo người khác thì phải cho một bài học, không thì càng được nước càng lấn tới, với lại chút dũng khí này mà Vương Phong cũng không có gì làm sao trả được thù cho lão chủ nhân cơ chứ.
Vật phẩm tiếp theo không ngờ lại là một thanh cự kiếm bằng vàng nguyên chất chứa đựng nguyên tố Kim bên trong, đạt đến Huyền cấp – hạ phẩm bảo khí, giá cả tuyệt nhiên không thấp.
Kết thúc phiên đâu giá, Vương Phong nhanh chân chạy xuống thanh toán rồi lẻn lẻn nhìn trước sau rồi hòa theo dòng người để tránh trường hợp Cát Huân có cách nào đó phát hiện ra hắn, sợ thì không sợ nhưng tránh được thì cứ tránh.
Ngồi đợi ở một quán cafe nhỏ ven đường, hôm nay ngoài bốn người Tống Uyển còn có thêm một thiếu niên tóc dài nữa. Tống Thiết hồ hởi đi trước chỉ về người nọ.
- Vương Quang, giới thiệu với cậu, đây là Trần Bắc, trị liệu sư của nhóm.
Thiếu niên dường đẩy nhẹ cặp kính, chỉ liếc qua hắn mà chẳng nói gì, thái độ hơi lạnh nhạt kiểu như không thích cho lắm.
Vương Phong cũng chẳng quan tâm đến làm gì, lần trước sau khi kết thúc nhiệm vụ hắn đã nói với mấy người bọn họ đừng truyền ra ngoài về khả năng của hắn, hẳn là thiếu niên này cũng không biết nên có chút xem thường người mới cũng phải.
- Vâng, mọi người vẫn khỏe chứ.
Chào hỏi nhau mấu câu thì cả đội liền vào trọng tâm, lần này số tiền thu được tổng cộng 400 Lục Tinh, một khối tài sản rất rất lớn, Tống Uyển là đội trưởng nên có quyền trên hết.
- Chia ra như sau, Vương Phong 100 Lục Tinh, còn lại tụi này sẽ sắp xếp, cậu thấy thế nào?
- Được, cảm ơn mọi người.
Vương Phong vui vẻ nhận lấy phần của mình rồi cáo từ trước, đã rất gần với kỳ kiểm tra nên bản thân hắn phải tập trung một chút.
...
Trong quán cafe.
Nhóm Tống Uyển vẫn còn ở lại, thiếu niên tóc dài nhíu mày khó chịu cất lời.
- Mọi người bị sao thế, chia gì kỳ cục vậy.
Tống Thiết là người phản ứng mạnh nhất, giọng nói cũng mạnh hơn mấy phần.
- Chứ mày muốn chia làm sao, cho mày một phần?
- Thôi đi tiểu Thiết, nó không biết nên suy nghĩ vậy cũng phải lẽ nhưng mà Trần Bắc, cậu đừng xem thường người khi nãy.
Trầm mặc một lúc lâu, chẳng ai nói gì nữa nên giải tán ra về, dù có chút chuyện không vui nhưng miễn có tiền xài thì cỡ nào tâm trạng cũng tốt cả.