- Vương Phong, Đại Hùng, bên ngoài có người tìm các ngươi, nhanh chân ra xem, đừng liên lụy đến chúng ta
Ngoài màn vang lên một tiếng hớt hải vừa biểu thị lập trường không muốn dính dáng gì đến bọn hắn nữa.
Vương Phong lắc đầu, quả nhiên tên thiếu gia kia không chịu để yên.
- Phiền phức tìm tới rồi, thực mệt mỏi.
- Cẩn thận suy xét một chút, đừng bộc lộ quá nhiều, không được cứ gọi Tiểu Mộc Youko hỗ trợ
Hữu Sinh ôn tồn truyền âm vào tai hắn.
- Được.
Nhìn qua phía màn Đại Hùng còn chưa có động tĩnh, Vương Phong định gọi một tiếng nhưng Hữu Sinh cản lại.
- Hắn đang trong thời điểm sắp đột phá.
- Vậy ta ra xem trước, tránh kinh động hắn.
Vương Phong chỉnh lý lại trang phục liền bước ra ngoài, thực ra nếu không phải vật liệu cách âm thì hắn đã nghe được tiếng quát tháo um trời của mấy thằng đàn em đứng cạnh tên họ Quy kia rồi.
Thấy được thân ảnh đáng ghét xuất hiện trong tầm mắt, Quy Thiếu Thiện đã chỉ thẳng mặt Vương Phong hét lớn.
- Thằng khốn, hôm qua ngươi làm mất mặt bản thiếu gia, lần này phải cho ngươi nếm trải thật nhiều, lên.
Vương Phong thật không ngờ vừa mới ra khỏi cửa liền thấy rất nhiều người tụ tập bên ngoài, không kịp nửa lời đã vội vàng kết ấn tấn công hắn
- Không được, có đến 5, 6 công kích làm sao mà đối kháng đây
Vừa nghĩ vừa suy tính mình có nên quay trở vào phòng hay không vì dù sao bọn chúng cũng không đủ khả năng thương tổn loại vật liệu này, có điều sợ rằng chấn động ảnh hưởng đến quá trình đột phá của Đại Hùng, tiến thoái lưỡng nan.
- Ây da, không ngờ hôm qua là lấy đen thay trắng, hôm nay là lấy nhiều hiếp ít, làm sao thì làm, cùng là thế gia đại tộc nên đừng khiến ta mất mặt vì ngươi chứ.
Âm thanh nữ tử trong trẻo pha thêm chút giễu cợt vang lên khiến mọi người chú ý. Đó là một thiếu nữ vận trang phục màu đỏ bó sát cơ thể, phong cách mạnh mẽ, quyến rũ đến cực điểm.
Một trong số những người ở đây nhận ra liền thốt lên.
- Là tiểu thư Cát gia.
- Nghe đồn sở hữu Linh Thủy thuộc tính hiếm thấy, cũng là nhân vật phong vân đỉnh tiêm của nhóm người năm nhất.
- Dường như còn mạnh hơn Quy thiếu một bậc, đạt đến thất trọng Nhất Nguyên
Quy thiếu đen mặt giận dữ vì không ngờ Cát Phương lại đứng ra ngay lúc này, chẳng biết có phải vì tên nhà quê này hay không nhưng hắn vẫn quyết định không từ bỏ.
- Tiếp tục tấn công
“Lại là cảm giác này”, Vương Phong thầm nghĩ trong đầu khi đột nhiên thấy bản thân mình tinh tiến một chút sức mạnh, rất nhỏ nhưng nếu hôm qua không vô tình cảm nhận được và hôm nay còn lưu ý, có lẽ không phát hiện ra.
Năm người đứng sau Quy Thiếu Thiện nhanh chóng hoàn tất phần kết ấn dang dở, Vương Phong còn chưa kịp thở phào vì có thể được quý nhân giúp đỡ, ai ngờ mãi đến khi ấn thành cô gái kia vẫn chỉ mỉm cười quan sát, rõ ràng lúc đầu đã không có ý giúp đỡ, chẳng qua muốn làm tên Quy thiếu thêm tức giận mà thôi.
- Bỏ đá xuống giếng. – hắn thầm nghĩ trong đầu
Năm đạo công kích đủ loại thuộc tính lần lượt hình thành, mạnh mẽ tiến về phía Vương Phong đến nỗi tên của chúng hắn cũng không kịp ghi nhớ, chỉ biết nhanh nhất có thể kết thành Mộc ấn để phòng ngự.
Người xung quanh bu lại mỗi lúc một nhiều, dù sao tu sĩ cũng có lòng tự tôn nhất định, nhiều học viên chính thức lại áp bức một người còn chưa có huy hiệu.
- Má, năm đánh một, tên Quy thiếu này càng lúc càng làm mất mặt mũi
- Chẳng qua lại sợ ăn trái đắng nên không dám đọ sức như hôm qua nữa.
Và trong số họ không ngờ lại có một người bước ra, giọng nói nhã nhặn đầy thiện chí.
- Vị huynh đệ này, để ta giúp ngươi một tay “Thanh Phong – Phong Đạn”
Không nghĩ tới thiếu niên mang cặp kính cận dày cộm lại ra tay giúp đỡ hắn trong thời khắc này, chắc chắn sau hôm nay Vương Phong sẽ không ngại phiền phức mà kết bạn một phen.
- Cảm ơn “Nguyên Mộc – Khô Mộc Diệp”
Ầmmmm. Chấn động khá lớn nhưng chỉ hơi rung động và phát ra âm thanh lớn.
- Wowww
“Phong Đạn” biến ra một khối khí màu trắng bạc cuộn tròn đánh vỡ hai đạo công kích, còn lại đều nện thẳng vào chiếc lá vàng như đã úa màu sắp chết do Vương Phong kiến tạo, vậy mà chỉ còn duy nhất một đạo kình lực nhỏ xuyên thủng được đánh thẳng vào ngực Vương Phong, chấn ngã tại chỗ.
- Mạnh quá, sao trong tiểu thuyết ai cũng ngon lành, đến lúc ta thì liên tục dính vào phiền phức, lại nói chưa gì đã ăn đòn đến thê thảm.
Vương Phong vừa cảm thán vừa điều tức, “Khô Mộc Diệp” cũng đồng thời là một Mộc chú tối thượng nên hắn lại lâm vào tình trạng kiệt quệ mệt mỏi.
- Lại một Mộc chú kỳ lạ, tên này thật ra có lai lịch gì.
- Tất cả im lặng.
Một tiếng quát lớn truyền đến tai mọi người, rõ ràng là chưa đến nhưng có thể khuếch đại âm thanh đến bực này chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Người nọ chỉ cần xuất hiện thì hầu như ai cũng nhận thức được tên tuổi và địa vị.
- Thì ra là Lăng giáo sư
- Lăng giáo sư còn trẻ thế sao?
- Đúng rồi nhưng nhìn thế thôi chứ thực lực đã đạt đến Tam Nguyên đỉnh phong, có cơ hội rất cao sẽ đột phá vào Kết Nguyên cảnh giới.
Nhân vật mà mọi người đang bàn tán chính là một người đàn ông trạc chừng 25 tuổi, dáng vấp cân đối mặc trang phục công sở thanh nhã, phong thái cao quý, đặc biệt chính là khí tức thâm sâu khó lường tỏa ra xung quanh.
- Nghe nói người có thể bước vào Kết Nguyên cảnh giới sẽ chính thức trở thành cường giả, trên dưới toàn bộ học viện còn không phải chỉ có hai vị trưởng, phó viện và hai đại giáo sư là đạt đến hay sao.
- Đúng rồi, chính nhờ vào bốn người này tọa chấn mà bất kỳ một thế lực nào trong ngoài thị trấn đều không dám cường hoành.
- Mạnh thật, ta cũng muốn như thế.
- Còn lâu a, không thấy tên Quy thiếu kia sao, cũng sở hữu thuộc tính hiếm có nhưng 4 năm rồi mới được bấy nhiêu thôi.
Khi người đó dừng lại hẳn thì mọi âm thanh đều ngưng bặt, chẳng ai dám hó hé nửa lời vì sợ đắc tội một đại nhân vật bực này.
Liếc nhìn toàn cục một lần xong vị Lăng giáo sư kia mới nghiêm nghị lên tiếng.
- Mặc dù không có quy định rõ ràng nhưng đều là học viên, đừng nên lộn xộn, ngày mốt sẽ cọ sát với hàng tỉ tinh anh đến từ các phương, muốn bị chê cười hay sao.
- Vâng, xin lỗi giáo sư.
- Xin lỗi giáo sư.
Vương Phong cùng mấy người khác đều lần lượt xin lỗi vì lời vị giáo sư rất đúng, với lại cũng không thể dây dưa nữa nên cứ yên lặng được rồi.
Cả việc có trình bày rõ ràng thì đã làm sao, ai sẽ tình nguyện làm chứng cho một tên phế vật nghèo nàn cơ chứ, còn đừng nói hậu phương của tên khó ưa kia, tốt nhất tránh xa phiền toái này đến lúc đủ mạnh.
Hắn vừa định rời khỏi thì vị giáo sư kia đã gọi lại.
- Ngươi là Vương Phong vừa mới hoàn thành sát hạch năm nhất đúng không?
- Vâng thưa giáo sư.
- Hai loại Mộc chú ngươi sử dụng rất đặc biệt, ít nhất là ta chưa từng thấy bao giờ...
Vương Phong hơi giật mình, chẳng lẽ người này đánh chủ ý với Mộc chú của hắn sao, không được... như thể nhận ra nội ý của hắn, Lăng giáo sư nhanh chóng mỉm cười nói.
- Ý ta là cố gắng luyện tập nhiều một chút, rất khá, ta thuộc Hỏa hệ, không có hứng thú với chúng.
- Vâng, cảm ơn giáo sư khích lệ.
- Được rồi, mọi người tản ra đi.
Lăng Tiêu vẫn còn đứng nhìn theo bóng lưng thiếu niên, hắn đã quan sát người này từ hôm qua, sự việc không nhỏ dĩ nhiên y phải biết, có điều không ngờ cả hai lần đều làm ra kinh ngạc
- Vượt năm trọng đánh ngã đối thủ, một pháp chú cường hãn chống lại ba, không tệ.
So sánh với bản thân mình ngày trước còn ở cấp độ như thiếu niên này, được người ta gọi cái gì mà thiên kiêu số một, bảo y làm một lần như vậy quả thực không thể nào.
...
- May quá, cảm ơn vị huynh đệ đã giúp đỡ.
Vương Phong gật đầu cảm ơn thiếu niên mang kính cận, dù lúc trước không được hòa hợp nhưng lần này người ta đã ra thành ý giúp hắn một tay.
- Không có gì, ta cũng thấy tên kia không vừa mắt thôi.
- Đa tạ, ta là Vương Phong, hân hạnh
- Được, chúng ta kết bạn, ta tên Thiệu Chí Tâm.
Hai người làm quen một hồi rồi chia nhau về phòng, chuyện hắn cần làm lúc này là mau chóng tu luyện thật nhanh đễ lỡ lần sau giáp mặt sẽ không bị đánh ngã dễ dàng như vậy.
Tu luyện một lượt đến chiều tối, Vương Phong phải đến nhà ăn mua vài món, sẵn tiện mua giúp Đại Hùng luôn, chỉ còn lại 9 Bạch Tinh liền không biết làm sao sống qua ngày, chẳng lẽ phải thực sự bán một bộ Pháp chú sao.
Vừa mở cửa, trước phòng đã có một thân ảnh cao lớn như đang chờ sẵn, là Lăng giáo sư, y mở lời trước.
- Thực khéo, ta còn đang muốn tìm ngươi có việc
- Vâng, mời giáo sư thông báo.
- Sau khi tin tức ngươi sử dụng hai loại Mộc chú khá mạnh cấp 1 truyền ra đã khiến một vài người trong học viện muốn nghiên cứu cho nên học viện muốn thương lượng với ngươi về việc trao đổi.
Thì ra là thế, cũng không lạ nhưng ngọc giản sau khi mở rồi liền mất hết dữ liệu, bản thân hắn lại không đủ khả năng tái bản, cũng chẳng biết phương pháp tái bản, vô phương.
- Thưa giáo sư, thật không dám dấu giếm, ta không giữ thêm bất kỳ tái bản tương tự nào cả, là vật tổ truyền để lại, duy nhất.
Lăng Tiêu cười nhẹ nghĩ cũng đúng do học viện cũng điều tra rồi, quả thực gia cảnh Vương Phong rất nghèo khó.
- Đáng tiếc...
- Nhưng mà thực sự ta còn có một pháp chú cấp 1 Hỏa hệ tối thượng, không biết giáo sư có hứng thú không.
- Tối thượng?
Lăng Tiêu hơi kinh ngạc, dù cấp 1 nhưng nếu là tối thượng thì giá trị không thấp lại khá hiếm, kể cả Lăng gia lưu truyền huyết mạch ngàn đời, chủ tu Hỏa hệ cũng không thể lấy ra hơn 5 bộ.
- Được
- Có điều ta thật sự không muốn mang nhiều phiền phức nên thỉnh giáo sư giữ bí mật giúp
Vương Phong kính ngữ nói ra lời ngay trong lòng khiến cho Lăng giáo sư gật đầu chấp thuận.
- Không thành vấn đề, ngươi cứ đưa một cái giá, đảm bảo không có người thứ ba biết đến giao dịch này
- Ta từ nhỏ nghèo khó, đến đời của ta mới đủ tài chính cho ta ăn học, tu luyện ở học viện, may mắn trong nhà còn giữ được vài pháp chú bảo bối này, ta thực không biết giá cả thị trường ra sao, mong giáo sư cho ta một ý kiến.
Hắn thực không biết nên báo giá thế nào vì chưa từng tiếp xúc việc mua bán của thế giới này, ký ức tiền kiếp không hề biết đến giá trị của tối thượng Pháp chú nên cũng mù tịt, kể về gia thế chính là không muốn bị ép giá a, mấy người chính trực giàu có thường không tiếc một sai sổ sách.
Lăng Tiêu cũng không phải người vô ý, nhận ra được học trò đang muốn mình quyết định thay nên cũng thẳng thừng trả cái giá cao nhất.
- Được, 200 Bạch Tinh
- Thành giao, cảm ơn giáo sư.
Hai người trao đổi xong, vui vẻ làm việc của mình. Vương Phong nhìn một đống Bạch Tinh mà sung sướng, mặc dù thấy hơi có lỗi với sư phụ nhưng gia cảnh éo le quá rồi, với lại Hữu Sinh cũng khuyến cáo như vậy nên hắn không nghĩ ngợi nữa. Có tiền thì mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều, ăn uống thoải mái, phần dư lại về nhà đưa cho mẹ và dì để hai người bớt tăng ca.