• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi ông nội qua đời, Sở Nhược và Sở Nghiên không còn gặp lại nhau, cho đến khi Sở Nghiên gửi cho cô một bức thư, chính xác hơn mà nói, là luật sư của Sở Nghiên gửi cho cô một bức thư, muốn cô đến xử lý vấn đề tài sản.

Từ trước đến nay, vấn đề tài sản đều là giao cho Hòe xử lý, nhưng lần này cần phải có người thật đứng ra tự mình ký tên.

Gần đây không biết Hòe đang bận xử lý việc gì, một tuần lễ luôn sẽ có một ngày xin phép cô cho anh nghỉ nửa ngày, Sở Nhược cũng không hỏi là chuyện gì. Đúng lúc nửa ngày hôm nay, Sở Nhược vừa hay cũng không có việc gì, cô muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này. Nói cho cùng Sở Nhược cũng không muốn có bất kỳ liên can gì với Sở Nghiên.

Luật sư mặc tây trang thẳng tắp đứng đợi Sở Nhược từ sớm. Sở Nhược cẩn thận xem lại hồ sơ, đều là những điều kiện như trước đó đã nói, không có gì thay đổi, Sở Nhược ký tên cô vào.

Sau khi chuyện này xử lý xong, vốn dĩ muốn lập tức rời khỏi nhà họ Sở, nhưng Sở Nhược nhớ ra trước đó cô rời đi quá vội vàng, còn sót lại rất nhiều đồ. Vẫn luôn muốn về lấy, nhưng lại không muốn vì chuyện này mà đặc biệt chạy tới lui. Bây giờ vừa hay có cơ hội.

Đã hơn mấy tháng rồi không có về lại nhà họ Sở, đặc biệt nơi mà cô ký tên lại trùng hợp là nơi ở của Sở Nghiên, nên cô đã lạc đường.

Trước mắt bỗng dưng lướt qua bóng dáng quen thuộc, đó không phải là Hòe sao? Sở Nhược vẫn chưa mở miệng, Hòe không phát hiện ra cô, càng đi càng xa, Sở Nhược vội vàng đuổi theo.

Khó khăn lắm mới đuổi kịp, nhưng Hòe lại gặp gỡ Sở Nghiên ở trước mặt cô, còn cùng nhau vào một phòng ngủ.

Sở Nhược không hiểu tại sao Hòe lại ở cùng với Sở Nghiên, cô trốn phía sau cửa, lỗ tai dán lên cánh cửa, quả thật có thể nghe thấy một chút âm thanh, xem ra là bọn họ đứng rất gần cửa.

“Sở Nghiên tiểu thư, đây là thứ mà cô yêu cầu.”

Sở Nghiên cầm lấy tập văn kiện, nhanh chóng lật xem rồi gật đầu, “Không sai!”

“Vậy tôi xin cáo từ đây.”

“Không ngờ rằng, anh lại vì người phụ nữ Sở Nhược kia, bằng lòng từ bỏ ý định làm giám đốc trong xí nghiệp của Sở Thị.”

Hòe khiêm tốn nói: “Tôi không có năng lực đó.”

“Với năng lực của anh, leo lên vị trí càng cao cũng không phải không thể. Dù sao thì ban đầu ông già kia cũng nói nhà họ Sở phải do con tiện nhân Sở Nhược kia kế thừa, không phải anh đã giúp tôi đoạt lại đó sao?” Đôi môi đỏ tươi của Sở Nghiên nở ra nụ cười xinh đẹp.

“Xin hãy chú ý hành vi lời nói của bản thân.” Hòe cảm thấy không vui vì lời nói sỉ nhục của Sở Nghiên.

Sở Nghiên nhướng đôi lông mày mảnh mai của cô ta, “Rốt cuộc tại sao anh lại say mê Sở Nhược đến thế? Điều kiện ban đầu anh giúp tôi, chính là muốn tôi đem Sở Nhược cho anh?”

“Chuyện đó không liên quan đến cô!” Sắc mặt của Hòe lạnh lùng, xoay người lập tức rời đi.

Sở Nhược nghe thấy tiếng bước chân, lập tức chạy đi trốn. Mắt thấy Hòe rời đi, tâm trạng của Sở Nhược cũng trở nên phức tạp hơn.

Hòe vừa làm xong chuyện, quay về đến nhà, tối thui một mảnh.

“Đại tiểu thư?” Hòe cảm thấy hoang mang, Sở Nhược đâu có nói với anh là cô muốn ra ngoài!

Hòe mở đèn lên, Sở Nhược ngồi trên ghế ở phía trước, hai tay vòng trước ngực, sắc mặt thâm trầm, “Những gì mà hôm nay anh nói Sở Nghiên là có ý gì? Em bị xem thành món đồ để giao dịch sao?”

Sắc mặt của Hòe đắng chát, vuốt tóc ra phía sau, than thở một hơi. Cuối cùng vẫn là bị phát hiện.

“Trước khi giải thích vấn đề này, anh muốn kể một câu chuyện trước.” Hòe kéo qua một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Sở Nhược.

“Vào hơn mười năm trước, cậu bé có một người mẹ ruột vô trách nhiệm, luôn quên cho cậu bé ăn cơm, còn không thì là tùy tiện vứt cậu bé vào công viên, không biết chạy đi ăn chơi ở chỗ nào. Hôm đó cậu bé bụng đói cồn cào, có một cô gái nhỏ tốt bụng chia cho cậu bé một cái bánh quy, cùng cậu bé chơi đùa. Sau này mỗi lần cậu bé đi đến công viên sẽ đều gặp lại hai mẹ con ấy, mẹ của cô bé cũng sẽ luôn mang nhiều đồ ăn một chút chia sẻ cho cậu bé, cô bé cũng luôn chơi cùng cậu.

Có một hôm mẹ của cô bé phát hiện trên người của cậu bé xuất hiện vết thương, cuối cùng bà ấy đã thông báo với đơn vị phúc lợi xã hội. Mẹ của cậu bé trông giống như chột dạ, đơn vị phúc lợi xã hội hoàn toàn không liên lạc được với mẹ của cậu bé. Đơn vị phúc lợi xã hội sắp xếp cho cậu bé vào đơn vị. Ngay lúc cậu bé tưởng rằng cậu sẽ không còn được gặp lại cô bé, thì qua một ngày sau, có một ông lão bỗng dưng xuất hiện, nói với cậu rằng ông có thể cho cậu bé tất cả mọi thứ, chỉ cần cậu một mực ở bên cạnh cô bé, báo cáo lại mọi thông tin của cô bé cho ông ấy, cậu bé lập tức đồng ý. Những ngày tháng sau này, cậu bé luôn ở bên cạnh cô bé nhỏ, cùng cô trưởng thành, cho dù cô bé ấy không biết.”

“Đại tiểu thư chắc hẳn đã đoán ra rồi nhỉ! Ông lão ấy chính là ông nội của em.” Hòe cười khổ nói.

Sở Nhược nghe xong, nhất thời không nói nên lời.

“Sự bầu bạn lâu dài khiến anh quyết định, anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt không để em bị thương, anh tuyệt đối sẽ không làm hại em.” Đôi mắt chân thành của Hòe  nhìn Sở Nhược chằm chằm.

“Chuyện của Sở Nghiên, chẳng qua chỉ là kế hoãn binh. Sở Nghiên sớm đã có móc nối với xã hội đen từ lâu, nếu như để cô ta biết được em là người thừa kế nhà họ Sở, sợ là cô ta sẽ dùng thủ đoạn nóng vội để diệt trừ em. Vì muốn bảo vệ em,  anh đã giả vờ giúp Sở Nghiên giành lại nhà họ Sở. Tuy nhiên Sở Nghiên vốn đa nghi, nên anh mới lấy em ra để làm lý do, để Sở Nghiên tin tưởng anh. Đại tiểu thư, em không cần lo lắng, nhà họ Sở rất nhanh sẽ thuộc về em thôi, anh đã thực hiện một loạt hành động……”

Khó trách gần đây Hòe bận rộn đến thế.

“Không cần đâu, nhà họ Sở có phải của em hay không, đối với em mà nói đều không quan trọng. Sở Nghiên muốn thì cứ cho cô ta đi!”

“Nhưng mà……”

Sở Nhược ngăn cản Hòe, “Không cần phải nói nữa! Chuyện của nhà họ Sở em không quan tâm, anh muốn làm gì thì cứ làm nấy! Tất cả mọi chuyện em cần có thời gian để suy nghĩ.”

Nói xong, Sở Nhược định rời đi. Mắt thấy bóng dáng mảnh mai của cô sắp biến mất, Hòe vội vã bắt lấy tay của Sở Nhược, “Đại tiểu thư, mặc kệ em nghĩ thế nào, nhưng em có thể hứa đừng rời xa anh được không?”

Trong ánh mắt của Hòe ngập tràn vẻ lo lắng và bất an, cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt này.

“Được.”

Mấy ngày tiếp theo, mặc dù Sở Nhược vẫn cùng Hòe cùng tiến cùng lui, nhưng trong một tuần nay bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau.

Hòe luôn dùng dáng vẻ đáng thương nhìn Sở Nhược, Sở Nhược không biết phải đáp ứng anh thế nào, cô dời mắt đi giống như muốn trốn tránh.

Những gì mà Hòe kể đối với cô mà nói, ấn tượng quá mơ hồ.

Sau khi Sở Nhược học xong đại học, vì muốn nhớ lại ký ức của trước đây, cô quyết định quay về chốn cũ, quay về công viên gần ngôi nhà cũ.

Sở Nhược vẫn luôn ngỡ rằng cô sẽ không nhớ lại được nữa, nhưng vừa đặt chân vào công viên, ký ức vẫn còn mới mẻ như vậy. Khi còn nhỏ, mẹ cô thường sẽ dẫn cô đến khu công viên nhỏ này. Có một cậu bé mặt mũi lấm lem luôn co mình trong góc khuất, không tương tác với người khác. Sở Nhược hiếu kỳ bắt chuyện với cậu bé, cậu bé vô cùng hoảng loạn, tay chân cuống cuồng. Sở Nhược nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, cô bật cười, cậu bé cũng bật cười theo.

Thời gian chơi đùa luôn trôi qua rất nhanh. Sau khi mặt trời lặn, ba của Sở Nhược đến tìm bọn họ, đón bọn họ về nhà.

Cô vẫn còn nhớ khi tạm biệt, ánh mắt của cậu bé mất mát biết bao.

Sở Nhược ngồi trên xích đu, lắc lư đung đưa, nhớ lại chuyện trước kia.

“Anh ngồi đi!” Hòe một mực đứng bên cạnh cô, cũng khá kỳ quái lại gượng gạo.

“Được!” Câu nói đầu tiên suốt những ngày qua, khiến Hòe vô cùng hạnh phúc.

“Hòe, có phải anh thích em không?” Sở Nhược ăn nói thẳng thừng. Cô vẫn luôn ngó lơ mọi thứ, ánh mắt của Hòe khi nhìn cô vô cùng quen thuộc, nghĩ đến đây cô mới nhớ ra, đó chính là ánh mắt của ba cô khi nhìn mẹ cô, đôi mắt ngập tràn dịu dàng và vui thích, tầm mắt chuyển động theo đối phương, chỉ một ánh nhìn đơn giản, nhưng lại hạnh phúc biết bao.

“Nhiều hơn thích, nói yêu cũng không nói quá.” Tình cảm dành cho Sở Nhược, có lẽ là ánh nhìn đầu tiên khi còn nhỏ anh đã đắm chìm, cũng có thể là một mực nhìn cô chăm chú, thích cô từ khi nào anh cũng không nhớ nữa. Điều duy nhất có ấn tượng chính là tình cảm này chưa bao giờ phai nhạt, ngược lại càng lúc càng sâu đậm.

“Vậy sao!” Sở Nhược để lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.

“Câu trả lời của đại tiểu thư đâu?” Hòe nhìn thấy Sở Nhược cong khóe môi, rũ mắt, trái tim cũng theo đó nhảy múa vui vẻ.

“Không nói cho anh biết! Anh giấu em lâu như vậy, nhiều chuyện như vậy, em cũng không muốn nói cho anh biết đáp án quá sớm.” Hòe giấu diếm cô nhiều chuyện như vậy, nói không để bụng là lừa người.

“Vậy sao!” Hòe thản nhiên tiếp nhận.

“Mặc kệ đáp án của đại tiểu thư là gì, anh đều sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, thể xác và trái tim của anh sớm đã là của em rồi.” Hòe quỳ xuống, hôn lên mu bàn tay của Sở Nhược.

“Rất buồn nôn, đừng làm như thế.” Mọi người xung quanh đều đang nhìn bọn họ kìa.

“Đại tiểu thư, em hôn anh một cái, anh sẽ đứng lên.” Hòe gian xảo nói.

“Em không muốn!”

“Vậy đợi em nói được, anh sẽ đứng lên.”

“Xấu xa! Lưu manh.” Môi của Sở Nhược nhanh chóng chạm một cái lên mặt anh.

Hòe nở nụ cười rực rỡ, “Những chuyện còn lại về đến nhà rồi anh đòi sau.”

Sở Nhược lầm bầm, “Em còn chưa đồng ý đâu nhé!”

TOÀN VĂN HOÀN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang