• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đã giả bệnh không thành, Sở Nhược cũng chỉ có thể chạy trốn. Cô không muốn tiếp nhận kiểu huấn luyện nghiêm khắc như thế này, càng không muốn thắng cuộc thi đấu! Vì muốn bỏ chạy, lần nào Sở Nhược cũng đều sai bảo Hòe, để anh đi làm những việc khác, rồi nhân cơ hội tìm nơi trốn kỹ, nhưng cho dù cô trốn ở đâu, Hòe cũng luôn có cách tìm thấy cô, cô thật sự hoài nghi có phải anh lắp thiết bị theo dõi trên người cô hay không, nếu không làm sao anh biết được cô đang ở đâu kia chứ.

Hôm nay Sở Nhược trốn ở chỗ này, cô có tự tin Hòe tuyệt đối không tìm thấy cô. Chỗ này là ký túc xá bỏ hoang của trường học, căn phòng này nằm trong góc khuất của ký túc xá, trước kia cô cũng vì bị lạc đường nên mới biết đến nơi này. Sở Nhược đã khóa trái cửa, Hòe tuyệt đối sẽ không tìm thấy nơi này.

“Cốc cốc!” Hai tiếng gõ cửa truyền đến khiến da đầu cô tê dại, chẳng lẽ là?

“Đại tiểu thư, tôi biết cô đang ở trong đó, xin cô hãy ra đây đi! Ở trong căn phòng đầy bụi bẩn sẽ khiến cô bị dị ứng đấy.” Giọng nói này chắc chắn chính là Hòe, sao anh biết được chỗ này, lẽ nào anh thật sự có lắp thiết bị theo dõi trên người cô sao? Nhưng mà, chỉ cần cô không phát ra tiếng, anh sẽ không biết cô đang ở trong này.

“Đại tiểu thư, cô đừng tưởng rằng cô không phát ra tiếng, tôi sẽ không biết em đang ở trong đấy.” Tiêu rồi! Hòe kêu cô bằng “em” rồi, mỗi lần Hòe gọi cô bằng em thì chính thì là Hoè đang tức giận, lần này cô tuyệt đối không thể ra ngoài.

Tiếp sau đó, bên ngoài cửa đột nhiên không còn động tĩnh gì, cô nhón mũi chân, dán sát tai lên cánh cửa, không nghe thấy âm thanh gì cả, lúc này cô mới thở phào một hơi.

Chắc anh đi rồi nhỉ! Vào một giây cô đang nghĩ như thế, cửa chợt bị mở ra, nhìn thấy gương mặt đẹp trai động lòng người ở bên ngoài cửa, cô thật sự cảm thấy đây chính là yêu quái đã hóa thành hình người.

Sở Nhược nghẹn họng trố mắt, “Anh…sao anh lại có chìa khóa?”

“Đây là chìa khóa vạn năng, quản gia cần phải có!”

Không đúng, quản gia sao lại có chìa khóa vạn năng, việc này quá bất thường rồi đi!

Nhìn thấy dáng vẻ sợ anh sợ đến mức mặt mũi đầu tóc toàn bụi bẩn của cô, Hòe không khỏi bật cười, lấy khăn tay ra lau chùi bụi bẩn trên mặt cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, biểu cảm cũng rất dịu dàng, giống như đang đối xử với trân bảo vậy.

Trong tình cảnh một người công kích một người phòng bị, một người đi trốn một người đi tìm của Sở Nhược và Hòe, thời gian qua đi rất nhanh, đã sắp sửa đến ngày thi đấu, chỉ còn lại ba ngày, cô chỉ cần nhẫn nhịn thêm ba ngày nữa, thì sẽ có thể thoát khỏi tên Hòe phiền phức này.

Sở Nhược vừa chải đầu, vừa nhìn cô trong gương, cô không nhịn được trộm bật cười.

“Đại tiểu thư, có chuyện gì khiến người vui vẻ vậy sao?”

“Không có gì cả!” Vừa nhìn thấy anh xuất hiện, Sở Nhược lại lần nữa xụ mặt, cô sẽ không nói là bởi vì anh sắp rời đi nên cô mới vui vẻ như thế,

Sở Nhược mạnh mẽ đặt cây lược lên bàn trang điểm, “Tôi muốn đi ngủ.”

Từng đóa hoa đẹp đẽ nở rộ trên bình hoa bằng gỗ, ga trải giường được dùng tơ tằm tinh tế thêu vá từng mũi kim một, trên chiếc giường mềm mại, một cô gái đang ngủ say, trên người mặc một bộ đồ ngủ ren màu trắng, hai đường lông mày nhíu lại, miệng nhỏ trông như đang lẩm bẩm cái gì đó, vẻ mặt hoảng loạn lạ thường, đột nhiên hét to một tiếng rồi giật mình tỉnh dậy.

Đôi mắt đen láy thình lình mở to ra, vô cùng đáng sợ, đồng tử của Sở Nhược co lại, cô thở hồng hộc, nghĩ lại mà phát sợ.

Sở Nhược lại mơ đến cái ngày mà ba mẹ cô qua đời, vào hôm ba mẹ cô qua đời, ba cô nói muốn yên tĩnh một mình, không ngờ rằng khi cô nhìn thấy ông ấy, ông ấy đã nằm ở trên giường, màu máu đỏ tươi thấm đẫm khắp ga giường màu nhạt, một cảnh tượng đáng sợ. Từ sau khi Sở Nhược đến với trường học, đã lâu rồi cô chưa mơ thấy giấc mơ này, có thể là dạo này có mối phiền não mới, khiến cô dần dần quên lãng nỗi đau thương vì cái chết của ba mẹ.

Sở Nhược muốn ngồi dậy uống hớp nước, vừa mở cửa ra chợt nhìn thấy Hòe đứng ở bên ngoài.

Anh đẩy xe thức ăn, bên trên đặt một bình thủy tinh có chứa sữa bò, “Đại tiểu thư trước khi ngủ cô có muốn uống một ly sữa bò nóng cho dễ ngủ không?”

“Cũng được!” Sở Nhược gật gật đầu.

Nhưng Sở Nhược không biết sau này cô sẽ hối hận biết bao vì đã uống ly sữa bò này.

Sở Nhược uống sữa bò xong thì ngủ thiếp đi mất, Hòe ngồi xuống bên cạnh cô vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai, “Vẫn còn đau buồn vì chuyện của ba mẹ sao…”

Hòe cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, “Không sao đâu, anh sẽ khiến em quên đi nó.”

Đôi mắt đen láy giống như hố đen trong ngân hà, sâu không thấy đáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK