Trong cửu đại môn phái của tiên giới, Hoa Đông có phần thô bạo, trọng sức mạnh và hiệu quả chiến đấu hơn hết, cũng không để ý động tác hay đường kiếm phải đỏm dáng ra sao. Đệ tử Hoa Đông trên chiến trường bao giờ cũng là tốp đi đầu, mang tinh thần của những vị chiến binh không bao giờ lùi bước.
Kim Tinh môn thì có cả nội dung lẫn hình thức, tiên nữ phái này một nửa dùng kiếm, một nửa lựa chọn pháp bảo khác giống như dải lụa của Gia Lăng bà bà, roi da, trâm tóc,… nói chung là những thứ rườm rà. Không ít người thậm chí có cùng lúc 2- 3 pháp bảo. Kim Tinh môn thực sự là cái lò luyện của những nữ trung hào kiệt, cần sắc có sắc, cần tài có tài. Đừng nhìn những tiểu tiên nga nhỏ nhắn xinh xắn ở đó mà buông lời trêu ghẹo. Họ thực sự là hoa hồng đầy gai.
Bên cạnh Kim Tinh, Song Nguyệt, Hoa Đông, còn có một môn phái không thể không nhắc tới, chính là Ngũ Lục. Phái này gần đây rất im hơi lặng tiếng, một mình chiếm cứ vùng giá rét phương Bắc, ít giao thiệp và cũng ít gây chú ý. Ngũ Lục phái luôn mặc màu xanh đậm hoặc nhạt, từ khi Thánh tôn nguyên thủy biến mất, nội bộ phái này không yên ổn, thay người như thay áo. Nhưng có một điều không thể phủ nhận, Ngũ Lục phái trước giờ vẫn rất mạnh, kiếm pháp của họ tài hoa mềm mẻo như Kim Tinh, uy vũ cường bạo tựa Hoa Đông.
Trong tiên môn, có lưu truyền một bài thơ thế này:
“Kim môn mỹ nữ ở vùng Đông
Ngũ Lục nhất phái nơi phương Bắc
Song Nguyệt xa lắc tận trời Nam
Hoa Đông Tây thiên tiếng âm vang.”
Cửu đại tiên phái có tứ phương thủ lĩnh, nhiều đời đều là vọng tộc, năm phái còn lại cũng xuất thân từ đó mà ra.
Có lẽ không ai ngờ được sẽ có một ngày tứ tụ gãy đi chân Nam. Về sau mọi người thường gọi sự kiện này là “Sự trừng phạt của linh Thần”.
Quay lại câu chuyện ở núi Minh Nguyệt năm đó. Khi bốn người Tố Linh vừa đến nơi, ngọn núi thiêng vạn năm tĩnh lặng đã đông nghiệt như trẩy hội. Nhưng vấn đề là mọi người đều chen chen chúc chúc ở sườn núi, chả ai lên được đỉnh núi! Mỗi địa phương tiên môn trú ngụ đều có kết giới tầng tầng lớp lớp. Ví dụ như năm ngọn Hoa Đông. Có thể cưỡi pháp bảo tự do qua lại chỉ có các vị trưởng lão và một số đại đồ đệ pháp lực cao cường. Ngoài ra tất cả giáo đồ đều phải đi bằng… chân! Người ngoài muốn vào tiên môn phải thể hiện sự tôn trọng bằng cách tự mình leo lên núi. Giữa các ngọn núi có bắc cầu dây, lót gỗ tạm bợ. Đồ đệ mới nhập phái thông thường sẽ ở yên một chỗ trong vài năm rồi mới có can đảm chơi trò mạo hiểm giao tính mệnh cho một cái cầu lắc qua lắc lại giữa không trung.
Thật ra các vị sư phụ đều không nói cho học trò biết phía dưới cầu lúc nào cũng tồn tại một cái đệm mây vô hình, không thể nào bị thương nếu té ngã. Họ để cây cầu thành một sự thách thức lòng can đảm của đồ đệ. Kiểu như Tố Linh thì chỉ mất 5 ngày liền bắt đầu rủ rê các sư tỷ sư huynh chơi trò mèo đuổi chuột trên cầu dây từ Kỳ Lâm đến Hoàng Lâm!
Ở núi Minh Nguyệt dĩ nhiên cũng có kết giới thế nhưng lạ lùng là nó ngăn cấm cả người đi bộ. Tố Linh ngơ ngác hỏi thăm người xung quanh, chỉ nghe một vị tiên nhân có đạo hạnh cao than thở
- Tháng trước ta còn lên đấy thỉnh giáo Ngữ Đằng thiên tôn, có bị ngăn lại thế này đâu!
Mọi người nhao nhao tán thành, trong đó có không ít minh tôn, thiên tôn thậm chí thánh tôn của tiểu phái, nói thế nào thì họ cũng có chút danh tiếng trong tiên môn, bây giờ bị một cái kết giới cỏn con làm khó, vẻ mặt ai cũng xám xịt.
Tố Linh lo lắng ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi mù mây, chuyện gì xảy ra ở phía trên đó?
Khi bộ ba Chế Sâm, Phong Trạch, Ngũ Nguyệt tới nơi, chính là nhìn thấy hiện trạng nhốn nháo mất trật tự như vậy. Nhưng ngay lúc tà áo trắng của Phong Trạch nhẹ nhàng đáp xuống, mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn, không gian ồn ào ngưng bật.
Thật hiếm khi ba vị minh tôn Hoa Đông xuất hiện cùng nhau. Chế Sâm mặt mang nét cười, đôi mày rậm nhíu lại, tiên nhãn đảo nhìn màn kết giới âm u bên trên, miệng lẩm bẩm nói. Chỉ có những người đứng gần đó mới nghe được câu “Chết thật, kết giới quái gì vậy nè? Chặc chặc… phen này chết chắc rồi!”
Ngũ Nguyệt là tiên nữ duy nhất đứng ở hàng ngũ trưởng lão Hoa Đông. Nàng có hình dáng thiếu nữ 26- 27 tuổi, thường ngày thích mặc đơn giản với gam màu hồng phấn. Nhìn chung không có gì đặc biệt trừ cặp mắt màu đỏ rất dữ dằng, đây chính là kết quả của một lần bế quan tu luyện thất bại, suýt hỗn khí công tâm và di chứng trên đôi mắt thì không chữa được. Ngũ Nguyệt ghét nhất là ai nhìn chằm chằm vào mắt nàng!
Ba vị đại tiên đã tới, lòng công chúng cũng an ổn hơn. Vài người bước ra chào hỏi và nói tình hình. Tố Linh bốn người bị đám đông ép về một góc, chỉ có cách trơ mắt nhìn. Tống Thanh Vân thở dài nói:
- May quá, sư phụ và các sư thúc tới, mọi chuyện chắc sẽ ổn thôi!
Tố Linh mím môi, vẫn trông về đỉnh núi, nàng có linh cảm Minh Bảo đang ở đó!
Phía dưới này Phong Trạch đi đầu, hai vị minh tôn yểm trợ theo sau, rẽ dòng người đi lên trên núi. Góc áo trắng chạm vào kết giới vô hình, nổi lên tia lửa nhỏ rồi không báo trước bắt đầu cháy. Phong Trạch điềm tĩnh phẩy tay dập lửa, sửa sang một chút vạc áo đã cháy xém. Hắn cau mày quan sát tình hình phía trên kia. Tiên nhãn của Phong Trạch là loại bẩm sinh, bình thường mạnh gấp 5- 6 lần người khác. Hắn dĩ nhiên có thể chọc thủng màn sương, nhìn thấy những cái bóng lờ mờ…
Đệ tử Song Nguyệt tầng tầng lớp lớp thủ trước cổng lớn đi vào đại sảnh, tay kiếm sẵn sàng. Có một người đơn độc đang im lặng đứng đó. Phong Trạch quan sát thật kĩ bóng lưng, một người, không vũ khí, không thuộc hạ, bất động như tượng đá, chỉ có mái tóc buông cẩu thả phía sau. Mặc dù rất xa, cũng rất khó nhìn nhưng Phong Trạch chắc chắn một điều…
Chế Sâm biết sư đệ đang quan sát tình hình, sốt ruột hỏi
- Sao rồi?
Phong Trạch thu lại tiên nhãn, chớp mắt nói khẽ
- TỐ MINH BẢO.
- Cái gì?
Phong Trạch căng thẳng nhìn quanh, phất lờ những ánh mắt tò mò của mọi người mà tìm thấy Tố Linh.
- Sư tỷ, tỷ tìm cách nói với Thanh Vân đem Linh nhi của đệ rời khỏi đây. Chuyện này nàng không nên tham dự vào!
Ngũ Nguyệt vốn không thích Tố Linh nhưng sư đệ đã nhờ thì nàng không từ chối. Chuyển mật âm cho Tống Thanh Vân, bảo cô ấy lừa Linh nhi đi nơi khác. Ở phía bên kia Thanh Vân rất bất ngờ khi nghe được giọng sư phụ. Nàng bối rối kéo tay Linh nhi, nói không được tự nhiên
- Chỗ… chỗ này đông người quá, chúng ta cũng không giúp được gì, hay là trước xuống núi chờ nghe tình hình đi!
Hàm Dương và Chí Thanh nghi hoặc nhìn Thanh Vân. Cô gái này vốn không có khiếu đóng kịch… Tố Linh có sự nhạy cảm đáng kinh ngạc, nàng rút tay khỏi Thanh Vân khẽ cười lắc đầu
- Muội không đi, muội biết ai đang ở trên đó.
Đến phen ba người kia ngạc nhiên
- Muội biết?
Tố Linh cười tươi đặt tay lên ngực
- Phải, ở đây nói cho muội biết, Bảo nhi chắc chắn đang ở trên đỉnh núi!
Thanh Vân và Chí Thanh từng gặp qua Tố Minh Bảo, họ hiểu quan hệ khăng khít giữa hai người. Đứa bé 12 tuổi năm đó đã kề dao vào cổ vì Tố Linh, họ mãi mãi không thể quên đôi mắt hữu thần rực rỡ của thằng bé.
Phía bên kia Phong Trạch cũng hiểu ra Linh nhi sẽ không rời đi. Hắn thở dài nhìn bàn tay mình, miệng thì hỏi Chế Sâm:
- Huynh cảm thấy gì không?
Chế Sâm trả lời dửng dưng
- Có, Thần khí!
Ngũ Nguyệt bên cạnh bổ sung
- Vững vàng như thạch bàn, kiên cố như thành lũy.
Phong Trạch gật đầu
- Không thể phá, chỉ có thể tìm cách cho nó dung nạp mình!
Hắn lấy từ trong tay áo ra năm cái vuốt rùa xanh và một sợi lông đỏ
- Đệ có đem theo tất cả vuốt thần thu thập được của Hoa Đông. Còn cái này là phượng vũ do Thái sư phụ tặng…
Nói rồi hắn đưa sợi lông về phía trước. Qủa nhiên kết giới không gây tổn hại, sợi lông vẫn nguyên vẹn tỏa ánh hồng quang
- Đệ tính làm gì?
Ngũ Nguyệt không hiểu nhưng nàng tin sư đệ có cách của riêng mình. Phong Trạch suy tính rồi đáp:
- Những thần vật này sẽ bảo vệ chúng ta, vấn đề là phải dùng nó tạo thành một kết giới khác dung nạp tiên lực, để nó hòa vào Thần chướng quanh đây, tạo một cái cổng vừa phải để mọi người chui vào!
Chế Sâm vân vê chiếc quạt, gật đầu tán thưởng
- Qúa thông minh!
Phong Trạch không có tự đắc, chỉ lùi lại một bước vung tay đem sáu món đồ bày ra, dùng tiên khí chấp vá thành một kết giới có cả thần lực và Tiên lực. Một động tác đơn giản nhưng làm mọi người kích động nhìn theo. Đợi đến lúc cái kết giới giãn ra ở mức vừa phải rồi nhập vào lớp Thần chướng có sẵn ở đó, Phong Trạch cẩn trọng làm người đầu tiên đi vào. Chỉ thấy hắn nơi cúi đầu, sau đó là bình an đứng ở phía bên kia nhìn lại.
- Chỗ này không lớn, từng người một vào thôi! Cẩn thận đừng chạm vào kết giới cũ!
Phong Trạch dứt lời, bên ngoài reo vui xúm nhau lần lượt chen vào. Qủa nhiên là Phong minh tôn có khác! Bốn người Tố Linh dĩ nhiên cũng sẽ xếp hàng. Vấn đề là cái lỗ kia quá nhỏ mà người thì quá đông. Không biết xảy ra chuyện gì mà ở giữa trở nên rối loạn, có kẻ xô lên người bên cạnh, người bên cạnh lại ngả vào người gần đó, tạo thành một hệ dây truyền cùng nhau té ngã. Tố Linh đứng ở ngoài bìa, gần với Thần chướng nhất. Khi Thanh Vân bất ngờ bị người ta xô tới, nàng cũng đẩy mạnh Tố Linh một cái. Phong Trạch đã thấy không ổn, hốt hoảng muốn chạy ra cứu con bé nhưng hắn đang ở phía trong, chỉ biết trơ mắt nhìn Linh nhi ngã xuống.
Tố Linh đoán rằng mình sắp bị kết giới đốt thành tro, theo phản xạ ôm lấy đầu co người lại. Sườn núi ồn ào bỗng trở nên tĩnh lặng. Khi nàng ngơ ngác ngồi dậy mới phát hiện mình đã lăn vào bên trong rồi và lúc này có rất nhiều người trợn mắt nhìn theo. Phong Trạch chạy tới kéo Linh nhi lên, cẩn thận kiểm tra xem có bị thương không. Hòan toàn nguyên vẹn!
Phong Trạch nhíu mày chỉ nói một câu:
- Từ giờ đi kế bên ta, không cho phép Linh nhi cách xa một tấc!
Tố Linh ngu ngơ gật đầu, nói thêm một câu:
- Cảm ơn sư phụ!
Lúc này ba người Trương Chí Thanh đã chạy tới. Thanh Vân vỗ vỗ ngực nói lớn
- Hết cả hồn! May có sư thúc ra tay ứng cứu!
Hàm Dương gật đầu phụ họa
- Không có sư phụ, Tố muội muội nguy rồi!
Mọi người thấy vậy cũng không chú ý nữa, chẳng ai phát hiện khuôn mặt quái dị của Chế Sâm và Ngũ Nguyệt
- Huynh nói xem, làm sao mà con bé đó…
- Không phải A Trạch cứu nó sao?
Ngũ Nguyệt khinh bỉ nhìn sư huynh
- Đùa cái gì! Chúng ta đều biết đây là Thần chướng, bọn họ không hiểu chẳng lẽ muội không nhìn ra?
Chế Sâm nhún vai, xòe quạt ra phẩy phẩy
- Đi thôi, đi thôi… ta còn phải về đánh cờ với A Trạch, vẫn chưa thắng được bàn nào mà!