Phương Nam là vùng đất giàu có phì nhiêu, quanh năm nắng ấm, mùa đông rất ngắn mà xuân thì dài. Ở đó có Tứ đại cường quốc bao gồm Chu Việt, Thịnh Thế, Cao Triều và Bình Ngô. Mấy nghìn năm qua đi, bốn nước này vẫn dằn co chiếm lấy một vùng trời không thể xâm phạm.
Cao Triều là quốc gia có ba mặt giáp địch, một mặt giáp biển lớn, địa thế bất lợi hơn hết. Hoàng tộc Cao Triều đời đời sống với nổi lo loạn lạc. Quân đội Cao Triều lúc nào cũng chú trọng rèn luyện, tổ chức, quân trong dân và dân trong quân. Lịch sử cho thấy không dưới ba lần Cao Triều bị Chu Việt, Bình Ngô và Thịnh Thế ba phía tính kế. Một địch ba trải qua nghìn năm nhưng chưa từng bại. Vậy mới nói, người dân Cao Triều ai ai cũng võ nghệ tinh thông, hễ có biến là vứt cày, vứt cuốc đi đánh giặc. Cao Triều nhìn như trái hồng mềm nhưng thực ra là quả kịch độc.
Năm Cao Triều Hòa Nghi Thị thứ hai mươi tám, hoàng đế Hòa Nghi Cảnh An có ba con gái và năm con trai. Đến tuổi bốn mươi mà ông chưa lập Thái tử, làng sóng tranh chấp giữa các hoàng tử âm thâm nổi bão. Hoàng hậu không có trưởng nam, chỉ có một cô con gái bảo bối. Tương truyền hoàng hậu vốn không thể mang thai, ai ngờ vào một ngày xuân bà nằm mộng, thấy một tiên nhân trên trời giáng xuống, nói rằng bà sắp có con, đứa trẻ phải đặt tên là “Hàn Mai”. Đúng chín tháng sau, Tam công chúa chào đời, danh gọi Hòa Nghi Hàn Mai.
Hàn Mai công chúa từ nhỏ xinh đẹp, là tim gan của mẫu hậu và phụ hoàng. Đến tuổi mười sáu đột nhiên mắc chứng bệnh kì lạ, đêm không ngủ, ngày thì nói cười như điên, hễ cao hứng là đem nô tì ra đánh chết. Hoàng đế kinh sợ cho bố cáo thiên hạ tìm đại phu và pháp sư danh tiếng. Cuối cùng một vị đạo sĩ cao cường đã xuất hiện, khẳng định mình có thể chữa lành cho công chúa, điều kiện tiên quyết là phải gả nàng cho hắn!
Hoàng đế nổi giận lôi đình, cho binh lính đánh đạo sĩ 500 đại bản. Bị đánh xong, đạo sĩ vẫn tươi cười đứng lên, một chút đau đớn cũng không có. Chuyện lạ tới tai hoàng hậu, vì quá thương con mà bà cắn răng bàn với hoàng đế. Thôi thì đành để con gái ủy khuất, miễn sao nàng sống khỏe mạnh, tên đạo sĩ kia mặt mày cũng rất tuần lãng, bản lĩnh càng không tầm thường.
Một đêm nọ, đạo sĩ thình lình rời giường khi trời chưa sáng. Hắn men theo bờ tường đi về phía Tây cung điện đổ nát. Chỗ này vốn là phế tích của triều đại trước, đã bị xem là cấm địa từ lâu. Khi hắn tới cái giếng cạn nằm sâu trong Tây cung, thình lình phát hiện ở đây không phải chỉ có mỗi mình. Một nam nhân lẳng lặng đứng bên miệng giếng, trên tay còn có một chiếc quạt giấy. Trời đột nhiên nổi gió, cát bụi trong phế tích bay mịt mù, rồi tiếng cười thất thanh ma quái vang lên…
-A ha ha ha ha… trả mạng cho ta, trả con cho ta, trả thiên hạ lại cho ta…
Từ miệng giếng, ma hồn bốc lên như làng khói, hiện hình là một cô gái váy áo xinh đẹp. Đạo sĩ nhíu mày, quyết định nấp vào góc cây nhìn một lát. Nam nhân áo lam không chút động dậy, hắn ngửa đầu nhìn ma hồn điên loạn đang gọi gió gọi mưa tác quái kia.
-Ngươi là Hoàng Lê Anh?
-A ha ha ha… đúng! Ta chính là Lê Anh công chúa cao quý nhất thiên hạ, ta bị phò mã phản bội, một xác hai mạng bị vùi trong cái giếng này! Ta phải trả thù Hòa Nghi gia! Bọn cướp nước, bọn soán ngôi!
Ma hồn đã hóa điên, ả tu luyện mấy trăm năm, hút nguyên khí của người trong cung mới có thể mạnh đến mức này. Nam nhân lam y từ tổn giảng giải
-Con người sống đều có kiếp. Hoàng Lê gia đã tồn tại quá lâu, làm nhiều chuyện ác, hương khói tận thì phải bị thay thế. Hòa Nghi tộc bây giờ đứng trên thiên hạ, mi nên chấp nhận điều này, lập tức buông tha cho Tam công chúa!
-A ha ha ha… buông tha? Nói nghe dễ nhỉ? Dựa vào đâu mà có người được làm công chúa ăn sung mặc sướng, ta cũng là công chúa thì bị chết oan? Ngươi chớ lắm mồm, chỉ là một phàm nhân thì đối đầu được với ta sao? Lũ đạo sĩ ngu ngốc kia đều bị ta dọa sợ chạy mất dép rồi!
Lam y nam nhân không nói gì thêm, cây quạt giấy xòe ra, như tia chớp đánh tới ma hồn. Vốn dĩ phàm nhân không thể nhìn thấy, cũng không thể chạm vào hồn ma nhưng cây quạt kì lạ kia thì có thể!
Đạo sĩ híp mắt theo dõi trận chiến, xem ra lần này có người thay mình giải quyết yêu nữ kia rồi. Một người một ma đánh nhau mù trời tối đất, quạt giấy còn lợi hại hơn đại đao, xòe ra thu vào linh hoạt, vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp như chiếc đuôi công, nam nhân nọ ra chiêu dứt khoát, mặc dù chỉ là võ học phàm thế rất bình thường nhưng khi nắm cây quạt trong tay, hắn không còn giống một phàm nhân.
Đạo sĩ sờ cằm, nheo mắt nhìn bóng áo xanh, tên này là ai? Phàm giới từ khi nào có một người lợi hại như vậy? So chừng chục chiêu thì ma hồn đã bại. Ả bị sợi tóc của nam nhân trói chặt. Quái! Hóa ra tóc cũng trói ma được à?
Đạo sĩ từ gốc cây đi ra, đứng bên cạnh nam nhân nọ cúi nhìn ma hồn Hoàng Lê Anh đang nghiến răng quằn quại nằm bên dưới.
-Khá lắm người anh em! Xem ra lần này bản tiên không phí chút sức đã thu phục được ả rồi!
Đạo sĩ rút ra bầu rượu, hút ma hồn vào trong, cẩn thận đậy nắp.
-Ngươi muốn làm gì?
Đạo sĩ nhe răng cười, vỗ vào vai nam nhân nọ
-Đây là hồn ma thành tinh, có thể thu phục nhưng không thể giết. Phải đem nó về cho Minh giới hóa độ!
Nam nhân nhíu mày, hiển nhiên không biết có quy tắc như vậy. Hắn thu quạt nhét vào tay áo, chẳng thèm hỏi đạo sĩ là ai đã quay đầu rời đi. Mãi nhiều ngày sau, khi nhìn thấy Hàn Mai nắm tay làm nũng với nam nhân nọ, đạo sĩ mới biết hắn chính là Tứ hoàng tử của Cao Triều. Vị này tên gọi Hòa Nghi Cảnh, từ khi lên mười bốn đã theo Cửu vương gia đi trấn ở biên giới Bình Ngô, ít khi có mặt trong kinh thành. Hắn là con của một Tiệp dư, thân phận thấp, ngày thường không ai nhắc tới. Nhưng người có tầm nhìn dĩ nhiên sẽ hiểu một đạo lý: Hoàng tử thân phận càng thấp thì càng thâm hiểm. Bởi vì hắn đã tự mình sinh tồn trong chảo lửa quyền lực này, chứng tỏ đường đi nước bước từ nhỏ đã hơn người.
Hòa Nghi Cảnh đối với Tam công chúa thương yêu như muội muội, cũng chỉ có nàng thực xem hắn là ca ca. Bởi vì từ biên ải nghe tin nàng bị bệnh, lại nghe nói phụ hoàng đồng ý gả nàng cho một đạo sĩ vô danh, Hòa Nghi Cảnh liền không quản đường xa giục ngựa chạy về. Đạo sĩ – mấy gả lừa gạt này hắn thấy đã nhiều, toàn là lũ giả thần giả quỷ vô tích sự. Hòa Nghi Cảnh muốn tự mình cứu em gái rồi vạch mặt tên lừa đảo với phụ hoàng.
Đạo sĩ cảm thấy mình bị ngán đường, không thể không nói chuyện nghiêm túc với vị hoàng tử này một phen.
-Ta nói này, hoàng tử đại gia! Ngài nhìn cho kĩ đi, ta không phải dân lừa đảo. Đêm đó nếu ngài không xuất hiện ta cũng đã diệt gọn Hoàng Lê Anh rồi! Ngài tốt nhất nên phân biệt trắng đen, Tam công chúa vốn là duyên phận của ta, ngài đừng phá rối chuyện tốt chứ!
Vị hoàng tử đó nhìn chằm chằm đạo sĩ, nhìn tới nổi hắn sởn da gà.
-Ngươi không phải phàm nhân, cũng không phải yêu ma, ngươi là ai?
Đạo sĩ cười hề hề, vỗ ngực tự đắc
-Ta là tiên nhân, còn là tiên nhân cao cường!
-Tiên? Thần tiên?
Đạo sĩ gật đầu, kéo cái ghế nghênh ngang ngồi trước mặt Hòa Nghi Cảnh
-Hoàng tử đại gia, ta nói ngài nghe. Ngài chỉ là phàm nhân, kiến thức hạn hẹp. Chắc ngài không biết trên đời này còn có tiên giới. Ta là người của tiên môn, họ một chữ Chế. Ta theo đuổi Hàn Mai hàng trăm kiếp rồi, bởi vì Toàn Tâm Chú ta đặt trên người nàng nên lúc nào cũng thu hút ma quái. Chặc chặc, chuyện này ta nói với ngài phiền ngài kín miệng dùm, nếu tiên môn mà biết thì ta rất thảm!
Hòa Nghi Cảnh bình thản nghe, không nghi ngờ cũng chẳng ngạc nhiên. Dẫu sao những chuyện hoang đường hơn hắn cũng trải qua cả rồi, bây giờ có người nhận mình là thần tiên hắn cũng không lạ. Hoa Nghi Cảnh nói
-Được, ta không cần biết lời ngươi đúng hay sai. Chỉ cần thắng ta, ta sẽ không truy cứu!
Rồi không thèm cho đại sĩ một phút chuẩn bị, Hòa Nghi Cảnh đá bay chiếc bàn, kiếm thẳng tắp lao tới. Đạo sĩ cũng phản xạ rất tốt, ngửa người trượt qua lưỡi kiếm, tay không giao chiến. Hòa Nghi Cảnh múa võ nhuần nhuyễn, tiếc là võ học phàm thế không đả thương được đạo sĩ. Đánh ngoại lực khó phân thắng thua, đạo sĩ phẩy ngón tay xuất ra chút tiên pháp. Hòa Nghi Cảnh thay kiếm bằng quạt dễ dàng cản lại. Đạo sĩ càng thêm tò mò về cây quạt kia, sau vài lần hắn đã nhìn rõ. Quạt thì bình thường, chỉ có hoa văn trên quạt rất không bình thường.
-Cái này… là ai cho ngươi?
Đạo sĩ bắt lấy cổ tay hắn, mắt nhìn chăm chú vào hình vẽ trên quạt. Bát quái ngũ hành, tứ tượng tứ linh, bản đồ âm dương còn thêm ma trận quái lạ chưa từng thấy. Những nhân tố tưởng chừng rời rạc lại lồng vào nhau, phải là cao nhân thế nào mới vẽ ra thứ phức tạp này? Nói cách khác, cây quạt là chia khóa đi thấu lục giới, ma tiên thần quái gì cũng đánh được, lợi hại!
Bởi vì bị cây quạt thu hút mà đạo sĩ lơ đãng một giây, kết quả bị trúng một chưởng văng ra xa. Có trời mới biết hắn kinh ngạc cỡ nào khi thấy vết máu dính trên đất. Hắn – Thiên tôn của Hoa Đông bị một phàm nhân đánh phun máu!!!
Hòa Nghi Cảnh vẫn ung dung đứng đó, mắt lóe lên ý cười khó phát hiện.
-Được rồi, ta tin ngươi, đứa nhỏ đáng thương, Tam muội giao cho ngươi!
Đạo sĩ tức nổ con mắt. Cái hoàng tử này đang trêu đùa hắn! Làm bộ làm tịch như mình khoan dung tha cho kẻ bại trận, ban phát thương hại cho người khác. Hắn – thiên tôn của Hoa Đông lại bị một phàm nhân thương hại!!??
Mấy ngày sau vẫn chưa hết buồn bực, đạo sĩ than thở với công chúa. Nàng vỗ đầu hắn an ủi:
-Thôi… chàng đừng động vào Tứ ca. Huynh ấy không phải người dễ chọc đâu! Từ khi muội còn bé đã thường chơi với Cảnh ca. Huynh ấy nói có một con thỏ hay đi theo muội. Muội nhìn xung quanh chẳng thấy con thỏ nào. Sau này huynh ấy lại nói con thỏ đó là con vật tốt, bởi vì muội bị bệnh mà nó tìm linh chi cho muội ăn. Huynh ấy còn kể Phí Chiêu viện chết vì bị Hiền phi hạ độc, linh hồn bà ta đang đeo bám theo Hiền phi trả thù… Còn nữa nha, huynh ấy còn nói hai thần giữ cửa ở tẩm cung của phụ hoàng bị ai đó dụ đi mất, không có người trông coi thì rất dễ bị yêu ma đột nhập, nhất định có kẻ động tay động chân mượn bùa ngải hành thích vua. Sau đó huynh ấy tìm hai thần giữ cửa khác niêm phong vào đại môn, đảm bảo sẽ không ai hóa giải được… Chàng nói xem, có phải Cảnh ca rất giỏi không? Từ nhỏ huynh ấy bị gọi là kẻ thần kinh vì hay nói chuyện với bức tường và nghĩ tới những điều quái gỡ, con người rất lập dị… cũng chỉ có muội mới biết bí mật này!
Đạo sĩ trầm ngâm nghe, cuối cùng nói một câu
-Tứ hoàng tử bẩm sinh có mắt âm dương, nhìn được nhiều hơn người khác. Chắc chắn về sau có cao nhân chỉ điểm nên hắn mới giỏi như vậy! Không được, ta phải đi gặp hắn một lần nữa, ta cảm thấy luồng nguyên khí trên người hắn rất quen, có khi nào là cố nhân?
Nói là làm. Đạo sĩ lại hẹn Hoàn Nghi Cảnh, nhưng lần này không đánh nhau. Hắn đề nghị hoàng tử để mình bắt mạch, tỉ mỉ nghiên cứu một chút.
-Cây quạt… là do Hoàng tổ chỉ ta đi lấy. Nó nằm trong lăng mộ của Hoàng tộc. Ta thực không biết rõ nguồn gốc…
Đạo sĩ nét mặt nghiêm trọng, mở tiên nhãn nhìn vào ấn đường của Hoàn Nghi Cảnh. Từ ngạc nhiên chuyển qua mừng rỡ, rồi khó hiểu, rồi khẳng định.
-Ai chà, hoàng tử đại gia à. “Hoàng tổ” trong miệng ngài chính là ngài ở kiếp trước, nói cách khác ngài vốn có cây quạt từ lâu, khi chết thì chôn theo rồi để lại manh mối cho kiếp sau đi tìm! Còn nữa nha… trên trán ngài có “Thái tử ấn”, xem ra Cao Triều này sẽ về tay ngài… Thái tử ấn này sẽ đi theo ngài vĩnh viễn, cho dù đầu thai chỗ nào thì cũng là mệnh thiên tử. Chỉ có điều… ngài vĩnh viễn làm một phàm nhân, nguyên thần của ngài không toàn vẹn, nó bị hạn chế ở phàm giới đời đời đi theo luân hồi!
Hòa Nghi Cảnh mặt tỉnh bơ, lạnh nhạt gật đầu
-À, ra thế…
Đạo sĩ trợn mắt, hận rèn sắt không thành thép. Cái người này… rốt cuộc có hiểu hắn nói gì không? Đạo sĩ bị xem nhẹ, hết sức bất mãn từ trên ghế đứng dậy.
-Thôi thôi, nói với ngài thật tốn nước bọt. Dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì nhiều, ta sẽ gửi lời đến thân nhân của ngài, cho họ biết ngài vẫn bình an. Cứ từ từ mà sống, kiếp này rồi kiếp khác… có khi… hạnh phúc hơn thần thiên không chừng!
Hòa Nghi Cảnh không bình luận, đưa tách ra lên uống một ngụm. Đạo sĩ thở dài phủi tay áo rời đi. Nhưng bước tới cửa hắn chợt khựng lại, đầu không di chuyển nói với người sau lưng
-Dù sao thì… cũng rất mừng vì ngài quay về, Thái Hành lão quân!
Đạo sĩ đi mất. Hòa Nghi Cảnh nhìn chung trà lạnh, lẩm bẩm một mình
-Thái Hành… tên này cũng hay!
Danh Sách Chương: