– Mắt mũi của em để đi đâu đấy hả? Hồn lại treo ngược cành cây rồi chứ gì? Hậu đậu, em thật sự rất hậu đậu, em có biết là anh lo không hả?…bla…bla…bla…
Cặp mắt trong treo của Vân Mộc, mở tròn ra nhìn trực diện vào cái đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy kia. Cô ngạc nhiên khi thấy trong ánh mắt của hắn trà đầy yêu thương cùng sự quan tâm, lo lắng thật sự, cứ như thể cô là bảo vật vô giá vậy. Cái ánh mắt này giống như ánh mắt của ca ca cô khi cô gặp chuyện vậy, nhưng… hình như ánh mắt của hắn còn có cái gì đó khác lạ so với ca ca của cô…. Thấy Vân Mộc không nói gì, Quang Luật lập tức lộ ra vẻ “Tiểu Nhân”:
– Hừm, xem ra em thật sự cần bị “trừng phạt” thì mới chừa dược cái thói bất cẩn của mình.
– What??? Dạ Quang Luật cậu,.. cậu vừa nói cái gì cơ??? – Vân Mộc rất nhanh phản ứng lại khi nghe thấy cái từ “trừng phạt”
– Ồ, đại tiểu thư của tôi ơi, không ngờ em mới có 16 tuổi mà đã lãng tai rồi cơ… haizzz, thật là đau lòng quá đi~~~ – Quang Luật đưa tay ôm ngực, thể hiện sự đau đơn của mình như thể bị bệnh tim mãn tính không bằng…
– Lãng cái đầu cậu ý!!!!
– Đầu làm sao mà lãng được hả Yến Tiểu thư?
– ….. Dù gì đi chăng nữa thì cậu bỏ tay ra người tôi mau lên!!!!!
– Không bỏ, bỏ em rồi thì anh biết yêu ai chớ ….
– Đấy là chuyện của cậu chứ không phải chuyện của tôi.