- Vân Mộc, thầy không phản đối hướng giải quyết của em nhưng thầy thấy cách ứng xử của em trong trường hợp vừa rồi không được đúng cho lắm. Đáng ra em phải báo cáo cho tổ Giám Thị để có hình thức kỷ luật những em học sinh đó - đây là quy tắc tất yếu của tổ cơ mà.
Mộc Mộc hạ giọng:
- Thưa thầy, quy tắc đó em không quên nhưng mà 1 trong 5 đặc quyền dành cho Tổ Phó/ Tổ Trưởng tổ Giám Thị là nếu thấy sự việc không quá nghiêm trọng, (ví dụ như thấy 1 bạn xả rác bừa bãi, 1 bạn lần đầu tiên đỗ xe sai quy định hay 1 vài cá nhân trong lớp gây mất trật tự) thì không cần báo cáo mà có thể tự giải quyết.
Cô Huyền Ngọc Tâm lập tức lên tiếng phản đối:
- Vân Mộc, em nghĩ rằng sự việc này giống như những ví dụ em vừa nêu sao? Em có biết rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý, đời sống riêng tư của mỗi cá nhân hay không? Em quá coi nhẹ sự việc này rồi đấy! Hay em quá đề cao bản thân?
Mộc Mộc tiếp tục hạ giọng, kiên nhẫn trả lời:
- Thưa cô, em không có ý xem nhẹ việc này nhưng cô phải nhớ rằng nhà vệ sinh nữ luôn có 10 nữ vệ sĩ chuyên nghiệp đứng bên cạnh để bảo vệ. Bất kỳ 1 tiếng động nhỏ nào cũng sẽ không lọt qua tai họ. Thế nên trước giờ chưa từng xảy ra những vụ việc nghiêm trọng mang tính pháp luật như lời của cô vừa nói. Thưa cô, em không hề coi nhẹ sự việc mà vốn dĩ nó cũng không hề đáng sợ như cô nói. Em lại càng không dám đề cao bản thân mình. Mong cô đừng nói những lời mang ý nghĩa châm chọc người khác như vậy, cô là giáo viên gương mẫu cấp độ 3 của thành phố rồi đấy ạ.
Cô Huyền Ngọc Tâm trừng mắt, quát:
- Yến Vân Mộc, em..!!!
Cô Hạ Lam lạnh lùng:
- Cô Huyền Ngọc Tâm, xin cô hãy chú ý thái độ và lời nói của mình. Đây là phòng họp chứ không phải cái chợ!
Cô Huyền Ngọc Tâm vội thu lại ánh mắt, nói:
- Rõ, thưa Tổ Trưởng!
Thầy Phong Lâm Dạ nhẹ nhàng đặt câu hỏi:
- Vậy tại sao khi sự việc đó xảy ra, họ không xuất hiện?
Mộc Mộc không nhanh không chậm trả lời Thầy Phong:
- Thưa thầy, họ biết rằng em sẽ tự có hướng giải quyết đúng đắn. Còn về việc Dạ Quang Luật vào được nhà vệ sinh nữ thì em cũng không rõ tại sao!!! Trừ khi... cậu ta cũng là đai đỏ đen cửu đẳng....
- Đai đỏ đen cửu đẳng, cũng có thể lắm. - Thầy Phong ngồi xuống, tỏ ý không còn ý kiến gì nữa.
Lúc này, cô Đào Tô Liên vốn im lặng từ đầu buổi đến giờ mới lên tiếng:
- Vân Mộc, dù sao thì trong chuyện này em ứng xử cũng chưa phải cho lắm. Lần sau nên rút kinh nghiệm.
- Vâng.- Mộc Mộc đáp
Cô Hạ Lam thấy cháu gái bảo bối của mình đã hết kiên nhẫn, liền nhanh chóng quyết định:
- Nếu Mộc Nhi đã nói là không truy cứu nam sinh kia thì chúng ta cũng không nên làm lớn chuyện này. Và bây giờ chúng ta sẽ thảo luận về các biện pháp xử lý học sinh nếu vi phạm,...
- Thưa cô, em vẫn là 1 học sinh nên em thấy mình chưa thực sự có khả năng đưa ra ý kiến về các biện pháp xử lý. Vậy nên, em xin phép về lớp sớm.
Mộc Mộc quay người bước ra phía cửa rồi nhanh chóng rời đi.(* Trúc: Giải thích chút nè, ko phải Mộc ko đủ khả năng mà là do nhìn mặt bà Ngọc Tâm đáng ghét quá nên đi trước đó) Cuộc họp tiếp tục diễn ra trong không khí rất "bình thường". Bước xuống khu nhà B,tầng 1, phía bên khối 10, Mộc Mộc lướt qua hành lang các lớp học, suốt dọc đường cô nghe thấy không biết bao nhiêu lời ác ý, dị nghị của mọi người nhưng cô chẳng để tâm vì họ chả là gì đối với cô....