Liễu Hiên nhìn người đàn ông trước mặt nhưng không lên tiếng.
"Nói!"
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh ta mà Liễu Hiên có chút hoảng sợ "khí lạnh trên người của anh ta dày đặc quá!"
"Hửm?"
- Nói thì nói, tôi chính là vợ sắp cưới của Doãn Lục Lang!
"Hửm? Tôi đoán không sai mà".
- Vậy còn anh là ai?
"Không liên quan gì đến cô".
- Ừ! Thì tôi biết. Tôi đến để nói lời cảm ơn "cảm ơn anh đã cứu tôi".
Người đàn ông im lặng không lên tiếng.
- Tôi phải trở về Thủ Đô đây, có dịp đến đây thì sẽ ghé thăm anh.
"Không cần!"
Liễu Hiên cảm thấy rất khó chịu khi phải đối diện với tên Khốn kiếp trước mặt mình. Cô mỉm cười rồi quay lưng rời đi...
Ông chủ!
"Sao?"
Ông để Liễu tiểu thư rời đi như vậy sao?
"Vậy thì cậu bảo tôi nên làm thế nào?"
Thuộc hạ khẽ lên tiếng "trên người cô ta có chìa khoá mở kho báu, sao ông chủ không nhân cơ hội này..."
"Tôi không phải là loại người thừa cơ hội. Thứ gì Doãn Duyệt tôi muốn có thì sẽ tự tay mình đoạt về!"
Thuộc hạ thừa biết tính cách của chủ nhân mình nên không lên tiếng.
"Doãn gia cũng thế, kho báu cũng thế và kể cả Liễu Hiên cũng thế! Tôi sẽ đoạt được tất cả về tay mình".
(Doãn Duyệt là đứa con rơi của ông cụ Doãn, Doãn Duyệt lớn hơn Doãn Lục Lang hai tuổi. Mẹ ruột Doãn Duyệt là một thôn nữ đất Phật Sơn, lên ba tuổi anh đã bị sốt nặng và liệt hai chân, vì thế mà ông cụ Doãn không muốn đưa mẹ con anh về Doãn gia. Mẹ anh tự mình làm người mẹ đơn thân nuôi anh khôn lớn, nhờ vào số tiền cấp dưỡng từ nhà họ Doãn.
Doãn Duyệt lên mười tuổi may mắn được chữa lành đôi chân. Anh vốn thông minh, ham học hỏi...giàu ý chí phấn đấu, khi trưởng thành thì anh đã dùng số tiền mà mẹ anh tích cóp dành dụm trong nhiều năm để gầy dựng sự nghiệp, công việc luôn thuận buồm xuôi gió. Cho đến hôm nay anh đã trở thành người giàu có nhất vùng, tuy rất giàu có nhưng anh lại muốn giành lấy quyền thừa kế của Doãn gia.
Anh không cam tâm việc mẹ con anh bị bỏ rơi, anh quyết định sẽ trả thù những kẻ đã từng xem thường mẹ con anh).
Liễu Hiên đang đón xe đến ga tàu cao tốc, cái Thôn chết tiệt này...đón mãi mà vẫn chưa thấy có chiếc xe nào.
Bíp...bíp...
Một chiếc xe sang trọng phiên bản giới hạn dừng lại trước mặt cô, kính xe từ từ hạ xuống.
Đập vào mắt Liễu Hiên là sắc mặt lạnh như băng của Doãn Duyệt. Cô nhíu chặt mày!
"Lên xe"
Liễu Hiên ngơ ngác nhìn quanh...
Doãn Duyệt nheo mắt "lên xe!"
- Anh bảo tôi sao?
Doãn Duyệt không trả lời cô, mặt càng lạnh lùng hơn, anh vẫy tay ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.
Xe bắt đầu di chuyển, kính xe cũng dần khép lại...
- Này...chờ tôi với...
Ầm...ầm...
Liễu Hiên đập ầm ầm vào cửa xe!
Chiếc xe rất nhanh được dừng lại, tài xế bước xuống xe mở cửa mời Liễu Hiên ngồi vào.
Doãn Duyệt lạnh lùng nhìn Liễu Hiên nhưng không nói gì.
- Anh có thể cho tôi quá giang đến ga tàu cao tốc được không?
"Được!"
- Cảm ơn anh nhiều lắm! Mà anh tên gì?
Không nghe thấy Doãn Duyệt trả lời, Liễu Hiên vội lên tiếng "à, anh không muốn nói thì thôi!"
"Tôi tên Doãn Duyệt, có thể gọi tôi là Duyệt".
Liễu Hiên nhìn anh rồi nở nụ cười tươi tắn "Duyệt trong vui tươi, phấn khởi sao?"
Doãn Duyệt bất đắc dĩ khẽ ừ!
- "Tên anh gọi nghe hay lắm!"
Người phụ nữ này thật quá nhiều chuyện, anh đưa tay lên xoa nắn vùng trán "phiền thật"
Tất cả chìm vào im lặng...
Liễu Hiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Doãn Duyệt, theo đánh giá của cô thì anh và Lục Lang rất giống nhau, anh còn đẹp trai hơn cả Lục Lang của cô.
- Anh cũng mang họ Doãn sao?
"Ừm..."
- Vậy anh có quan hệ gì với nhà họ Doãn?
"Kẻ thù!"
Liễu Hiên giật giật mi mắt "người đàn ông này thật sự rất đáng ghét!"
"Người phụ nữ này, nhìn ở góc độ nào cũng là mỹ nhân tuyệt sắc".
Doãn Duyệt nhắm mắt dưỡng thần...
Ông chủ!
"Hửm?"
Chúng ta phải đi đâu trước?
"Thủ Đô"
Anh tài xế ngạc nhiên "vậy còn cuộc họp chiều nay?"
"Hủy!"
Liễu Hiên cũng ngỡ ngàng không kém "anh ta là cố tình sao?"
Tài xế lái xe miệt mài, quãng đường từ Phật Sơn về Thủ Đô với hơn hai nghìn Km, nghĩ thôi đã ngán lắm rồi.
- Anh định ngồi xe hơi đến Thủ Đô thật sao?
Doãn Duyệt khẽ ừ!
- Như vậy sẽ rất mệt.
"Cô nói nhiều như thế mà không thấy mệt sao?"
- Anh là đồ đáng ghét!
Xe cứ lao nhanh trên đường, từng cảnh vật lướt qua rất nhanh, Liễu Hiên nhìn đến chán thì không nhìn nữa, cô suy nghĩ miên man, cô rời khỏi nhà lâu như vậy chắc hẳn Lục Lang rất lo lắng cho cô.
"Ai đã hại cô?"
Liễu Hiên ngạc nhiên, cô quay sang nhìn Doãn Duyệt "anh muốn hỏi chuyện tôi bị rơi xuống biển sao?"
"Ừm!"
- Là tôi tự nhảy xuống biển.
Doãn Duyệt không nói gì, đương nhiên là anh không tin lời Liễu Hiên nói. Anh định sẽ cho người tra ra kẻ đã hại cô, anh sẽ không bao giờ tha cho kẻ đã ra tay hại cô.
Anh nhớ lại lúc mới cứu cô từ dưới biển lên, lúc ấy anh không còn nhìn ra được hình người nữa, cô bị cá mập tấn công, cơ thể đầy những vết thương và chân cô đã bị chúng xé nát.