"Chuyện tôi bảo cậu làm, cậu làm đến đâu rồi?"
'Thưa Doãn gia, Doãn Duyệt vẫn không có động tĩnh gì!'
Doãn Lục Lang rời xe lăn, anh đứng lên đi đến bên bàn đọc sách "Tiểu Hiên Hiên có gì khác thường không?"
'Liễu tiểu thư có ra ngoài mua sắm, nhưng trở về từ sớm rồi, thưa ngài!'
Doãn Lục Lang cong môi cười "mua sắm sao? Tiểu Hiên Hiên của ta, từ khi nào lại thích mua sắm vậy chứ?"
"Cậu đi làm việc của mình đi!"
Thuộc hạ thân cận vừa rời đi, sắc mặt Doãn Lục Lang liền trở nên lạnh lùng, mắt nhìn đăm đăm vào bức ảnh của Liễu Hiên, nó luôn được đặt trước bàn đọc sách của mình.
Thủ lĩnh đội lính đánh thuê (Thẩm Hạo) đang từng bước vững chãi bước vào...
'Doãn gia!'
"Tình hình của Doãn Đình Vân thế nào rồi?"
'Doãn Đình Vân đã mấy ngày liền không có mặt trong nước!'
Doãn Lục Lang khẽ ừ!
Doãn Lục Lang chợt nhớ đến chuyện trước đây, anh khẽ hỏi Thẩm Hạo "lúc tôi bị thương ở Trung Đông, người đưa tôi rời khỏi cơ quan bí mật của kho báu chính là cậu đúng không?"
Thẩm Hạo gật đầu "đúng vậy Doãn gia, chính là tôi đã đưa ngài rời khỏi nơi cất giấu kho báu, lúc đó toàn bộ cơ quan đều bị đặt TNT, cả người của ngài đều bị thương, mau me be bét".
Ngừng một lúc Thẩm Hạo lại nói tiếp "tôi còn tưởng ngài đã không thể qua khỏi!"
"Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi!"
'Trách nhiệm của tôi thôi mà'
"Vậy kho báu thì sao?"
'Kho báu thì vẫn còn ở đó, sau vụ nổ thì tất cả đều bị vùi lấp sâu dưới lòng đất. Tôi cho một đội lính canh giữ suốt thời gian qua!'
Doãn Lục Lang trầm tư, lòng thầm nghĩ "Doãn Duyệt đúng thật là không hề muốn kho báu, thứ mà hắn muốn chỉ là mạng của mình, lúc ấy hắn hoàn toàn có thể di dời được kho báu".
Doãn Lục Lang cảm thấy lòng mình có chút phiền muộn, nói gì đi nữa thì cũng là người cùng huyết thống, vậy mà phải đấu đá lẫn nhau.
...----------------...
'Chủ nhân'
Doãn Duyệt bỏ điếu thuốc trên xuống, nâng mắt lên nhìn thuộc hạ "Gần đây Hiên Hiên thế nào rồi?"
Thuộc hạ không dám lên tiếng, chỉ biết cúi xuống nhìn mũi giày!
"Thế nào rồi?"
'Phu nhân...phu nhân cả tháng nay luôn ở bên cạnh Doãn Lục Lang!'
Choang...
Ly cafe trên bàn bị hất văng xuống đất và vụn nát.
"Liễu Hiên, em dám cắm sừng anh sao?"
Thuộc hạ thấy Doãn Duyệt đang rất tức giận nên cố gắng co mình để giảm bớt sự tồn tại, vì không muốn bị tại bay vạ gió.
"Bảo luật sư chuẩn bị đơn ly hôn và gửi đến cho cô ấy, giữ được người nhưng không giữ được trái tim thì cố gắng cũng chẳng được gì! Hãy để cô ấy về bên cạnh tên què đấy đi".
Nói thì nghe nhẹ tênh như vậy, nhưng thực chất thì lòng Doãn Duyệt nặng trĩu như bị khối đá nghìn cân đè lên.
"Hiên Hiên, em nỡ lòng đối xử với anh như vậy saob?"
Doãn Duyệt chán chường ngã người dựa ra phía sau, chưa bao giờ anh thấy bản thân mình bất lực như hiện tại.
...----------------...
Tại nước A lúc bấy giờ!
Không gian yên tĩnh giữa căn phòng bí mật vừa tối tăm vừa ẩm thấp, đây là một căn phòng nằm sâu dưới lòng đất. Doãn Đình Vân đã dùng nó để nhốt Liễu Hiên trong suốt thời gian qua.
Cộp...cộp...
Tiếng đế giày gõ đều từng nhịp xuống sàn...
Vì không gian quá tĩnh lặng nên tiếng giày vang dội đến đinh tai.
Liễu Hiên ngồi rầu rĩ nhìn chăm chú về phía phát ra tiếng giày, không cần nhìn thì cô cũng thừa biết người đang đi đến là ai!
Khụ...khụ...khụ...
Doãn Đình Vân nhíu mày "cô sao vậy?"
Liễu Hiên không nói gì, chỉ thở dài!
Doãn Đình Vân thấy Liễu Hiên đã gầy đi rất nhiều nên ôn tồn hỏi lại "cô thấy trong người thế nào rồi?"
Liễu Hiên cười lạnh "tôi có ra thế nào thì cũng đâu liên quan gì đến anh".
Khụ...khụ...
Doãn Đình Vân nheo mắt "Sao lại ho nhiều đến vậy chứ?"
Liễu Hiên thấy gần đây cô rất mệt mỏi, hay bị đau nhức vùng nửa lưng trên.
Khụ...khụ...Phụt...
Doãn Đình Vân hốt hoảng đỡ lấy Liễu Hiên, tuy trong tầng hầm này khá tối nhưng Doãn Đình Vân vẫn nhìn ra được thứ mà Liễu Hiên vừa nôn ra chính là máu tươi.
Không suy nghĩ nhiều, Doãn Đình Vân vội bế Liễu Hiên rời khỏi tầng hầm và nhanh chóng lái xe đưa cô đến bệnh viện tư nhân, đây là bệnh viện của Từ Di Lăng.
Vừa đỗ xe trước cổng bệnh viện, Doãn Đình Vân đã vội bế Liễu Hiên chạy như bay đến phòng cấp cứu...
Từ Di Lăng tiến hành kiểm tra qua một lượt cho Liễu Hiên rồi mới đưa ra kết luận.
Doãn Đình Vân lạnh lùng hỏi "cô ta thế nào rồi!"
Từ Di Lăng thở dài "cô ta bị lao phổi!"
Doãn Đình Vân ngỡ ngàng "Lao phổi?"
'Ừm...tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần rồi, cậu cứ cố chấp, nhốt cô ấy trong căn phòng ẩm thấp đầy mốc meo như vậy thì làm sao mà không bệnh cho được!'
"Giờ thì cậu nói xem, nên làm thế nào đây?"
'Cô ta cần phải ở lại bệnh viện để điều trị, thời gian không thể ít hơn một tháng'.
"Được rồi, cậu cứ dùng phương pháp điều trị tốt nhất và những loại thuốc tốt nhất cho cô ấy!