Vượt ngoài dự kiến của Đường Vi Vi, không ngờ người này còn biết rất nhiều.
Đương nhiên "rất nhiều" là xây dựng trên cơ sở Đường Vi Vi nghĩ rằng anh không biết cái gì, bạn học Hạ Xuyên đã dùng thực lực chứng minh cho Vi Vi lão sư thấy, điểm thi tháng môn Vật lý của anh không phải dựa vào may mắn mà là nhờ thực lực.
Toán và Hóa cũng vậy, chỉ cần nói công thức cho anh biết thì vài bài đơn giản đều có thể làm được, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô xém chút nữa đã cho rằng mình phải dạy lại kiến thức hồi cấp hai cho anh rồi cơ.
Đường Vi Vi vừa giám sát anh làm bài tập vừa chuẩn bị bài tập môn Tiếng Anh, lẩm nhẩm trong miệng đọc từ đơn, thỉnh thoảng sẽ dành thời gian nhìn màn hình.
Đại khái là Hạ Xuyên đang dùng thứ gì đó chống điện thoại nên camera hướng về phía mặt bàn, Đường Vi Vi phải nghiêng đầu mới có thể trông thấy anh đang viết gì.
Bình thường thì nhìn lướt qua là xong, trừ khi anh đang không biết làm, cô sẽ xem đề bài rồi gợi ý.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thiếu niên trầm thấp: "Buồn ngủ không?"
Đường Vi Vi ngáp một cái, híp mắt nhìn đồng hồ, đã sấp sỉ 12 giờ, quả thật cô có chút buồn ngủ.
Đường Vi Vi dọn đồ trên bàn, đứng dậy hỏi anh: "Cậu làm xong chưa?"
"Chưa."
"..."
Hộp bút trong tay rơi xuống bàn, Đường Vi Vi nhận mệnh thở dài, một lần nữa quay lại chỗ ngồi: "Vậy chúng ta tiếp tục."
"Vẫn tiếp tục sao." Hạ Xuyên hơi dừng lại: "Cậu chịu được?"
"..."
Lại ngáp một cái, Đường Vi Vi dùng đôi mắt nhập nhèm cầm điện thoại, vẫn quyết định khuất phục bản năng của cơ thể.
"Không chịu được." Cô bò lên giường, cất giọng mềm nhũn, mang theo một chút xíu giọng mũi, đặc sệt nói: "Tôi không chịu được, hôm nay đến đây thôi."
Hiện tại cô quá mệt, trong đầu mơ mơ màng màng, cũng không chú ý tới câu nói này nghe ái muội cỡ nào. Tắt đèn chui vào chăn, đối diện với màn hình nói với người kia: "Ngủ ngon."
Điện thoại không cúp máy.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở.
Hạ Xuyên đứng dậy, yết hầu lăn lộn, bên tai còn quanh quẩn tiếng nói mềm mại của thiếu nữ, dịu dàng không chịu được. Cộng thêm câu nói đó thực sự không ngăn cản được suy nghĩ đen tối.
Nếu như đổi một khung cảnh khác, cô dùng thanh âm mềm mại này kèm theo tiếng nức nở nói "Tôi không chịu được", "Tôi không chịu được" thì....
Hạ Xuyên không dám nghĩ kỹ.
Bước chân vào phòng tắm, mở vòi hoa sen lên, dòng nước từ đỉnh đầu phun xuống, khói trắng bốc lên, anh nhắm mắt lại.
Mẹ nó, anh mới là người không chịu được!
Hôm sau.
Trời xanh trong vắt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng học, giống như thêm vào một tầng sắc màu ấm, khung cảnh giống như trong phim thanh xuân vườn trường.
Tổ trưởng theo thường lệ bắt đầu đi thu bài tập, lúc đi đến bàn cuối cùng, cô ấy lén nhìn thiếu niên đang ngồi dựa vào tường.
Anh lười nhác dựa vào tường, sườn mặt bị ánh nắng chiếu vào, đẹp đến chói mắt.
Cô gái thu tầm mắt lại, khi đợi Đường Vi Vi lấy bài tập trong cặp ra lại lén nhìn thêm một cái.
Ngay từ đầu là cẩn thận cẩn thận liếc trộm, về sau lại biến thành trắng trợn hoa si, mãi đến khi Đường Vi Vi đặt mạnh quyển sách lên bàn tạo nên tiếng vang mới kéo suy nghĩ của cô nàng về hiện thực.
Tổ trưởng lấy lại tinh thần, thu bài tập của cô rồi xoay người muốn đi.
"Cậu chờ một chút." Đường Vi Vi gọi cô ấy lại.
Trong lòng tổ trưởng có chút khẩn trương.
Cô ấy ở lớp chín cũng thuộc dạng học sinh ngoan ngoãn, bình thường không chú ý đến mấy tin bát quái, nhưng biết rõ chuyện xấu đầy tai tiếng của Đường Vi Vi và Hạ Xuyên.
Anh trai em gái gì đó, chỉ cần không có quan hệ huyết thống thì chính là quan hệ mập mờ.
Tổ trưởng còn tưởng vừa rồi mình nhìn lén bị Đường Vi Vi phát hiện, định tìm cô nàng xử đẹp.
Kết quả cô nương này căn bản ánh mắt cũng không thèm nhìn cô một cái.
Đường Vi Vi đưa tay chọc chọc người bên cạnh: "Bài tập."
Hạ Xuyên "ừ" một tiếng, giọng nói mang đậm vẻ buồn ngủ.
Cả người nhìn qua giống như thiếu ngủ, không biết suốt buổi tối hôm qua làm gì.
Anh quét mắt nhìn nữ sinh đứng ở lối đi, thấy chồng sách cô ấy cầm trong tay thì lục tìm trong cặp sách, lấy quyển sách giống vậy ném ra.
Tổ trưởng hoang mang đỡ lấy, hoảng sợ nhìn anh một cái, không nhúc nhích.
Hạ Xuyên uể oải ngáp một cái: "Hửm? Còn bài tập gì nữa sao?"
"Không, không có." Tổ trưởng cúi đầu, nhanh chóng rời đi.
Đường Vi Vi nhìn theo bóng lưng cô ấy. Không biết cô bạn tổ trưởng đang suy nghĩ cái gì mà không thèm nhìn đường, khi đi giao bài tập cho đại biểu môn chỉ cách một tổ mà đã va vào mấy cái bàn liền.
Đường Vi Vi nghiêng đầu, nhìn gương mặt của Hạ Xuyên, giơ tay lên vuốt cổ hai lần, cảm thán nói: "Mị lực của anh trai thật lớn."
Hạ Xuyên lại dựa vào tường, một tay khoác lên bàn học, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, khóe môi hơi cong: "Có phải rất tự hào không?"
Đường Vi Vi mặt không biểu tình: "Quá tự hào."
Cô xoay ghế sang chỗ khác, hướng thẳng về phía anh, vươn tay ra đếm: "Trước kia có người đưa đồ ăn sáng, còn có Tạ Tiểu Vũ.... Cậu tính xem đây là người thứ mấy?"
"Hử?"
"Nhờ phúc của cậu, tôi nhận được quá nhiều sự chú ý không nên có, chịu quá nhiều địch ý không hiểu nổi." Đường Vi Vi khẽ thở dài: "Ngồi cùng bàn với cậu thật quá mệt mỏi."
Nghe thấy câu này, thiếu niên híp mắt, hỏi: "Vậy nên, ý cậu là muốn đổi bạn cùng bàn?"
Nhận thấy đáy mắt anh tỏa ra cảm xúc nguy hiểm, Đường Vi Vi đảo mắt, cất giọng lí nhí: ".... Không có ý này."
"Nhưng đúng là đột nhiên tôi nghĩ tới một câu." Cô nói.
Hạ Xuyên: "Cái gì?"
Cô gái nhỏ cất giọng thăm thẳm: "Tôi không vào địa ngục thì ai vào."
Hạ Xuyên không biết vì sao trong mắt bạn ngồi cùng bàn, ngồi với mình lại biến thành địa ngục.
Mấy ngày nay bị cô ép làm bài tập, làm bài thi, học đủ loại công thúc từ đơn giản đến phức tạp, Hạ Xuyên cảm thấy cô là địa ngục mới đúng.
Cứ như vậy kéo dài một tuần.
Hạ Hành Chu thật sự không nhìn nổi nữa. Ngau từ cậu cậu ta chỉ cho rằng Hạ Xuyên bất chợt hứng lên mà thôi, không ngờ lại kiên trì lâu như vậy!
Ròng rã năm ngày!
Tổng cộng 35 tiết!
Lại thêm tiết tự học nữa, vậy mà anh không hề trốn học lấy một tiết!
Trơ mắt nhìn đại ca của Tam Trung đi lên con đường học tập không lối về, Hạ Hành Chu giả vờ lau nước mắt vô hình, mạnh mẽ lên án: "Anh Xuyên, anh xem bây giờ anh như thế nào, căn bản anh không xứng làm lão đại! Anh đây là muốn vứt bỏ các huynh đệ không thèm quản!"
Hạ Xuyên còn đang cúi đầu làm bài thi, viết không ngừng, xoạch xoạch xoạch.
Anh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tôi chỉ cần thành tích cấp ba đạt tiêu chuẩn là được."
Hạ Hành Chu: "..."
Hạ Hành Chu cực kỳ hoài nghi người này không phải bị yêu quái ám, nếu không thì giống như bộ tiểu thuyết gần đây cậu ta đọc được, Hạ Xuyên bị người nào đó nhập vào.
Thượng đế phù hộ, cho anh Xuyên của cậu ta mau về đi!
Cuối tuần, vì không phải đi học hay tăng ca nên đây là thời gian toàn bộ nhân loại đều cảm thấy vui vẻ.
Tám giờ sáng.
"Ting ting ting", tiếng chuông cửa xuyên qua cánh cửa gỗ phòng ngủ làm người khác thật bực bội.
Hạ Xuyên trở mình trên giường, biến thành nằm ngửa, mặt hướng về trần nhà không mở mắt. Trong giây lát ý thức của anh mới thanh tỉnh đôi chút, mí mắt mở ra, trong đôi mắt đen đều là sự nóng nảy.
Hạ Xuyên cố nén cơn tức đứng dậy đi mở cửa.
Ngay tại giây phút cửa mở ra, gương mặt anh lạnh lùng không có tí độ ấm nào, toàn thân ngay cả cọng tóc cũng tỏ vẻ bực bội, đôi môi nhấp lại thành một đường thẳng, trầm mặc khó chịu.
Đường Vi Vi nhìn vẻ mặt anh lúc này, xém chút nữa đã cho rằng anh muốn động thủ.
Thấy người bên ngoài là cô, Hạ Xuyên hơi khắc chế, đưa tay lên đè mi mắt xuống, đợi sắc mặt hòa hoãn đôi chút rồi mới hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Đường Vi Vi chớp mắt: "Chẳng phải đã nói rồi sao, hôm nay tới tìm cậu làm bài."
"..."
Hạ Xuyên không mặc nguyên bộ áo ngủ mà mặc chiếc áo dài tay bằng bông, cổ áo có hơi rộng, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ xinh.
Theo động tác nghiêng người về phía trước của anh, Đường Vi Vi có thể nhìn thấy nốt phần còn lại bên trong cổ áo.
"Một ngày có hai mươi tư giờ." Vê mặt thiếu niên hờ hững, nét bực bội trong mắt đã bị anh thu lại nhưng vẫn còn chút dấu vết. "Không phải buổi trưa mới làm sao?"
Đường Vi Vi biết rõ bạn cùng bàn có tính khó chịu khi rời giường.
Cô cũng không biết vì sao bản thân lại đến vào giờ này. Chẳng lẽ là do hôm nay quá nhàm chán nên muốn đến tìm chút kích thích?
"Ngày mới bắt đầu từ buổi sáng." Đường Vi Vi nhìn anh, nghiêm túc nói: "Nghiên cứu khoa học cho thấy, trí nhớ con người tốt nhất vào lúc sáng sớm, lúc này tinh lực là thịnh vượng nhất, không gì thích hợp hơn học tập."
Hạ Xuyên nheo mắt lại: "Cậu thấy bây giờ tôi có giống tinh lực dồi dào không?"
Đường Vi Vi hơi dừng lại, rất thành thật trả lời: "... Không giống lắm."
Cuối tuần đang vui lại đi quấy rầy giấc ngủ của người ta, nghĩ kỹ thì có vẻ như có chút vô nhân đạo. Cô phụng mặt, gục đầu xuống: "Vậy được rồi. Cậu vào ngủ tiếp đi, tôi về đây."
Lúc xoay người, cánh tay bỗng bị siết chặt.
Hạ Xuyên đưa tay giữ chặt cô, ngáp một cái, uể oải nói: "Đến cũng đến rồi."
"..."
Đường Vi Vi theo anh đi vào, khi đến huyền quan, cô thay đôi dép lê đi lần trước. Hạ Xuyên lại ngáp một cái, hỏi cô: "Cậu có buồn ngủ không?"
"Vẫn ổn." Đường Vi Vi nói rồi nhìn người đang có dáng vẻ buồn ngủ kia, không biết có phải do bị lây nhiễm hay không mà cũng ngáp theo, thế là cô lại bổ sung thêm một câu: "Có đôi chút."
"Muốn ngủ chung không?" Hạ Xuyên hỏi.
Đường Vi Vi: "!??"
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy thiếu niên đang biếng nhác dựa vào tủ giày, nửa người trên hơi nghiêng, khẽ nghiêng đầu nói: "Giường nhường cho cậu, tôi ngủ ghế sô pha."
Không phải!!!
Tại sao lại nghĩ đến việc ngủ chung vậy?
Tôi mới đến lần thứ hai, cứ như vậy ngủ trên giường cậu, tiến triển này có phải quá nhanh không???
Trong đại não Đường Vi Vi nghĩ đến đủ thứ đen tối, người vẫn rất mơ màng, đợi đến khi tỉnh táo lại thì cô đã đi theo anh vào trong phòng mất rồi.
Chiếc rèm cửa màu xám kéo kín mít, một chút ánh sáng cũng không xuyên thấu. Đèn cũng không mở, trong phòng tối lờ mờ.
Hạ Xuyên đè bả vai cô xuống, chăn gối trên giường lung tung lộn xộn thành từng đống, trên giường còn dư lại chút độ ấm.
Căn phòng cũng thuộc về hương vị của anh.
Đường Vi Vi nuốt một ngụm nước bọt: "Nhường cho cậu ngủ ghế sô pha, tôi ngủ giường... Hình như cái này không quá phù hợp."
"Đúng là không quá phù hợp." Chỗ bên cạnh hơi lún xuống, thiếu niên ngồi xuống bên cạnh cô, cất giọng nghiền ngẫm: "Dứt khoát ngủ chung giường đi."