Thành tích cuộc thi âm nhạc được công bố rất nhanh, Đường Vi Vi bất ngờ lấy được giải nhất hạng mục đàn violin.
Nhưng mà so với việc thi được giải nhất....
Cô càng muốn được hạng nhất hơn.
Vào ngày thi cuối kỳ, ánh mặt trời gay gắt. Bây giờ đã là tháng bảy, khí trời nóng bức, dù là sáng sớm ánh mắt trời cũng nóng hầm hập.
Đường Vi Vi kiểm tra xong những gì cần phải mang rồi xuống tầng.
Xuống tầng một thì thấy Hạ Xuyên đã đứng đợi ở đó. Bên ngoài là nắng gay gắt, anh đứng trong bóng râm, cong một chân lên dựa vào tường.
Thiếu niên nhắm hai mắt, mặc một bộ đồ trắng từ đầu đến chân, đeo dây tai nghe màu đen.
Dường như cảm nhận được tiếng động nên anh chớp hàng mi, mở mắt ra.
Hạ Xuyên quay đầu, trông thấy thiếu nữ đi từ cầu thang xuống, khóe mắt hơi cong thành hình vòng cung. Anh đi qua, thuận tay cầm lấy cặp sách của cô.
"Chào buổi sáng." Đường Vi Vi nở nụ cười.
"Chào." Hạ Xuyên gật đầu, một tay khác tự nhiên xoa đầu cô: "Đi thôi."
Đến trường, Hạ Xuyên đi theo cô cùng lên tầng.
Thành tích thi tháng lần trước, anh rốt cuộc cũng thoát khỏi vị trí đội sổ, thành công được xếp vào phòng thi số ba. Có được thành tích này là nhờ công lao không nhỏ của Vi Vi lão sư.
Trên hành lang cũng ngập ánh nắng, phòng học đầu tiên sau khúc ngoặt là phòng thi số một, Đường Vi Vi quay đầu phất tay với Hạ Xuyên, đi vào.
Nhìn theo bóng lưng cô, Hạ Xuyên đứng tại chỗ một lúc.
Sau đó anh tiếp tục bước đi, vào căn phòng cách cô hai bức tường, tức phòng thi số ba. Trong phòng học có nhiều bạn học khác đều kinh ngạc, hiếu kỳ nhìn anh, anh mặc kệ họ, đi thẳng xuống hàng cuối ngồi.
Học sinh thi ở phòng số ba đều là học sinh tốt có trình độ khá, họ hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày thi chung phòng với lão đại trường.
Cũng không phải không có người nghi ngờ gian lận.
Nhưng đó chỉ là số ít, hơn nữa bọn họ cũng không dám lớn tiếng nghị luận, chỉ lén xì xào bàn tán với bạn học.
"Này, đằng sau là ai vậy? Hai lần thi trước đều thi phòng cuối cùng, đột nhiên bay vọt lên mấy trăm hạng, mẹ nó, nói cậu ta không gian lận ai tin."
"Cậu đang nói tới Hạ Xuyên à? Nghe nói cậu ta đi học suốt ngày ngủ, còn hay trốn học."
"Ha ha, nhất định là chép phao rồi."
.....
Tạ Tiểu Vũ vừa hay cũng thi ở phòng số ba, bây giờ còn chưa bắt đầu giờ kiểm tra, giáo viên trông thi còn chưa tới nên hai tên nam sinh ngồi phía sau cô ấy thì thầm cả nửa ngày.
Tạ Tiểu Vũ bịt tai nhẩm học thuộc văn, thực sự không nhịn được nữa.
"Hai tên con trai các cậu sao nhiều chuyện quá vậy?" Cô ấy quay đầu, đột nhiên lên tiếng làm hai nam sinh kia giật mình.
"Bọn tôi chỉ đang nói chuyện thôi mà, mắc mớ gì đến cậu?"
"Tôi thấy các cậu đang ghen tị người ta đẹp trai hơn các cậu, có tiền hơn các cậu, bây giờ còn đang ghen tị người ta thông minh hơn nữa."
"Không có bằng chứng thì đừng ngồi đây tám nhảm, các cậu nghĩ bản thân là cái thá gì, muốn nói gì là nói à?"
"Có biết bạn cùng bàn của người ta là ai không? Đường Vi Vi đó! Các cậu có bản lĩnh thì cũng đi tìm top ba của khối dạy kèm cho các cậu đi, xem Nam Tự với Vương Hồng có để ý tới các cậu không!"
"Nghe nói cái rắm ý mà nghe nói, mấy tin đồn vớ vẩn ấy nói ra mà không biết ngại? Tranh thủ thời gian câm mồm cho bà đi!"
"....."
Phòng học lặng ngắt như tờ.
Tạ Tiểu Vũ càng nói càng tức, nhất thời không khống chế được âm lượng.
Những người xung quanh đều đang nhìn sang bên này, còn có người đoán được nhân vật chính là ai, nhìn về góc hẻo lánh phía cuối lớp.
Thiếu niên nghiêng người dựa vào góc tường, đeo tai nghe, trong tay cầm sách ngữ văn nhẩm đọc thuộc. Thần sắc anh đạm mạc không tí gợn sóng, không hề để ý tới chuyện đang diễn ra.
Toàn bộ quá trình cũng không ngẩng đầu lên.
Tạ Tiểu Vũ đột nhiên xì hơi, cuối cùng trừng mắt với hai nam sinh kia, sau đó quay lại nằm sấp lên bàn, hốc mắt đau mỏi.
Đơn phương yêu thầm đã lâu nhưng không hề được đáp lại.
Cảm giác này thật mệt mỏi.
Hay là không thích cậu ta nữa?
Ừm, không thích nữa.
Tất cả lại quay về trạng thái yên tĩnh, Hạ Xuyên thoáng ngước mắt, bàn tay nhẹ nhàng ấn lên dây tai nghe.
Khúc nhạc du dương một lần nữa quanh quẩn bên tai.
Anh cúi đầu, nhìn những con chữ lít nha lít nhít, thầm nghĩ, đã gần lắm rồi.
Cố gắng thêm chút nữa là có thể đến bên cạnh cô.
Chuyện xảy ra ở phòng thi số ba Đường Vi Vi không hề hay biết, mãi đến khi chuông reo, chỗ ngồi phía trước cũng không có ai, điều đó làm cô rất ngạc nhiên.
Nam Tự vẫn chưa tới.
Chẳng phải từ trước tới nay cậu ta chưa bao giờ đến muộn sao.
Ít nhất trong mấy lần thi trước, lần nào cậu ta cũng đến sớm hơn Đường Vi Vi.
Khi giáo viên trông thi phát bài thi, cô cũng không chú ý đến những việc khác nữa, chuyên tâm làm bài, viết đáp án.
Thi xong, cô lại cùng Hạ Xuyên quay về lớp chín. Bọn Hạ Hành Chu đã nộp bài thi sớm đi ra ngoài, giờ đang ngồi trên bàn vắt chân chơi game.
"Hừm, anh Xuyên, ngồi ở phòng thi số ba cảm giác thế nào?"
"Lúc trước rõ ràng đã nói cả đời phải ở chung với nhau, thế mà anh dám phản bội các anh em!"
Hạ Xuyên không để ý lời bọn họ trêu chọc, đá chân vào ghế của Hạ Hành Chu: "Cút đi, để tôi qua."
Hạ Hành Chu còn đang chơi game, mặt không thèm ngẩng, cứ thế nâng mông kên, mắt cứ dán vào màn hình.
Một trận game kết thúc, đội kia thua.
"Mà này anh Xuyên," Hạ Hành Chu đột nhiên nhớ ra, "Anh nghe nói gì chưa?"
Hạ Xuyên nhướng lông mày, ra hiệu cậu ta có rắm mau thả.
Bây giờ anh nghe thấy hai chữ "nghe nói" là lại hơi đau đầu.
"Hình như Vũ Điểm cãi nhau với người nhà, tối hôm qua còn bỏ nhà ra đi, không biết đi đâu rồi." Hạ Hành Chu nói.
Hạ Xuyên không hề để ý: "Tính tình đại tiểu thư của con bé thôi, bình thường lúc nào mà chẳng cãi nhau với người nhà."
Hạ Hành Chu: "Nhưng em đi hỏi mấy cô bạn thân của con bé rồi, đều không có ở nhà họ, Vũ Điểm có thể đi đâu được chứ?"
Bây giờ vẫn còn sớm, chưa tới lượt một giờ. Đường Vi Vi nằm bò trên mặt bàn lướt Weibo, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ bèn quay đầu hỏi một câu: "Vũ Điểm là ai?"
Hạ Hành Chu còn chưa lên tiếng, Hạ Xuyên đã trả lời trước. Anh khẽ liếc thiếu nữ bên cạnh: "Chính là người cậu thích, em gái xinh đẹp ấy."
Đường Vi Vi: "....."
Hạ Hành Chu: "???"
Những tiết thi sau Nam Tự cũng tới, khi thiếu niên trầm tính kiệm lời xuất hiện ở phòng thi, có rất nhiều người tới hỏi cậu ta buổi sáng đã xảy ra chuyện gì.
"Có chút việc." Nam Tự lãnh đạm trả lời, có vẻ như không muốn nói nhiều.
Mọi người cũng thức thời không hỏi nữa.
Vì Nam Tự thiếu một môn kiểm tra nên vị trí đứng đầu vững như bàn thạch của cậu ta suốt bao năm qua cuối cùng cũng lung lay.
Đường Vi Vi được như ý nguyện xếp thứ nhất.
Vương Hồng xếp hạng hai kém cô trọn vẹn hơn mười điểm.
Tối hôm đó Vu Uyển Ngâm gọi điện thoại cho cô, khi bị hỏi đến thành tích, lúc đầu Đường Vi Vi định khoe, nhưng sau đó lại nói: "Đến lúc mẹ về sẽ biết."
"Con bé này, không là điểm kém không dám nói chứ?"
Đường Vi Vi cười, không trả lời thẳng: "Mùng mười họp phụ huynh, bao giờ mẹ về?"
"Còn phải xem tình hình đã, mùng chín mẹ sẽ về, chậm nhất là sáng mùng mười sẽ về." Vu Uyển Ngâm nói.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Vi Vi ôm mặt nhìn ánh nắng tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, cong mắt cười.
Cô lấy được hai lần hạng nhất.
Xem như là món quà bất ngờ, chắc mẹ sẽ vui lắm đây.
......
Mùng mười, họp phụ huynh.
Học sinh hôm nay không cần đi học phải có mặt với phụ huynh, vậy nên trong lớp có rất nhiều bạn học không xuất hiện.
Chẳng hạn như Hạ Xuyên.
Tam Trung có rất nhiều người là con ông cháu cha. Khi Đường Vi Vi tới trường, trông thấy bên ngoài đỗ rất nhiều dãy xe sang trọng, ngay cả sân bóng cũng chật kín.
Vào trường cứ như đang bước vào khu triển lãm xe sang vậy.
Đường Vi Vi đi vào lớp học, đã có rất nhiều phụ huynh xuất hiện ngồi trong lớp, bên cạnh cũng có các bạn học rúc vào lòng ba mẹ, thỉnh thoảng sẽ chỉ vào cô, nói: "Nhìn kìa, hạng nhất lớp con đó."
Khi bị nhìn, Đường Vi Vi sẽ lễ phép cười một cái.
Sau đó càng nghe thấy nhiều lời khen khích lệ cô hơn.
Cô đến chỗ của mình ngồi xuống, cúi đầu xem điện thoại.
Trên màn hình là tin nhắn tối qua Vu Uyển Ngâm nhắn cho cô: [Bảo bối, hôm nay mẹ bận không dứt ra được, ngày mai nhất định mẹ sẽ đến đúng giờ.]
Buổi họp phụ huynh diễn ra vào buổi chiều.
Từ buổi sáng, gọi điện thoại cho Vu Uyển Ngâm đã báo máy bận không liên lạc được.
Đường Vi Vi cụp mắt, đôi lông mày giấu đi sự thất vọng ảm đạm, đợi sau khi Vương Hoa bước vào phòng học, cô lặng lẽ đi từ cửa sau ra ngoài.
Trên hành lang ánh nắng vàng rộ, hắt lên người nhưng không thấy nóng.
Vì trái tim Đường Vi Vi bây giờ đang chìm dưới đáy biển lạnh băng, không thở được.
Cô đứng bên bệ cửa sổ, có thể thấy trong lớp đang kín người, các bậc phụ huynh mặc vest hoặc quần áo ngày thường, nét mặt vui cũng có, tức giận cũng có.
Đường Vi Vi đều rất hâm mộ.
Chỉ có ở tổ bên trong cùng, hàng cuối là hai vị trí đều trống không.
Phụ huynh của cô và Hạ Xuyên đều không có mặt.
Khi Hạ Xuyên nhận được điện thoại chạy tới thì thấy cô gái nhỏ ngồi dưới một gốc cây gần trường học, từ phía xa đã thấy bóng hình nho nhỏ, cô đang cầm cành cây vẽ lên mặt đất.
Lúc ngẩng đầu trông thấy anh, đôi mắt hạnh hay mang theo ý cười cũng không cong lên.
Hạ Xuyên rất hiếm khi thấy cô như vậy.
Lúc trước hồi mới khai giảng không lâu, anh đứng trong quán ăn ven đường cũng từng thấy cô trong tình cảnh này, ánh mắt cô vô hồn trống rỗng.
Lần này càng nghiêm trọng hơn.
Uể oải suy sụp, như mất hồn.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá lấp lánh dưới mặt đất, cô gái nhỏ nhếch môi, nhìn thiếu niên ngồi xuống trước mặt cô, duỗi tay ra giật áo anh: "Cậu....."
Hạ Xuyên không hỏi cô bị làm sao, chỉ kiên nhẫn chờ cô lên tiếng.
"Đi uống rượu với tôi đi." Đường Vi Vi nói.
Hạ Xuyên kinh ngạc trong nháy mắt, không ngờ Đường Vi Vi sẽ yêu cầu như vậy.
Rõ ràng hốc mắt cô gái nhỏ đã đỏ lên nhưng vẫn kiên cường không chịu khóc.
Trái tim như bị một đôi tay vô hình túm lấy.
Đau lòng muốn mạng.
"Cậu đã đồng ý với tôi rồi." Giọng cô nghèn nghẹt, ngón tay siết lấy hai bên ống tay áo, nghẹn ngào nói: "Trước đó cậu đã nói, nếu tôi muốn uống thì nhất định là lúc phải có cậu ở đó, nên tôi mới gọi cậu tới..... Cậu đi với tôi đi, đừng lừa tôi."
"Ừ, không lừa cậu." Hạ Xuyên đưa tay kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cô: "Chuyện đã đồng ý với cậu nhất định tôi sẽ làm."
Đường Vi Vi ở trong lòng anh, nước mắt cố nén rốt cuộc cũng không kiềm được chảy ra.
Hạ Xuyên không yên lòng để cô uống bên ngoài nên đành mang cô gái nhỏ về nhà.
Gần đây anh gần như đang cai thuốc kiêng rượu, cai rất nghiêm túc. Trong tủ lạnh chỉ còn hàng tồn từ trước, vốn nghĩ với tửu lượng của Đường Vi Vi, như vậy là đủ cho cô uống rồi.
Hạ Xuyên mang một lon bia ra ngồi trên ghế sô pha, "tách" một tiếng, lon bia đã được mở.
Anh cúi đầu nhìn cô gái ngồi trên thảm, bên cạnh là một đống lon không: "Còn uống nữa không?"
"Uống!" Đường Vi Vi gật đầu, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên mấy phần, đôi mắt rất sáng, không biết là đã say chưa. Cô đưa tay muốn cướp lon bia trong tay anh: "Đưa cho tôi!"
Nói vẫn còn rõ, cơ thể cũng không nghiêng ngả.
Nhìn qua có vẻ như có thể đại chiến ba trăm hiệp nữa.
Hạ Xuyên nghiêng người dịch ra, nhấc cánh tay lên, khẽ chạm miệng vào thành lon.
Đường Vi Vi cứng người.
"Tôi uống rồi." Hạ Xuyên nhìn cô nói, "Cậu còn cần không."
Anh cứ tưởng đến bước này thì Đường Vi Vi sẽ thôi, không ngờ cô vẫn đoạt lấy lon bia trong tay anh, không chớp mắt mà tu lên uống ừng ực, uống một hơi cạn sạch.
Ánh mắt thiếu niên sâu thêm vài phần.
Đa phần là say rồi.
Đường Vi Vi ném cái lon đã uống xong qua một bên, hai chân gập lại ngồi trên mặt thảm nhung màu xám khói, mái tóc dài xõa sau lưng, đôi môi và gương mặt đỏ bừng.
Hôm nay cô không mặc đồng phục mà chỉ mặc một bộ váy liền màu xanh.
Làn da trắng trẻo bị lộ ra ngoài, làn da phủ lên một lớp màu hồng nhạt.
Đại não có chút hỗn loạn, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.
Trong miệng toàn là mùi bia đắng chát.
Bình thường toàn thấy người ta nói buồn là sẽ đi uống rượu, nhưng uống xong, Đường Vi Vi còn cảm thấy khó chịu hơn, cả người nóng rẫy như bị lửa thiêu đốt.
Cô muốn cởi quần áo nhưng lý trí còn sót lại.
Thế là chỉ có thể chạy đến cạnh chiếc điều hòa không khí trong phòng khách, bật nhiệt độ thấp nhất lên, để gió thổi vào mặt.
Bên hông đột nhiên xuất hiện nông đôi tay, lòng bàn chân rời khỏi mặt đất, bị người ta ôm về thả trên ghế sô pha.
Đường Vi Vi ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen thâm trầm của Hạ Xuyên.
Anh giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đỏ hồng của cô. Lòng bàn tay lạnh lẽo mát mẽ, cô kịch liệt ma sát mặt mình với lòng bàn tay anh, sau đó nghe thấy tiếng hừ khẽ của thiếu niên.
"Sao vậy?" Cô chớp mắt.
Hạ Xuyên thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh cô: "Có phải cậu quá tin tưởng tôi không?"
Đường Vi Vi: "A...?"
Thấy hình như cô không hiểu, cứ mở to đôi mắt đen láy ra nhìn anh, dáng vẻ say rượu rất mê người.
Hạ Xuyên hơi bực bội vò mạnh tóc, ngả người về phía sau nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp như đang thở dài: "Là tôi không đúng, dạy hư cậu...."
Đường Vi Vi chạm vào người anh, hai chân cô quỳ lên ghế sô pha, nghiêng người về phía trước, từng chút một tiến sát lại gương mặt anh.
Đôi môi anh đào của cô khẽ nhếch lên, hơi thở mang theo mùi rượu, giọng nói mềm nhẹ: "Tôi rất thích cậu."
Hạ Xuyên lại mở mắt ra, trông thấy gương mặt cô gái nhỏ gần trong gang tấc. Tay cô khoác lên vai anh, ngoẹo đầu sang một bên gọi anh một tiếng "anh ơi".
Anh đỡ lấy eo cô, ngửa đầu lộ ra xương quai xanh thon gầy.
"Tôi cũng vậy."
Thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Sắc trời đã dần tối muộn, ánh chiều tà màu hồng đỏ rơi lên khung cửa sổ. Trong phòng, tia sáng lờ mờ mang sắc ấm, mùi bia tràn ngập không gian, không khí cũng có men say.
Bầu không khí có chút ái muội.
"Vậy..." Đường Vi Vi chớp mắt hai lần, đôi lông mi dài giống như lông vũ đảo qua đáy lòng anh, ngứa kinh người, "Cậu sẽ thích tôi bao lâu?"
"....."
"Cậu nói cậu sẽ chờ tôi, vậy cậu không sợ, ngộ nhỡ sau này tôi chạy theo người khác sao?" Cô tiếp tục hỏi.
Sau gáy bỗng nhiên bị thiếu niên dùng tay nâng lên, kéo về phía trước.
Một thứ gì đó lành lạnh chạm vào trán cô, xúc cảm mềm mại ướt át, như chạm vào tim cô.
Chỗ bị chạm vào như có nước sôi nóng bỏng rẫy, Đường Vi Vi giơ tay lên, sờ chỗ bị anh hôn.
Cô nghe thấy tiếng Hạ Xuyên vang lên bên tai.
"Thế thì đóng dấu trước."