Cách một lớp vải đồng phục mùa hè mỏng, lòng bàn tay anh dính sát, ấm áp, cảm giác có hơi ngứa.
"Muốn tôi ôm cậu thế nào?"
Ngón tay Đường Vi Vi không được tự nhiên cuộn tròn rụt lại, nhưng vẫn không trốn mà đặt nó trên vai anh.
Cũng không nói gì.
Cánh tay kia lướt qua hông cô, nhốt chặt lấy vòng eo. Cả người Đường Vi Vi bị thiếu niên ôm vào ngực, đầu vừa vặn chôn bên cổ anh.
Cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn.
"Như này được không, hử?"
Hơi nóng đốt người.
Hai tay Đường Vi Vi thuận thế ôm lấy cổ anh, ngửa đầu lên, đôi mắt đen nhánh tràn ngập hơi nước, gương mặt hơi ửng đỏ.
Hô hấp giao hòa, bốn mắt giao nhau, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Hạ Xuyên.
Bọn họ cách nhau quá gần.
"Cậu......" Cánh kia như đang giam cầm cô, Đường Vi Vi hơi cựa quậy, nuốt nước miếng: "Hay là.... Cậu cũng thử ôm công chúa đi?"
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, che giấu sự thẹn thùng mong đợi.
Nói rồi, trời đất bỗng nhiên quay cuồng, tầm mắt đổi hướng.
Cánh tay bên hông vẫn chưa buông ra mà dịch lên một chút, một tay khác vòng qua chân cô, nhẹ nhàng nâng lên. Đường Vi Vi còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm ngang lên.
Tay cô còn ôm lấy cổ Hạ Xuyên.
Ánh mắt ngây ngốc nhìn sườn mặt anh. Sống mũi cao, sườn mặt cong đẹp đẽ, vô cùng gợi cảm.
Cảm giác trên người anh mang theo chút xíu trưởng thành, nhưng cũng tràn đầy thanh xuân.
Khí chất trên người anh tuy mâu thuẫn nhưng ngoài ý muốn lại hòa hợp.
"Hài lòng không?" Hạ Xuyên cụp mắt.
Cô gái nhỏ gật nhẹ đầu: "Hài lòng, nhưng tôi thấy câu này nên là tôi hỏi mới đúng."
"Hử?"
"Cách cậu ôm mới đúng là kiểu ôm công chúa." Đường Vi Vi thành thật nói, "Còn người kia ôm công chúa gì chứ, đó là ôm xác chết."
Hạ Xuyên một lời khó nói hết nhìn cô: "Cậu nói bản thân như vậy?"
"....."
Tôi nhìn thấy cậu ăn dấm không vui thì muốn giải thích với cậu, kết quả cậu còn sỉ nhục tôi?
Trong lòng Đường Vi Vi mắng một đoạn văn thật dài, hít sâu một hơi, cựa quậy trong ngực Hạ Xuyên: "Được rồi, ôm cũng ôm rồi, giờ thả tôi xuống đi."
"Không được."
Hạ Xuyên ngược lại càng siết chặt vòng ôm, quay người đi thẳng ra cửa.
"Này, không phải chứ." Đường Vi Vi thấy anh định ôm cô ra ngoài thì lập tức hoảng hốt, chân vung chân đá: "Hạ Xuyên, cậu mau buông ra, sẽ bị người khác trông thấy mất!"
"Có người thấy mới tốt." Giọng thiếu niên lãnh đạm lại chấp nhất.
"....."
Đường Vi Vi lo lắng đề phòng một phen, sợ Hạ Xuyên ôm cô đi quanh trường thật, cũng may người này ghen thì ghen thật, cũng không phải là không có não.
Ra khỏi cửa, lúc đi đến chỗ ngoặt là Hạ Xuyên đã thả cô xuống.
Đường Vi Vi thở phào nhẹ nhõm.
Phòng y tế cách lớp của bọn họ mỗi một tầng, phòng này ở vị trí tương đối khuất, hơn nữa bây giờ đang trong giờ học nên trên đường không có một ai.
Còn ba phút nữa là hết giờ, bọn họ cũng không về lớp mà đi ra sân bóng, ngồi trên khán đài. Ở đối diện có các nam sinh học tiết thể dục đang chơi bóng.
"Bịch."
Quả bóng nện vào khung, không vào.
Đường Vi Vi nâng má, nhìn chằm chằm vào trận đấu, thấy vậy bèn nhỏ giọng nói: "Tiếc ghê."
"Tiếc cái rắm." Hạ Xuyên đứng dậy, còn thuận tay kéo cô cũng đứng lên: "Cái này có gì hay mà xem, đi thôi."
Đường Vi Vi: "...."
Bọn họ ăn tạm gì đó bên ngoài trường. Đường Vi Vi không có hứng ăn, chỉ gọi một bát cháo thanh đạm, ăn được mấy miếng thì bỏ dở.
Hạ Xuyên không khuyên nổi cô, ép cô ăn thêm hai miếng rồi cô không chịu ăn nữa.
Hạ Xuyên nhíu mày, cũng chỉ có thể mặc kệ.
Trước khi về, Hạ Xuyên đi qua quầy bán đồ ăn vặt múa mấy túi bánh mì xé nhỏ, mua thêm cả sữa bò để nếu chiều cô đói bụng thì có cái lót dạ.
Ánh nắng mùa hè chói chang đến nỗi không mở to mắt ra được. Ô của Đường Vi Vi còn để trong cặp, cô chỉ đành lấy tay che trên trán: "À này, Hạ Xuyên."
Thiếu niên nghiêng đầu: "Gì?"
Đường Vi Vi hé miệng, cụp mắt, không nói gì.
Ban nãy lúc hôn mê, Đường Vi Vi đã mơ thấy một giấc mơ rất thật.
Chân thực đến nỗi dường như mọi chuyện trong giấc mơ là chuyện cô đã trải qua. Nhưng vì đã quá lâu rồi nên cô không còn nhớ rõ.
Sau khi tỉnh lại, cô không còn nhớ gì nữa.
Ấn tượng duy nhất là....
Chỉ nhớ là có liên quan đến Hạ Xuyên.
Dường như cô đã nhớ ra một vài thứ rồi lại quên mất.
.....
Bị bệnh hai ngày khiến cho trạng thái tinh thần của cô luôn uể oải, ỉu xìu bặm môi, nằm bò trên bàn học, không chăm chú nghe giảng như ngày thường.
Ngay cả Hạ Xuyên bên cạnh còn nghiêm túc hơn cả cô.
Tốt xấu gì người ta cũng không nằm bò ra bàn, tay cầm bút, đặt quyển vở lên bàn không biết đang vẽ cái gì, dù sao cũng không phải đang chép bài.
Đường Vi Vi nửa người trên không nhúc nhích, dùng mũi chân dưới bàn đá nhẹ vào giày anh, gọi: "Hạ Xuyên."+
"Hử?" Anh không quay đầu.