Mục lục
Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Yên Miểu càng thêm hoang mang.

Đi theo lão Hoàng đế vào trong điện, hắn nhìn thấy Đậu Hoàng hậu ngồi trước một cái bàn tròn lớn, còn có Thái tử, Tần Vương, Hán Vương, và Đường Vương bị Thái tử "giáo huấn", lẩm bẩm gì đó. Ngoài ra, Phòng Lăng công chúa, Thanh Hà công chúa, Tương Dương công chúa cũng đều có mặt.

Phía sau, là các con cái khác, ngồi ở một cái bàn tròn lớn khác.

Lão Hoàng đế ngồi ở vị trí chủ tọa, chỉ huy Hứa Yên Miểu ngồi bên tay phải hắn, sau đó hô một tiếng: "Bánh chẻo đâu!"

Liền có cung nhân bưng bánh chẻo nóng hổi lên, múc vào bát trước mặt mỗi người.

Lão Hoàng đế gắp bánh chẻo cắn vào trong miệng trước: "Ơ! Sao lại là nhân đậu phụ miến? Không phải bánh chẻo dưa cải mỡ heo!"

Ông phẫn nộ lẩm bẩm: "Bánh chẻo mỡ heo mới thơm, một miếng thịt mỡ dài cắt ra, dùng lửa nhỏ rán cho ra mỡ, thêm muối vào, đợi đến khi mỡ chảy ra hết, tóp mỡ còn lại có thể thơm rụng lưỡi!"

Hứa Yên Miểu nhìn bánh chẻo trong bát ngây người.

Những người khác đã bắt đầu động đũa.

Hứa Yên Miểu cũng động đũa, hắn ăn được chính là bánh chẻo dưa cải mỡ heo, cắn một miếng, mỡ liền chảy ra.

Lão Hoàng đế vẫn còn lải nhải: "Các ngươi đây là được hưởng phúc rồi. Lúc ta còn nhỏ, thèm bánh chẻo, thừa dịp cha mẹ ra đồng, gọi các huynh đệ tỷ muội lấy bột mì trong nhà ra gói bánh chẻo. Lúc đó rất sợ cha mẹ đột nhiên về, tay run rẩy, lửa bếp cứ không cháy to được."

"Lúc đó ta sốt ruột a, dùng sức lấy que cời lửa chọc vào trong bếp, lửa không thấy đâu, khói hun cho một mặt, sặc đến mức nước mắt nước mũi chảy ra."

"Sau đó khó khăn lắm mới nhóm được một chút, vội vàng đổ bánh chẻo vào trong nước, kết quả nước cứ không sôi, một nồi bánh chẻo nấu nửa canh giờ, đều thành canh rau dại. Huynh đệ tỷ muội chúng ta, cũng ăn rất ngon, l.i.ế.m sạch cả đáy bát."

Hứa Yên Miểu vừa nghe chuyện vừa ăn bánh chẻo, vỏ bánh mỏng nhân bánh lớn, một hơi ăn bảy tám cái cũng không đủ.

Cả nhà Hoàng đế, mấy chục người, đều ở trong điện ăn bánh chẻo.

Ăn một hồi, Hứa Yên Miểu cảm giác răng cắn phải thứ gì đó, nhả ra xem, là một đồng tiền nhỏ.

Tương Dương công chúa vỗ tay cười ngay tại chỗ: "Hứa Yên Miểu ngươi ăn được tiền rồi, năm mới tài nguyên quảng tiến, tài vận hanh thông!"

Ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, đột nhiên truyền đến một tiếng: "Coong ——"

Tiếng chuông thật vang dội –

Giao thừa rồi!

Hứa Yên Miểu cảm giác trên đầu nặng trĩu.

Đó là một chiếc mũ.

Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu. Liền thấy lão Hoàng đế mỉm cười nhìn hắn ta.

"Hứa Yên Miểu, chúc mừng ngươi, trưởng thành rồi."

– Thiên Thống năm thứ ba mươi lăm, Hứa lang hai mươi tuổi, đội mũ.

Cây và Dao Trì

Lễ đội mũ của Hứa Yên Miểu đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy mà trôi qua.

Lão Hoàng đế hắng giọng, thu liễm ánh mắt, nghiêm trang nói: "Ngươi không có người thân, cũng không có trưởng bối, trẫm vì ngươi gia quan, thế nào?"

Hứa Yên Miểu chỉ cảm thấy không thể tin được: "Bệ hạ vì thần tử gia quan?"

[Có tiền lệ này sao?]

Lão Hoàng đế mỉm cười.

Đương nhiên là không có, nhưng từ nay về sau e rằng sẽ có.

Lão Hoàng đế cởi ngoại bào, ném cho thái giám, hưng phấn ôm quyển lịch vàng rúc vào trong chăn, lật một trang giơ lên trước mặt Đậu Hoàng hậu.

"Muội tử, xem hai ngày lành này, chọn ngày nào cho Hứa Yên Miểu hành lễ gia quan thì tốt hơn? Mùng năm tháng Giêng hay mười tám tháng Giêng?"

Lão Hoàng đế suy nghĩ một chút, tự nói: "Hay là mười tám đi! Mười tám ngày này tốt hơn một chút."

Một ngày tốt lành

Đậu Hoàng hậu bị mấy câu này làm cho ngây người: "Liêm quan của khoa thi Hội cần phải vào Cống Viện chọn đề thi cuối cùng trước một tháng, tránh để quan chấm thi và thí sinh thông đồng với nhau. Mùng chín tháng Hai đã phải thi Hội rồi."

Cho nên, mùng chín tháng Giêng, Hứa Yên Miểu, chủ khảo này, phải cùng các quan chấm thi khác bị nhốt trong Cống Viện rồi, đi đâu mà tham gia lễ gia quan?

Lão Hoàng đế cao giọng: "Không sao! Để Hứa Yên Miểu tự mình ra ngoài là được, những người khác tiếp tục chọn đề thi! Còn khách tham dự, thiếu một hai mươi quan lại không sao cả."

Đậu Hoàng hậu vỗ nhẹ vào tay ông, hơi trách móc: "Chàng bớt gây phiền phức cho hài tử đi. Vốn đã bận rộn rồi, còn phải rút thời gian ra tham gia lễ gia quan."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK