• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Lão hoàng đế cố gắng kìm nén nụ cười.

Không ngờ, nhóc con họ Hứa này lại đa sầu đa cảm như vậy.

[Haizz, nếu như lão hoàng đế có thể để ý đến thể chất tuyệt vời của Tạ Lạc Thủy thì tốt rồi.]

[Thể chất có thể cưỡi ngựa chạy bốn mươi dặm ngay sau khi sảy thai một ngày như vậy, rõ ràng vẫn đang bị thương nặng chảy máu, trước tiên là tự mình dùng sức gõ trống đăng văn, sau đó nói chuyện cũng không hề có vẻ yếu ớt, đến bây giờ đã gần nửa canh giờ rồi, vậy mà vẫn không hề có chút biểu hiện gì là không khỏe…]

[Sức chịu đựng và khả năng chịu đau đớn mạnh mẽ như vậy, nên đi ra biển! Đi châu Mỹ! Bây giờ kỹ thuật đóng tàu biển của Đại Hạ đi qua đó hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần có bản đồ và người thích hợp là được rồi!]

[Bên đó có một thứ gọi là ngô, thu hoạch cao, giá thành thấp, là loại cây trồng chịu hạn tốt nhất, trồng nó còn có thể bón cho ruộng! Sản lượng ngô một vụ tương đương với hai thạch lương thực khác!]

Bá quan: “!!!”

Có thứ tốt như vậy mà ngươi không nói sớm!

Công bộ thượng thư nắm chặt lấy cánh tay Thái thường tự khanh, môi run run: “Ta không tin…”

“Ta không tin trên trời lại rơi xuống bánh có nhân.”

“Hứa Yên Miểu đang đùa giỡn người khác sao?”



Trên đời này sao có thể có chuyện tốt như vậy được chứ!

Nếu như thật sự có chuyện tốt như vậy, tại sao bây giờ mới xuất hiện! Tại sao bây giờ mới xuất hiện!

Cánh tay Thái thường tự khanh cũng run rẩy, đầu óc ông ta như muốn nổ tung, thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Nhưng ông ta vẫn cố gắng kêu người: “Lấy giấy bút đến đây, nhân lúc bây giờ trí nhớ tốt nhất, ghi lại! Nhất định phải ghi lại!”

[Bên đó có một thứ gọi là khoai tây, có thể làm lương thực, có thể trồng trên núi cao rừng rậm, sản lượng mỗi mẫu ruộng đạt mười mấy thạch!]

Thái tử hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Châu Mỹ ở đâu, muốn đi như thế nào, những thứ này sớm muộn gì cũng có thể moi ra từ đầu óc Hứa Yên Miểu, bây giờ việc cấp bách là…

Hắn ta quay sang nhìn những vị bè phái thái tử kia.

“Hiện tại có bao nhiêu chiếc bảo thuyền có thể ra khơi, triệu tập những người lái tàu có kinh nghiệm đi biển ở khắp nơi cần bao lâu mới có thể tập hợp bọn họ đến kinh thành? Trong kho lương của kinh thành, lương thực có đủ cho chuyến đi biển lần này hay không, có cần phải điều động từ kho lương ở những nơi khác hay không? Những thứ này, các ngươi hãy mau chóng soạn thành tấu chương, trình lên cho bổn cung.”

“Rõ!!!”

[Bên đó còn có một thứ gọi là khoai lang, không sợ châu chấu, sau khi gặp nạn châu chấu còn có thể mọc lại, sản lượng mỗi mẫu ruộng đạt mười thạch, hơn nữa còn có thể luân canh với lúa mì, lúa gạo!]

Không sợ châu chấu sao?!

Binh bộ tư vụ suýt chút nữa thì hét ồm ồm lên. Ông ta phải dùng sức véo mạnh vào đùi mình mới có thể kiềm chế được bản thân không được thất thố.



Nhưng mà! Đây chính là nạn châu chấu đấy!

Lão hoàng đế đột nhiên đứng bật dậy, sải bước đi đến trước mặt Hội Kê hầu và Đỗ phu nhân, vung tay tát cho mỗi người một cái thật mạnh, trực tiếp đánh bay hai người bọn họ ra ngoài, m.á.u và răng vương vãi đầy đất.

Vừa nghĩ đến việc Tạ Lạc Thủy, người được Hứa Yên Miểu chọn là người thích hợp nhất để ra biển đến châu Mỹ, suýt chút nữa thì bị bọn họ hại chết, lão hoàng đế lại giơ tay lên cho mỗi người một cái tát như trời giáng, phát ra tiếng “bịch” vang dội.

“Đồ phu thê độc ác!”

Hai mắt lão hoàng đế đỏ ngầu.

“Suýt chút nữa thì hủy hoại một viên đại tướng của ta!”

Đánh xong, lão hoàng đế xoay người nắm lấy tay Tạ Lạc Thủy, trong mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm, khiến cho Tạ Lạc Thủy sởn cả gai ốc, theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Ánh mắt lão hoàng đế càng thêm trìu mến: “Tạ Lạc Thủy.”

Trong mắt lão, người đứng trước mặt không phải là một nữ tử, mà là trên đầu có hai chữ “cây ngô” bay phấp phới, trước người có hai chữ “khoai tây” xoay tròn xung quanh, hai chân không phải là chân, chân trái là dòng chữ “khoai lang không sợ châu chấu”, chân phải là dòng chữ “cây ngô sản lượng mười thạch”.

“Ngươi đã từng nghĩ tới… việc được phong hầu hay chưa?”

“Ai được phong hầu mà chẳng muốn! Đó là Hầu gia đó!”

Vào buổi đầu lập quốc, có rất nhiều nơi có thể lập được chiến công, nhưng đến nay cũng chỉ có 155 vị công thần hầu, so với 1188 vị quan văn thì chỉ là một phần mười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK