[Thật không ngờ, Thái tử lại giỏi chải đầu và giúp người ta quấn búi tóc như vậy.]
[Ta trước đây còn nghe nói có cô gái chỉ biết búi tóc cho mình, không biết búi tóc cho người khác, khi giúp bạn cùng phòng búi tóc, đều là để bạn cùng phòng đứng sau lưng, cô ấy lại giơ tay ra sau sờ, sờ thấy tóc của bạn cùng phòng thì giả vờ là tóc của mình, rồi búi lại.]
[Thái tử chải không tệ nha!]
Thái tử quả thực dương dương tự đắc.
Đương nhiên! Hắn ngày nào cũng giúp phu nhân chải đầu quấn búi tóc! Vô cùng thành thạo!
"Khụ khụ." Lão Hoàng đế đứng trước mặt bọn họ.
Thái tử vội vàng tránh ra, để lão Hoàng đế đưa tay giúp Hứa Yên Miểu chỉnh lại khăn đen quấn búi tóc.
– Đây cũng là một phần trong nghi thức.
Sau đó, lão Hoàng đế đứng dậy, đi đến bậc thang phía Tây, xuống một bậc, từ trong tay Hữu Tư, nhận lấy mũ vải lụa thâm, trở lại trước mặt Hứa Yên Miểu.
Âm thanh uy nghiêm của Thiên Thống Đế vang lên: "Lệnh nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục. Khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức. Thọ khảo duy kỳ, giới nhĩ cảnh phúc." (Ngày lành tháng tốt, bắt đầu gia quan. Bỏ đi chí hướng trẻ con, thuận theo đức hạnh trưởng thành. Sống lâu khỏe mạnh, ban cho ngươi phúc lớn.)
Hứa Yên Miểu hơi cúi đầu: "Cẩn ghi trong lòng."
Sau đó, cảm giác trên đầu nặng trĩu.
Mũ vải lụa thâm đã ở trên đầu.
Lão Hoàng đế trở lại vị trí của mình, sau đó lại là Thái tử phụ trách buộc dải mũ cho Hứa Yên Miểu.
"Hứa lang." Thái tử đè thấp giọng, mang theo ý cười: "Lần đầu tiên gia quan, kết thúc rồi."
Vì phần "kinh hỉ" này, bọn họ đều cố ý không nói trước với Hứa Yên Miểu, gia quan không chỉ là gia quan một lần.
Hứa Yên Miểu đồng tử chấn động.
[Còn, còn nữa?!]
Lần thứ hai, Hứa Yên Miểu thay bộ Huyền Đoan phục, bỏ mũ vải lụa thâm, chải lại tóc, rồi cắm trâm vào búi tóc. Sau đó đội mũ Bì Biện.
Ngoại trừ quy trình cắm trâm, các bước khác đều giống như lần trước.
Nhưng mà, còn có lần thứ ba.
Nụ cười của Hứa Yên Miểu đã cứng đờ.
[Cổ! Cổ của ta!]
[Lưng! Lưng già của ta!]
[Ngoại trừ lúc ngồi này, trước đó ta đã đứng yên hai tiếng đồng hồ rồi a!]
Lão Hoàng đế nhìn thẳng phía trước, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.
Chỉ khi tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên, mới nhanh chóng nhếch khóe miệng.
Chiếc mũ thứ ba là mũ Tước Biện.
[Kết thúc rồi chứ! Kết thúc rồi chứ!]
Còn có lễ Lễ.
[Bây giờ kết thúc rồi chứ?!]
Sau lễ Lễ còn phải bái kiến mẫu thân – mẫu thân nguyên thân đã mất sớm, liền bái bài vị.
[QAQ]
[Vẫn chưa xong sao!]
[Người sắp c.h.ế.t rồi! Có ai đến cứu người không!]
[Cứu cứu!]
Lão Hoàng đế hài lòng đứng trước mặt Hứa Yên Miểu lần nữa, chậm rãi nói: "Hứa Yên Miểu, trẫm đã chọn cho ngươi một chữ, hôm nay ban cho ngươi."
Tiếng lòng nhanh chóng dừng lại.
Trong mắt Hứa Yên Miểu đột nhiên lóe lên ánh sáng.
[Chọn chữ xong, liền kết thúc rồi chứ!]
"Tạ bệ hạ!"
Lão Hoàng đế hơi nhướng mày, không nói chữ là gì, ngược lại tiếp tục trêu chọc: "Chọn chữ xong, còn phải bái kiến tôn trưởng, sau đó là bái kiến quốc quân, khanh đại phu, hương tiên sinh, cuối cùng còn phải yến tiệc khách khứa. Ngươi phải nhớ kỹ."
Mỗi phun ra một quy trình, giống như có một con d.a.o từ trên trời cắm vào trong cơ thể Hứa Yên Miểu.
[Nhiều quá...]
Hứa lang đau buồn tuyệt vọng: [Nhiệt độ khoang miệng 37.5℃, làm sao phun ra những dòng chữ lạnh lẽo như vậy! Trái tim ta giống như con cá đã g.i.ế.c mười năm ở Đại Nhuận Phát vậy, lạnh ngắt.]
Lão Hoàng đế hai mắt hơi rủ xuống, nhìn Hứa Yên Miểu đang ngồi trên chiếu.
Cười: "Yên Miểu, là ngọn cây cao vút tận mây xanh."
"Ngươi tự là Dao Hải, thế nào?"
Dao Hải, một ý là bầu trời đêm trăng, ý khác, là... Dao Trì.
– Ngươi là khách Dao Trì, kinh hồn nhập Cửu Châu.
Hứa Yên Miểu chớp mắt, gió gào thét cuốn theo tuyết lớn. Ánh mắt Hoàng đế và Bạch Trạch đối diện nhau qua tuyết, vô số bông tuyết trong nháy mắt lấp đầy tầm mắt hai người.
Trái tim Hứa Yên Miểu, đập mạnh một cái.
[Tít ——]
Món hối lộ này, là chỉ tặng riêng ta, hay là các quan viên khác cũng có?
[Tít —— tít —— tít ——]
Một ngày tốt lành
[Kí chủ! Nghe thấy xin trả lời! Nghe thấy xin trả lời!]