Mục lục
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Khanh Khanh tưởng anh sắp nói lời tình cảm gì, kết quả anh cười khẽ: “Hóa ra còn có người tồi hơn anh nữa.”

Cố Khanh Khanh không nhịn được, đá anh một cái, lẩm bẩm: “Mai còn nhiều việc, ngủ đi.”

Nửa tiếng sau, Cố Khanh Khanh ngủ, còn anh thì không, đợi lửa trong lòng mình dịu đi, tâm trạng xáo trộn. Ánh mắt anh rơi vào người phụ nữ bên cạnh và hai đứa nhỏ, lòng tự giác mềm đi.

Anh kéo chăn lên, ôm chặt Cố Khanh Khanh vào trong vòng tay, từ từ nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau là giao thừa, hiếm khi thấy được ánh nắng giữa đêm đông, nhưng chỉ là có nắng chứ không ấm.

Sở Đại dậy sớm hơn cô, hai đứa nhỏ cũng đã thức, anh và Thẩm Tuy ôm Đoàn Đoàn và Niên Niên sưởi ấm trong bếp.

Cô cầm cốc tráng men và bàn chải, ngồi bên mái hiên đánh răng.

May mà nước giếng không lạnh, chứ không cô không muốn đánh răng luôn mất.

Tần Lê và Tôn Viên Viên đã dậy từ sáng sớm, hai người ngồi trên hành lang nhà phía sau cắt ớt khô.

“Khanh Khanh, sáng nay Tiểu Ngư đến hỏi em dậy chưa, chị nói em còn ngủ, con bé đi về rồi.” Tần Lê cầm một cái kéo màu đồng, bên cạnh là một cái rổ tre đầy ớt khô đỏ tươi, dưới chân là đầy cuống ớt.

Cố Khanh Khanh ậm ừ quay đầu lại nói: “Chiều qua em định đi thăm cậu ấy mà quên mất, lát nữa ăn xong sẽ đi."

Tôn Viên Viên cười nói: “Giờ cuộc sống của em rất tốt, chồng là công nhân, lương giao hết cho em ấy, nhà chỉ có mỗi mình anh ấy là con trai nên sau này không lo chuyện anh em tranh nhau. Đứa con đầu tiên là con trai nhà chồng vui lắm, Tiểu Ngư về nhà mẹ đẻ ăn Tết cũng không ai nói gì.”

“Chị và anh A Hùng sống không tốt à?” Cố Khanh Khanh nhổ bọt đánh răng, nhìn gương mặt hồng hào của chị ấy, giọng trêu chọc: “Anh A Hùng khỏe mạnh, mỗi năm kiếm công điểm không ít hơn công nhân nhà máy quốc doanh cấp một đâu. Hai vợ chồng anh chị siêng năng, chú thím cũng không can thiệp vào chuyện của con trai con dâu, em thấy cuộc sống của chị cũng rực rỡ nha!”

Tôn Viên Viên mỉm cười: “Đúng là như vậy, gần đây anh Hùng học nghề thợ mộc với cha, tiếc là thời buổi này khó nhận việc làm riêng, mỗi lần đi giúp dân làng đóng tủ cũng chỉ kiếm được ít tiền vật liệu, không biết khi nào mới được thoải mái nhận đơn đặt hàng, lúc đó mở một cửa hàng đồ gỗ cũng được.”

Cô là người thành phố, từ nhỏ đã nghe nhiều chuyện kinh doanh, giờ những chuyện này chỉ có thể nói ở nhà, buôn bán lén lút nếu bị bắt sẽ liên lụy đến cả cha chồng của Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh gật gù, theo lời chị ấy nói: “Chú ba về có rảnh cũng chỉ anh Viện Triều bọn họ xào rau, thật sự có ngày đó, anh A Hùng mở cửa hàng đồ gỗ, anh Viện Triều cũng có thể mở một tiệm cơm nha.”

“Chúng ta chỉ có thể nghĩ và nói trong nhà mình nghe thôi.” Tần Lê cười cắt ngang suy nghĩ của họ: “Bây giờ chúng ta đã có cuộc sống no ấm, có điện dùng đã là rất tốt rồi, đừng mơ mộng những chuyện không thực tế.”

Cố Khanh Khanh súc miệng, nghe thấy tiếng gọi từ bếp, chống gối đứng dậy: “Không nghĩ những chuyện đó nữa, ai biết tương lai ra sao, trước mắt cứ ăn no đã.”

Ba người phụ nữ cười nói đi giúp bưng thức ăn ra bàn, ăn xong bữa sáng, cả nhà bắt đầu bận rộn.

Đàn ông phải dọn dẹp sạch sẽ từ bên trong ra bên ngoài, Cố Bảo dùng cọc tre nối với chổi, quét hết mạng nhện đen sì trên trần bếp.

Cố Hùng chẻ củi trong sân, mỗi dịp Tết đến củi lửa không đủ dùng, đống củi chất bên tường chỉ còn cao nửa mét.

Bếp lò trong bếp hoạt động suốt ngày, trong thôn có mấy thím rảnh hay đến tìm Trương Thụy Phân trò chuyện, thực ra là để hỏi thăm chuyện hôn nhân của các con cháu nhà họ Cố.

Đặc biệt là Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, trong mắt họ là khối bánh thơm ngon.

“Chúng tôi không can thiệp vào chuyện của Xán Dương, nó có chính kiến riêng của nó.” Trương Thụy Phân ngồi bên bếp lửa trong nhà chính, cầm một đĩa tráng men đựng đầy hạt dưa, thỉnh thoảng chỉ huy con cháu: “Vệ Quốc, con đi xem bếp đã quét xong chưa, cha con muốn băm nhân làm thịt viên rồi, thùng dầu để trong kho phía sau, bảo cha con tiết kiệm một chút."

“Dạ.” Cố Vệ Quốc chạy đi ngay.

Trương Thụy Phân lại mỉm cười nói: “Xán Dương và Thanh Liệt sau này chắc chắn sẽ tìm đối tượng trong quân đội, các chị vẫn là giúp tôi nhọc lòng mấy đứa còn lại đi."

“Cũng đúng, nhà họ Cố nổi tiếng hòa thuận, gần đây các đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh đều có người hỏi thăm tôi muốn gả con gái, cháu gái trong nhà sang đây đấy.

Cố Khanh Khanh nghe lỏm được một chút, rồi chơi với hai đứa nhỏ một lúc xong giao chúng cho mẹ và thím: “Con sang nhà thím Quế Hoa xem Tiểu Ngư thế nào.”

“Được, về sớm nhé, nếu Tiền Quế Hoa giữ con lại ăn cơm thì đừng nhận lời.” Thời Như Sương bế cháu ngoại, dặn dò con gái.

“Con biết rồi mà.”

Cố Khanh Khanh ra khỏi sân, gió lạnh thổi vào cổ áo, may mà nhà Triệu Ngư ở ngay bên cạnh, cô chạy vài bước là đến.

Bếp nhà họ Triệu khói trắng cuồn cuộn, đang hấp màn thầu, Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm liền đẩy cửa bếp vào, thò đầu gọi: “Thím Triệu? Tiểu Ngư.”

“Ở đây này.” Tiền Quế Hoa đang nhào bột, phủi bột trên tay định rót nước nóng cho Cố Khanh Khanh: “Con bé này về lâu rồi mới nhớ đến thím Triệu.”

Cố Khanh Khanh cười ngại ngùng, nhận lấy cốc tráng men: “Lỗi của cháu, lỗi của cháu.”

“Khanh Khanh, lại đây ngồi sưởi ấm đi.” Triệu Ngư cười gọi cô.

Cố Khanh Khanh đáp lại một tiếng, ôm cốc nước nóng ngồi xuống bên cạnh, nhìn đứa bé đang ngủ yên trong lòng cô bạn, mi mắt cong lên: “Đứa trẻ xinh đẹp quá.”

Triệu Ngư tay trái ôm con, tay phải cầm kìm bên lò, thêm một miếng củi vào, lửa bùng lên, cháy sáng hơn.

“Sáng nay tớ gặp hai đứa nhỏ nhà cậu rồi, trắng trẻo mũm mĩm, dễ thương lắm, giống y Sở Đại.” Triệu Ngư cười nói: “Nhưng khó gặp cậu thật, hai năm không gặp rồi cũng không về thăm tớ.”

“Đây, chẳng phải đến rồi sao.” Thấy Tiền Quế Hoa đưa màn thầu mới hấp xong, cô không từ chối, bẻ một nửa đưa cho Triệu Ngư: “Chồng cậu đâu rồi? Sao không thấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK