Triệu Ngư muốn nói lại thôi, khi nhìn thấy ánh mắt của Tiền Quế Hoa, cô che giấu nỗi buồn thoáng qua trong mắt: "Nhà có việc nên anh ấy về trước rồi."
"À." Sự im lặng đột ngột của Triệu Ngư khiến ngay cả một người vô tư như Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mà lại không tiện hỏi nhiều, đây là chuyện riêng nhà người ta.
Lúc còn trên đảo chị A Niệm đã từng nói với cô rằng, dù có thân thiết đến đâu cũng đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác, vì vợ chồng là hai người sống cùng nhau, nếu có vấn đề gì thì có khi họ lại trách mình.
Cô rất đồng tình với điều này, tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc này, ở trên đảo sống khá thoải mái, các chị em ở khu Bắc đều thân thiết với cô.
Lặng lẽ cắn màn thầu, cô đột nhiên không biết nói gì với Triệu Ngư nữa.
Tiền Quế Hoa sau khi nhào bột xong thì đi ra vườn sau để nhổ cà rốt, làm thịt viên cà rốt là món ăn không thể thiếu vào đêm giao thừa: "Khanh Khanh, trong nồi còn màn thầu, cháu muốn ăn thì cứ lấy, thím đi hái ít rau, hai năm rồi hai chị em không gặp nhau, cứ trò chuyện thoải mái nhé."
Cố Khanh Khanh vội đáp: "Vâng, thím cứ làm việc đi ạ, không cần lo cho cháu."
Sau khi Tiền Quế Hoa đi, Triệu Ngư rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô bạn bên cạnh đang yên lặng ăn màn thầu, ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô ấy, cô cắn môi nói: "Khanh Khanh, tớ hối hận rồi."
Cố Khanh Khanh không hiểu nhìn cậu ấy.
Triệu Ngư cười khổ: "Thực ra, tớ gả chồng không tệ, lương tháng nộp cho tớ hết, đối xử tốt với tớ. Chắc cậu có nghe nói, nhà họ chỉ có mình anh ấy là con trai."
Khi đã mở lời, Triệu Ngư cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tiếp tục nói: "Cha anh ấy là người thật thà, giống như cha tớ vậy, mẹ anh ấy thì giỏi thể hiện mặt ngoài, lễ tết rất siêng xách đồ về nhà tớ, trước mặt người khác cũng khen tớ tốt thế này thế kia, kiểu vừa ý cô con dâu này lắm."
Cố Khanh Khanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, đôi mày nhíu lại chứng tỏ trong lòng cô không hề bình thản.
Theo lời của mẹ còn lời của chính thím Triệu nói Triệu Ngư sống rất hạnh phúc, cô chân thành vui mừng cho bạn thân.
Cô và Triệu Ngư lớn lên cùng nhau, Triệu Ngư thừa hưởng tính cách của mẹ, thích nói chuyện song là người thẳng thắn, có gì ngon cũng nhớ đến cô, hai chị em từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, xuống sông bắt cua, lên núi đào măng, trèo cây lấy tổ chim, việc gì cũng từng làm.
"Đến khi về nhà, mẹ chồng tớ không còn thân thiện như vậy, trong thời gian ở cữ, nhà nấu thịt thì phần tớ toàn là những miếng gân gân, phần mẹ chồng và con trai thì là miếng thịt to, bà ấy còn nói với con trai là phần tớ được nhiều nhất."
“Khi ở cữ, tớ ăn riêng trong phòng, chồng đi làm sớm về trễ nên không biết những chuyện này.”
“Một lần tớ nói với anh ấy, anh ấy không tin tớ, hôm đó tớ không ăn, đợi anh ấy về để chứng kiến.”
Cố Khanh Khanh hỏi: "Vậy anh ấy phản ứng thế nào?"
“Anh ấy sau đó cũng mang cơm vào trong phòng ăn với tớ, cho tớ hết thịt." Nhắc đến chồng, Triệu Ngư có vẻ vừa lòng lắm, sau đó gương mặt suy sụp ngay: "Mẹ chồng phát hiện, cãi nhau với anh ấy một trận. Anh ấy đi rồi bà ấy còn âm dương quái khí nói móc trước mặt tớ, bảo tớ là gà rừng thôn thôn tới còn õng ẹo hơn cả gái thành phố, không biết nhà tớ dạy tớ kiểu gì."
Nghe xong, trong lòng Cố Khanh Khanh cũng tức giận, lẩm bẩm: "Sao lại có người hai mặt như vậy chứ."
Triệu Ngư gật đầu: "Bà ấy chỉ biết làm mặt ngoài, khi tớ nói với chồng rằng mẹ anh ấy bắt nạt tớ, anh ấy không tin, lần đó nhìn thấy cơm nước trong chén tớ rồi còn nói có thể do mẹ không cẩn thận."
Cố Khanh Khanh không kiềm được nói: "Cái gì mà không cẩn thận ..." Thấy đứa bé trong lòng cô bạn động đậy, cô nhịn lại.
Triệu Ngư thở dài: "Chính vì thế tớ mới muốn về nhà mẹ đẻ ở tết cho yên tĩnh, anh ấy cũng đi theo tớ về, hôm qua mẹ anh ấy giả bệnh để lừa anh ấy về rồi."
"Tớ thật không biết nói với ai, mẹ tới cứ nói là tớ suy nghĩ nhiều, lòng dạ quá hẹp hòi. Cơ mà Khanh Khanh ơi, bây giờ tớ không muốn về trên đó nữa. Lần trước anh ấy nói năm sau xưởng phân nhà ở, tớ muốn đợi có nhà rồi về."
"Vậy thì tốt quá rồi." Cố Khanh Khanh cũng thấy nhẹ nhõm cho cô bạn.
Triệu Ngư gật đầu: "Tớ muốn kiếm người nói chuyện cho nhẹ lòng, cứ để trong lòng tớ buồn quá."
Cố Khanh Khanh cười: "Nhà tớ nhà cậu cách nhau đâu có xa, lúc nào cũng có thể đến tìm tớ nói chuyện nha! Tớ ở nhà được một tuần, có hôm mùng 2 tớ sang nhà bà ngoại chúc tết ở bên đấy hai ngày."
"Được, đến lúc đó cậu đừng có chê tớ phiền là được." Triệu Ngư chỉ cần một người để nói chuyện, nói ra được rồi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhà ai mà chẳng có chuyện bực bội đâu.
Huống chi rất nhanh sẽ được sống riêng, tách biệt với mẹ chồng, cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi.
Tiền Quế Hoa hái rau xong trở về thấy con gái đang cười nói với Cố Khanh Khanh, nét u buồn đã tan biến, ánh mắt trở nên sáng sủa hơn.
Bà thầm nghĩ: "Quả nhiên vẫn cần có bạn bè để trò chuyện."
Từ khi mang thai, Triệu Ngư hầu như không kết bạn với ai, suốt ngày ở trong phòng buồn rầu rĩ, hai mẹ con cách xa nhau nên bà khó thường xuyên vào thành phố thăm con.
Thấy con gái cười vui trở lại, bà thoải mái hơn phần nào. Rốt cuộc có thể qua năm mới an lành rồi, chỉ có điều con rể không có ở đây.
So với nhà hàng xóm, con rể nhà họ Cố cứ kéo cả nhà sang đây, nhà bà thật sự có chút lạnh lẽo.