Mục lục
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóc con khóc nhiệt tình, Cố Khanh Khanh ngượng ngùng đứng gãi gãi mũi, rồi cầu cứu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sở Đại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhẹ nhàng vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai, đưa cánh tay trắng trẻo ra: “Đưa canh cho anh."

Cố Khanh Khanh vội vàng đưa chén canh thịt nấu với táo đỏ qua, Sở Đại nhận lấy, tay phải bế nhóc con đặt lên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải vẫn còn đây sao, con gấp cái gì chứ.”

Nhóc Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thịt thơm, mới từ từ yên lặng lại, ấy vậy mà vẫn thút thít không thành tiếng, đôi mắt to tròn đầy oán trách nhìn mẹ.

Cố Khanh Khanh chột dạ, đầu rúc vào vai chồng, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cha con một cái.

Sở Đại trước tiên nếm một ngụm, canh chỉ ấm ấm không quá nóng, anh yên tâm đút cho con trai ăn.

Đoàn Đoàn uống liên tiếp mấy ngụm canh, mắt hau háu nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, vỗ vỗ cánh tay cha kêu: “Thịt! Thịt!”

Sở Đại khẽ cười, dùng thìa chầm chậm xé miếng thịt ra, trong ánh mắt đầy mong đợi của con trai, quay ngược lại đưa sát đến bên miệng của mẹ nó.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, không do dự há miệng.

Đoàn Đoàn sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, thở phì phì đứng dậy bò ra khỏi lòng cha, thất tha thất thiểu đi mấy bước nằm lăn xuống giường vùi đầu vào trong chăn khóc lớn.

Cố Khanh Khanh lúc này mới thấy mình quá đáng, trừng mắt nhìn chồng một cái, vội đứng dậy bế con trai lên dỗ dành: “Cha hư, chúng ta không chơi với cha nữa ha, mẹ cho con ăn thịt.”

Nói xong, cô nhận lấy thìa từ tay anh, ôm nhóc con vào lòng, đút từng miếng từng miếng, mỗi một miếng đều có thịt.

Sở Đại nhìn hai mẹ con mà buồn cười, đưa tay kéo ống quần con trai xuống.

Thời Như Sương bận rộn làm việc này làm việc kia, hôm nay vừa phải làm bánh rồi lại hấp bánh, đút cho Niên Niên ăn hết canh cô lặng lẽ đem thằng bé lên lầu.

Hai nhóc con thấy nhau rất vui, hai đầu nhỏ chụm lại, miệng líu lo không biết đang nói gì, Cố Khanh Khanh dựa vào người Sở Đại mắt mơ màng muốn ngủ, nhướng mắt nhìn con trai, hỏi: “Anh nghĩ có khi Đoàn Đoàn đang nói xấu chúng ta không?”

Cô vừa nói xong, Đoàn Đoàn và Niên Niên đồng thời quay sang nhìn cô.

Cố Khanh Khanh: “……” Chắc là đúng rồi.

Sở Đại liếc nhìn đồng hồ, không để ý khóe miệng mình nhếch lên: "Sao có thể chứ, người xấu là anh.”

Cố Khanh Khanh cười gượng, cởi áo khoác chui vào chăn, ôm eo anh cọ cọ: "Em sai rồi, em ngủ một lát, anh trông hai đứa nhé, hai đứa chưa tè đấy, anh để ý chút.”

Nói xong nhắm mắt quay lưng ngủ.

Sở Đại nhìn vợ một lúc lâu, chấp nhận số phận kéo chăn lên cho vợ, rồi nhìn hai nhóc con.

Một giờ rưỡi chiều, Cố Bảo gân cổ gọi ăn cơm, Cố Khanh Khanh vừa tỉnh dậy, dụi dụi mắt, phát hiện trong lòng có một cục bông ấm áp.

Cúi xuống nhìn, bé con Niên Niên đang nằm ngủ say trong lòng cô, nhóc con như cái lò sưởi, ấm áp vô cùng, Cố Khanh Khanh ôm mà không muốn buông.

Cô khẽ ngẩng đầu nhìn quanh, Sở Đại và con trai lớn không có trong phòng, chắc đã xuống lầu.

Hôn lên trán bé con Niên Niên một cái, cô chầm chậm lật chăn, ôm con dậy, rồi lấy chiếc khăn quấn bé kín kẽ, xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.

Phòng khách ồn ào náo nhiệt, Sở Uyên rất thích không khí ấm cúng của nhà họ Cố, cũng thích cảm giác con cháu đầy nhà này, chắc là đã uống chút rượu, mặt đỏ bừng đang trò chuyện với Cố Thiết Trụ.

Thấy cô ôm con tới, Sở Đại kéo ghế bên cạnh: “Sao không để con ngủ tiếp."

“Lát nữa con tỉnh dậy khóc em sợ không nghe thấy.” Cố Khanh Khanh liếc nhóc con đang cầm bánh nếp trong tay anh: “Sao anh lại cho con ăn cái này?” Cô lo sẽ dính cổ họng.

“Còn chưa nướng, rất cứng, con cắn không được.”

Cố Khanh Khanh vậy mới yên tâm.

Bữa trưa có nhiều món, hấp, chiên, nấu, om, xào đều đủ, Cố Tài còn trộn thêm ván đậu cùng đậu phộng.

Tôn Viên Viên thấy cô bế con không tiện ăn cơm, hỏi: “Hay để chị bế giúp em một lát?”

“Không cần không cần, chị ăn trước đi.” Cố Khanh Khanh tay trái ôm nhóc con, tay phải cầm đũa: “Em ăn từ từ được.”

Tôn Viên Viên cũng không miễn cưỡng: “Triệu Ngư nói gì với em thế? Mấy hôm trước chị thấy chồng của Triệu Ngư về rồi đột nhiên có việc gì đó gấp."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Không có gì, chuyện thường ngày thôi, hình như mẹ anh ấy bệnh nên phải về gấp.” Cô không nói thật.

“Ồ, vậy à.” Tôn Viên Viên không để ý, Cố Hùng ngồi bên cạnh gắp một miếng sườn vào chén cô, cô đỏ mặt: “Anh ăn đi, em tự gắp được.” Dù nói vậy, nhưng nhìn ra được cô rất vui.

Sở Đại thấy Cố Khanh Khanh luôn nói chuyện với Tôn Viên Viên, anh cũng gắp một miếng cà tím kho vào của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh quay lại trừng mắt nhìn anh: “Anh A Hùng biết gắp thịt cho vợ ăn, anh lại gắp cho em miếng cà tím.”

“Em thích ăn mà.” Sở Đại thản nhiên đáp lời.

Cố Khanh Khanh thấy ý cười trong mắt anh, vội vàng tránh ánh mắt, đã kết hôn hai năm mà cô vẫn không chịu nổi ánh mắt này, ánh mắt khiến cô có chút không kiểm soát được.

Mùng hai, mấy chị dâu nhà họ Cố đều về nhà mẹ đẻ, Thời Như Sương và mọi người đang bàn xem mang gì về, giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn, đương nhiên cũng muốn nhà mẹ đẻ có cái ăn ngon.

Trương Thúy Phân phân phó con dâu: “Năm ngoái không phải còn thừa ít cá khô và thịt khô sao, chia thành bốn phần cho các con mang về nhà, thêm ít gạo trong kho, nhổ thêm ít rau xanh, thêm ít đồ ăn có sẵn trong nhà. Mẹ có để dành ít trứng gà, để lại một ít cho Khanh Khanh, còn lại các con dâu chia nhau đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK