“Nhìn tao đẹp gái vãi mày ơi, mà tao muốn cường tráng nam tính đầy mình cơ...” - đây là câu tôi suốt ngày nghe K càm ràm kể từ ngày hắn thổ lộ con người thật của hắn.
“Này tao hỏi xíu... Sau khi mày chuyển giới xong thì “chuyện đó đó” sẽ thế nào?”
“Tao có cặp mông xịn và có một cái cu mới. Bấy nhiêu đó là đủ cho thiên đường rồi, gái ạ. Nếu mày không tin thì tí tao bật gay porn cho mày xem.”
Tôi ném gối vào người hắn: “Thôi nha!” Hắn cười cười với tôi qua gương và quấn thêm lọn tóc mới.
“Quay lại vấn đề nào: mày tính sao?”
Tôi tặc lưỡi: “Tao sẽ rời Val.”
Hắn nhăn mày, đột nhiên nghiêm túc lại: “Cũng được, tuy đó không phải là câu trả lời tao mong từ mày.”
Tôi cũng có muốn đâu. Nhưng chọn phương án kia, tôi sẽ mất tất cả vả lại chẳng có gì bảo đảm cho tôi và Valentina.
Sau đó tôi tìm được công việc phục vụ ở quán ăn gần trường. Tôi không gặp Val trong suốt nửa tháng qua. Khi tôi gọi điện cho ông bà X xin nghỉ, lần này là nghỉ luôn chứ không lưng lửng như lần trước. Ông X rối rít xin lỗi tôi vì cô con gái của ông quá bất trị ấy gây cho tôi không ít rắc rối. Tôi phải trấn an ông rằng Val là một đứa trẻ tuyệt vời và nó sẽ tiến xa hơn nếu được quan tâm và yêu thương đúng cách. Đầu dây bên kia im lặng. Tôi vừa bảo bậc phụ huynh nên yêu con cái mình đúng cách và hẳn đã làm ông ấy tự ái.
Chiều nay tôi tình cờ gặp cô giúp việc nhà Xavier ở siêu thị. Cô ấy niềm nở ôm tôi và tỏ ý tiếc nuối vì tôi không tới kèm gia sư cho Valentina nữa. Tôi đi cùng cô ấy dọc quầy trái cây và nghe cô ấy say sưa kể một tràng nỗi vất vả làm việc cho cái gia đình “kì cục” đó: “Chỉ có thần kinh thép như chị mới chịu nổi họ, nhất là bà chủ.” - cô quả quyết rồi sực nhớ ra một điều: “ À em biết không, ông bà Xavier sẽ đưa Val đi chữa bệnh đồng tính ở một cơ sở của Công giáo ở đâu đó bên ngoài nước Mỹ mà người đứng đầu cơ sở đó là một người họ hàng gần gũi với gia đình. Họ không nói rõ là nước nào nhưng họ khẳng định khi trở về Val sẽ là một cô gái bình thường. Chậc, khổ thân con bé. Nó có tội tình gì.”
Tôi lặng người một lúc vì bất ngờ. Thế kỷ nào rồi mà còn tin đồng tính là bệnh có thể chữa được? Đến cả đứa Trung Hoa như tôi còn biết điều đó là không thể. Tôi đã đọc một số bài báo, kể cả chính thống lẫn lá cải, về những cơ sở “bẻ thẳng” này, không tươi đẹp cho lắm.
Tôi bắt đầu thấy lo cho Val.
Tôi kể chuyện này cho K và hỏi hắn xem có cách nào cứu được con bé. Hắn trân trối nhìn tôi: “Cưng à, hay mày dẫn nó đi trốn đi?” tôi suýt chửi lại hắn là đồ khùng thì một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, một phần nhờ ý tưởng của hắn.
“Hay là tao báo cho Yvette và bảo nó dẫn Val đi trốn?”
K không đồng ý: “Chúng nó là trẻ vị thành niên, tính nết tiểu thư nữa, tự lo cho bản thân còn chưa xong, chúng nó sẽ làm gì sau khi trốn đi? Bán thân chắc?”
“Thế sao mày bảo tao dẫn Val đi?”, tôi nổi khùng.
“Vì mày thành niên rồi và còn lo được cho nó được chứ Yvette thì không, tính nó tiểu thư như con Val vậy!”, như chợt nhớ ra điều gì hắn nói tiếp: “À sáng nay tao gặp Val ở tiệm bánh. Nó làm thêm ở đó. Nó chào tao. Tao chào lại, tao hỏi nói làm gì ở đây, nó bảo gia đình cắt thẻ tín dụng của nó rồi, nên nó phải làm thêm kiếm tiền mua hoa tặng một người. Có phải sáng thứ hai nào cũng có người đưa vài bông hoa tới phòng mình đúng không?”
Phải, những bông hoa hồng vẫn đều đều xuất hiện trước cửa phòng chúng tôi vào mỗi sáng thứ Hai, kể cả thứ Hai sau hôm Val đuổi tôi về.
K cho tôi biết địa chỉ tiệm bánh nơi Val làm, ngày mai tôi sẽ tới gặp nó.