Mẹ tôi đã mất vào mùa đông năm ấy. Nửa năm sau tôi chia tay với L. Trước khi chia tay tôi đã đắn đo rất nhiều nhưng rồi nghĩ mình mà cứ tiếp tục mối quan hệ này thì chỉ có L bị thiệt thôi, bởi tôi đã lừa dối anh ấy. L là môt người đàn ông tốt nên anh xứng với một người phụ nữ khác tốt hơn tôi. Tôi nghe cậu em trai J của L kể anh đã rất buồn nhưng tôi tin anh sẽ sớm vượt qua. Lý do của tôi nghe cũng từa tựa như Val khi chia tay với Yvette nhỉ?
Tôi đã hoàn thành bằng Cử nhân Tài chính của Đại học Bắc Kinh và hiện đang làm việc cho một công ty nho nhỏ với mức lương vừa đủ sống để lo cho bố và bà tôi.
Không phải bỗng dưng tôi nổi hứng viết trở lại.
Hôm nay tôi tình cờ gặp lại Val khi đang trên đường từ chỗ làm về nhà. Ở tuổi 19, con bé đã cao hơn tôi, trầm lắng hơn, tóc ngắn hơn so với lần cuối tôi gặp nó ở tuổi 16. Nó tới Bắc Kinh để trình diễn thời trang cho hãng Chanel. Lúc mới thoáng thấy mái tóc vàng của nó tôi bèn nghĩ tới việc chạy thật nhanh về nhà nhưng chân tôi cứ đơ ra khi nó bước tới chỗ mình. Nó mở lời chào trước với nụ cười rất tươi: “Bonjour, je m'appalle meow meow.”
Thực ra phải là “Bonne nuit” nhưng tiểu thư Val đã ở đây.
Chúng tôi ngồi với ở một quán cafe nhỏ. Là tôi chủ động mời. Bạn lâu năm mới gặp lại mà mình không mời thì cũng kì. Nó ít nói, suốt buổi nó không dám ngẩng lên nhìn tôi. Nó nhát hơn trước, đúng hơn là thận trọng. Ai cũng phải lớn lên. Tôi vẫn luôn theo dõi Val từ mạng internet. Tôi là độc giả thường xuyên của blog của Val. Từ lúc nó trốn được khỏi ông bà Xavier, blog của nó đã bớt những thứ cẩm hường lại và viết nhiều bài về xã hội và thời trang hơn. Con bé viết khá là hay, lập luận chặt chẽ và logic hơn. Chính tả và ngữ pháp được cải thiện đáng kể. Vào đọc blog của Val mỗi ngày nó trở thành thói quen của tôi khi lên mạng, ngắm nhìn kĩ những khuôn hình chụp cận mặt của nó, để chứng kiến thời gian từng chút một làm nó trưởng thành hơn thế nào, và tự hỏi chúng tôi sẽ thế nào khi gặp lại nhau.
“Làm sao em biết chị ở đây?” - tôi hỏi.
“Đầu tháng 9 năm đó em có đến gặp chị cùng phòng với chị. Chị ấy bảo chị xin bảo lưu kết quả học tập về Bắc Kinh rồi. Em muốn đến Bắc Kinh tìm chị ngay lập tức nhưng rồi sợ chị không muốn gặp em, với lại em bận nhiều thứ linh tinh khác như làm người mẫu, học hành rồi tuyên truyền này nọ. Dù Tòa Tối cao đã thừa nhận hôn nhân đồng tính nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm.”
Mỹ hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính một năm sau khi tôi đi.
“Em về Florida để học tiếp trường cũ à?” - hỏi vậy chứ tôi biết chắc là không.
“Không, em về Florida để gặp chị nhưng không được, em học trường khác ở New York dưới sự bảo hộ của chị họ em. Bố mẹ em vẫn chưa chịu chấp nhận em đâu, tình hình là họ không muốn nhìn mặt em rồi. Chị họ em cũng ở New York và khác với gia đình em, chị ấy ủng hộ em lắm. Chị ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, chính chị ấy giới thiệu em với IMG Models đấy. Em về Florida để tìm chị. Em đến Bắc Kinh cũng vì lí do ấy.”
Val mới đến Bắc Kinh sáng nay, chưa biết làm thế nào để tìm tôi và thế là buổi tối nó đã chạm mặt tôi. Nếu không phải duyên phận thì là gì?
“Em không tính học đại học à?” - Tôi hay theo dõi nó trên mạng đủ biết với thời gian làm việc dày đặc như thế nó không thể theo học một trường đại học đàng hoàng nào.
“Không, em ghét học lắm rồi!” - Nó nhăn mũi. - “Em yêu cái đẹp, em tôn sùng sự nữ tính, đó là lí do em vào ngành thời trang, à và còn được mọi người ngưỡng mộ nữa chứ!”
Tôi bật cười: “Dù sao ngành thời trang hợp với em lắm.”
Chúng tôi về cùng nhau, thực ra Val đề nghị đưa tôi về, tôi không từ chối, nghĩ rằng mình sẽ có thêm vài phút ở bên Val. Đến chỗ vắng người thì đột nhiên Val ôm mặt khóc rưng rức. Tôi định gỡ tay em ra hỏi em làm sao thì em đẩy mạnh tôi vào tường hôn nồng nhiệt, nhưng rồi cũng tự đẩy mình đi:
“Em xin lỗi.” - Val lại ôm mặt khóc. - “Em biết để chị đi mới đúng, nhưng em không làm được, chị ơi. Đáng ra em nên để chị đi, đáng ra em nên để chị sống hạnh phúc với lựa chọn của chị chứ không phải ép buộc chị theo lựa chọn của em. Nhưng em không làm được. Em không để chị đi được và cũng không thể thôi yêu chị...”
Những lời lẽ đó xuất phát từ con tim em, tôi biết bởi chúng cũng đang làm tôi nhức nhối và muốn khóc theo. Suốt 3 năm qua tôi vẫn nghĩ về em, tôi không hẹn hò với chàng trai nào dù có rất nhiều lời mời, chỉ đơn giản như Val nói: “Hẹn hò với một người trong khi mình thích một người khác hơn nó ác lắm.”
Bản thân tôi cũng ngạc nhiên khi thừa nhận mình thích Val một cách bình thản. Một ngày bình thường nào đó tôi bỗng chấp nhận việc mình thích Val, đơn giản như tôi chấp nhận thích một cậu trai nào đó, nó chẳng phải điều gì quá to tát. Tôi chỉ lau nước mắt trên mặt em rồi hôn má em tạm biệt: “Rất vui gặp lại em, Valentina.”
Chính Val là nguồn cảm hứng của cuốn nhật ký này ngay từ đầu.