Thời gian mười ngày này giống như chỉ là thoảng qua. Kỳ thật Diệp Dung có chút nghĩ không ra, mấy ngày này nghỉ Tết âm lịch ở nhà, đến tột cùng chính mình đã làm cái gì, giống như chỉ là nháy mắt, mặc kệ là năm mới hay kỳ nghỉ đông đều đã sắp kết thúc -- Tết Nguyên Tiêu mười năm tháng giêng, đã là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ; mà năm nay ăn tết sớm, ngày nghỉ cũng giảm đi, qua hai ngày nữa, là đã tới ngày khai giảng rồi.
Diệp Thần đã sớm kết thúc kỳ nghỉ Tết âm lịch, lúc này còn chưa có tan tầm trở về; dì giúp việc từ quê lên đang vội vàng nấu cơm; Diệp Dung ôm nhà con mèo nhà mình nằm trên sô pha trong phòng của cha mẹ, nhìn mẹ mình đem quần áo trải đầy trên giường, nghiêm túc chọn lựa.
"Dung Dung, con nói mẹ là mặc bộ này, hay là cái bộ đẹp?" Mẹ Diệp trên tay cầm theo một chiếc váy liền thân, ánh mắt tràn đầy dò hỏi trông mong nhìn về phía con gái, bộ dáng kia thoạt nhìn giống như là một cô thiếu nữ sắp đi hẹn hò đang buồn rầu chọn lựa quần áo. Dù người đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vì mọi chuyện đều suôn sẻ, lại bảo dưỡng thích đáng, thoạt nhìn vẫn xinh đẹp diễm lệ như cũ, phụ nữ ở tuổi nàyđều đã có sự thành thục ưu nhã, rồi lại nhiều vài phầnđơn thuần cùng hoạt bát bởi vì dưới che chở mà bảo tồn được đến nay.
"Đều đẹp." Dường như cả người cô gái nhỏ đều vùi vào chiếc sô pha nhỏ mềm mại, cười đến com mặt mày, ngoan ngoãn lại mang theo vài phần giảo hoạt, thoạt nhìn cùng với con mèo xù lông trong lòng kia quả thực không có sai biệt mấy, "Mặc kệ là mặc bộ nào, ba ba nhất định đều thích cực kỳ!"
"Nói bừa cái gì đấy!" Mẹ Diệp lập tức đỏ mặt, hờn giận liếc mắt trừng con gái một cái, khóe miệng lại nhịn không được hơi hơi dương lên, rồi cúi đầu tiếp tục đi ướm một bộ lại một bộ lên người.
Mẹ như vậy thật tốt... Diệp Dung một bên theo thói quen giúp con mèo trong lòng thuận lông, một bên nhìn vì mẹ mình đang bận rộn không thôi vì buổi tối đi hẹn hò cùng ba ba, vì vậy càng cảm thấy việc chính mình đáp ứng cùng chú nhỏ ra ngoài, giúp ba mẹ có cơ hội tận hưởng thế giới hai người là quyết định cực kỳ chính xác. Chỉ là... nếu cô về sau, cũng có thể giống như mẹ thì tốt rồi.
"Dung Dung?" Diệp Dung đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi chính mình, theo bản năng quay đầu lại, suýt nữa thì bị gương mặt phóng tại của mẹ cô ở trong tầm mắt làm cho hoảng sợ. Thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, lúc này mới thấy mẹ cô đã đổi xong một thân váy nhung màu xanh dương -- kiểu dáng đơn giản, nhưng ngoài sức tưởng tượng, vừa hào phóng lại ưu nhã, mẹ cô mặc vào lại có một lại ý vị khác.
"Rất đẹp!" Cô gái nhỏ vội vàng gật đầu, cho mẹ cô một nụ cười rạng rỡ.
"Rốt cuộc con cũng không phải ở cái tuổi này, mặc cái gì nhìn cũng tốt." Mẹ Diệp được khích lệ, nhịn không được cũng có chút đắc ý, rồi lại nhịn không được vuốt đỉnh đầu con gái cảm thán một tiếng, rồi sau đó thấp giọng hỏi cô, "Thật sự hôm nay con không định cùng chúng ta đi ra ngoài?"
Cô gái nhỏ gật gật đầu, kéo cánh tay mẹ cô, nhăn cái mũi nhỏ giọng nói: "Mẹ cùng ba ba đi hẹn hò, con không muốn làm bóng đèn!"
Thanh âm của cô vốn dĩ mềm nhẹ, lúc này lại mang theo vài phần làm nũng cùng giảo hoạt, nghe vào phá lệ kiều tiếu*, ngay cả mẹ Diệp cũng nhịn không được mà ngây người ngẩn ngơ -- con gái luôn luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn, từ khi nào bắt đầu... cũng sẽ vui đùa chế nhạo chính mình như vậy? Nhưng con gái như vậy, so với thời điểm từ an tĩnh ngoan ngoãn ngày trước, thoạt nhìn sinh động hơn nhiều. Con gái an tĩnh như ngày trước... làm bà cảm thấy đau lòng.
(*) Nũng nịu, mềm mại
Diệp Dung không biết trong lòng mẹ cô đang cảm khái kinh ngạc, chỉ thấy mẹ cô chậm chạp không nói lời nào, nhịn không được lại làm nũng, nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay của cô, nhỏ giọng giải thích: "Chú nhỏ nói sẽ đưa con đi, chúng con đã bàn xong rồi."
"Tiểu Nhạc?" Có Mục Nhạc đưa đi, tự nhiên làm người khác yên tâm, nhưng... mẹ Diệp do dự trong chốc lát, nhịn không được lại hỏi một câu, "Thật sự không suy xét đến Mục Tiêu? Bằng không hôm nay thật ra rất thích hợp hẹn hò..."
Diệp Dung hơi hơi giật mình, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
"Nếu thật sự không thích, vậy quên đi. Con gái của mẹ tốt như vậy, còn có rất nhiều nam sinh theo đuổi đấy!" Mẹ Diệp thở dài, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, nhéo nhéo gương mặt con gái, nghiêm túc ôn nhu dặn dò, "Dung Dung, điều kiện nhà chúng ta cũng coi như không tồi, cái gì gia thế đối với nhà chúng ta đều không quan trọng, chỉ cần anh ta đối tốt với con, thích con, con cũng thích anh ta, biết không?"
Bà từ nhỏ là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, lúc trước Diệp gia bất quá cũng chỉ vừa mới bắt đầu có chút thành tựu, trong tối ngoài sáng có không biết bao nhiêu người cười nhạo một nhà Diệp Thần là nhà giàu mới nổi, chờ xem bà bị chê cười. Nhưng bà gả cho Diệp Thần, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm, so với ai khác đều quá mức hạnh phúc. Trừ bỏ chuyện thân thể của con gái ra, dường như không có điểm nào không hài lòng.
Ánh mắt của mẹ lúc dặn dò cực kỳ ôn nhu, tràn đầy quan tâm cùng yêu thương... Diệp Dung nhịn không được có chút cay mũi, lại lập tức dùng lực hít hít cái mũi, nhấp môi nở nụ cười, nặng nề gật gật đầu.
Tươi cười có chút thẹn thùng, động tác gật đầu lại cực kỳ nghiêm túc trịnh trọng.
Mẹ Diệp nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh liền lôi kéo con gái tiếp tục đi chọn khăn quàng cổ cùng vật trang sức trên tóc cho chính mình. Thật vất vả mới chuẩn bị thỏa đáng, nghĩ nghĩ lại lôi kéo Diệp Dung đi phòng cô, hứng thú bừng bừng giúp con gái trang điểm với lựa chọn quần áo.
"Tuy rằng không phải hẹn hò, nhưng con gái trang điểm cũng không phải là cho đàn ông nhìn, trang điểm xinh đẹp thì tâm tình của mình cũng sẽ tốt lên."
Mẹ Diệp nói như vậy, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Thời điểm chuông cửa dưới lầu vang lên, Diệp Dung vừa mới đổi xong quần áo, mắt thấy mẹ cô lại hứng thú không giảm mà muốn giúp chính mình làm tóc, cô gái nhỏ thật sự là đã có chút lăn lộn bất động, vừa thấy chuông cửa vang lên quả thực giống như cứu tinh từ trên trời giáng xuống, dường như là một đường chạy chậm đi xuống lầu mở cửa.
"Ba ba, ba đã trở lại? Không mang chìa khóa sao?" Diệp Dung vội vội vàng vàng đi tới mở một bên cửa hỏi, chờ cửa mở ra nâng đầu lên, nhìn một gương mặt anh lãng trước mắt kia rõ ràng không thuộc về ba cô, xoát một chút đỏ mặt, vội vàng lúng ta lúng túng giải thích, "Xin, xin lỗi chú nhỏ, cháu tưởng ba ba đã trở lại!"
Cô gái nhỏ hôm nay hình như là cố ý trang điểm qua, áo lông màu vàng nhạt có vẻ càng làm tôn lên làn da trắng như sứ của cô, váy lông dê ngắn lộ ra một đôi chân gầy tinh tế nhưng lại không quá phận; không biết là vì khẩn trương thẹn thùng hay do chạy nên nóng, trên mặt mang theo một mảng hồng nhạt, thoạt nhìn so với ngày thường càng nhiều thêm vài phần làm nũng cùng tức giận.
- - cực kỳ xinh đẹp.
Mục Nhạc không thể nhịn xuống, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu cô, hơi hơi cúi người, thấp giọng nở nụ cười: "Tôi giống như... tuổi còn chưa có già như vậy."
Sắc mặt cô gái nhỏ bị thiêu đến càng hồng, lại có chút căm giận liếc mắt trừng anh một cái, nhỏ giọng nói thầm: "Ba ba mới không có già đâu!"
"Thật xin lỗi, tôi nói sai rồi." Mục Nhạc lập tức "Ngoan ngoãn" mà xin lỗi -- nếu không cẩn thận đắc tội với bố vợ, cái khác cũng đừng nghĩ!
Cô gái nhỏ rốt cuộc cũng vừa lòng, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn anh: "Chú nhỏ, sao chú... sớm như vậy đã tới rồi?"
Mục Nhạc cười cúi đầu nhìn cô: "Tôi sợ cháu chờ, tan tầm liền tới đây."
Diệp Dung lập tức sửng sốt: "Nhưng mà... chúng ta còn chưa có ăn cơm đâu!"
"Không quan trọng." Mục Nhạc lắc lắc đầu, đáy mắt mang theo dung túng như có như không, "Tôi chờ cháu."
Ba chữ ngắn ngủn, cô gái nhỏ xoát một chút lại một lần nữa đỏ mặt -- ba chữ "Tôi chờ cháu", từ trong miệng anh nói ra, thật sự là quá mức ôn nhu, ôn nhu đến... dường như làm người ta nhịn không được mà mặt đỏ tim đập.
"Dung Dung, ba ba con đã trở lại rồi à?"
"Không, không có, là chú nhỏ tới!" Tiếng la từ trong phòng truyền đến rốt cuộc cũng làm Diệp Dung hồi thần lại, vội vàng quay đầu lại giải thích. Mẹ Diệp ăn mặc trang điểm xong rồi rốt cục cũng đi xuống lầu, có chút ngoài ý muốn nhìn hai người đang còn ngốc đứng ở cửa, nhịn không được có chút buồn cười: "Đều đứng ở cửa làm gì? Còn không mau vào đây!"
"Tiểu Nhạc tới." Thấy hai người đều đã vào phòng, mẹ Diệp lúc này mới lại cười hỏi, "Ăn cơm chưa?"
"Chị dâu." Mục Nhạc chào xong, lúc này mới lắc lắc đầu, "Còn chưa, em sợ mọi người ăn cơm sớm, làm A Dung phải chờ, nên tan làm liền tới đây."
"Chúng ta còn chưa có ăn đâu, lại nói... để con bé đợi một chút cũng không sao." Mẹ Diệp ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng ý cười trên mặt lại rõ ràng tăng thêm vài phần, dẫn anh đi tới nhà ăn, "Vậy cùng nhau ăn cơm đi, ba ba Dung Dung sẽ nhanh trở lại thôi. Mau ngồi, đồ ăn đều làm xong cả rồi, đói bụng cứ ăn trước, đều là người một nhà, đừng khách khí, không cần chờ Diệp Thần."
"Khiến chị dâu thêm phiền toái." Mục Nhạc ngoài miệng khách khí, một bên đã không chút do dự ngồi xuống bên cạnh Diệp Dung, chỉ là không lấy đũa ăn cơm trước, ngược lại chỉ kiên nhẫn ngồi đó, khó có được tính tình tốt mà bồi bà trò chuyện việc nhà, "Mấy ngày hôm trước có một người bạn tặng cho em hai vé nhạc kịch, em đối với cái này cũng không am hiểu, nhưng em nhớ rõ chị dâu hình như là trong nghề? Nếu không chê, hai tấm vé này chị dâu cùng anh Diệp cầm đi, cũng đỡ phải để ở chỗ em lãng phí."
"Thật sự?" Đôi mắt mẹ Diệp lập tức sáng lên.
Mục Nhạc cười gật đầu, vô cùng tự nhiên từ trong túi lấy ra hai tấm vé đưa qua.
......
Diệp Thần một ngày bận rộn, thật vất vả mới tan làm đúng giờ, khẩn trương trở về nhà, kết quả vừa vào cửa liền thấy Mục Nhạc đang ngồi ở bên cạnh con gái, cùng vợ mình trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Mặc kệ là con gái hay vợ, cư nhiên tất cả đều không ý thức được chính mình xuất hiện.
Người đàn ông luôn luôn nho nhã ôn hòa sắc mặt lập tức trầm xuống.
Qua một hồi lâu, vợ ông mới như có cảm giác mà nâng đầu lên, trong nháy mắt ngây người qua đi mặt đầy kinh ngạc mà nhìn lại đây: "A Thần anh đã trở lại? Như thế nào mà đến cả âm thanh cũng đều không có!"
"Em nói chuyện phiếm đến cao hứng, sợ quấy rầy em." Diệp Thần bế tắc đến không được, chỉ là đối với vợ từ trước đến nay đều ôn nhu, cho dù là lúc này cố gắng ôn thanh nói lời nhỏ nhẹ, chỉ là ngữ khí hơi trầm xuống vài phần.
Cô gái nhỏ ngẩng mặt, ngoan ngoãn hô một tiếng ba ba.
Diệp Thần gật gật đầu, thần sắc lại nhu hòa vài phần, sau đó rất nhanh liền quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bên người cô.
"Anh Diệp." Mục Nhạc đối với ông hơi hơi gật đầu, thần sắc tự nhiên.
Diệp Thần hơi hơi nhíu nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại rất nhanh đã bị người nọ kéo một phen, quay đầu lại thì thấy vợ ông đang mang theo hờn giận liếc chính mình một cái, có chút làm nũng mà oán giận:
"Còn ngốc đứng đó làm gì? Ngồi xuống ăn cơm!"
"Được." Diệp Thần thở dài, rốt cuộc vẫn bại trận dưới ánh mắt của vợ, "Nghe lời" mà ngồi xuống.
Diệp Thần cảm thấy bữa cơm này nhất định là bữa cơm không thoải mái nhất từ trước đến giờ -- ông nghĩ thầm phải tìm cho tên Mục Nhạc bụng dạ khó lường kia một chút phiền toái, chỉ là anh trước sau biểu hiện khéo léo, cử chỉ tự nhiên, không có nửa điểm vượt quá giới hạn, trong lúc nhất thời cư nhiên làm ông có chút không thể nào mở miệng. Càng muốn mạng chính là... vợ ông hình như là rất thích anh, không ngừng khuyên anh ăn nhiều đồ ăn, còn vui vẻ rạo rực mà hướng ông khoe ra hai tấm vé nhạc kịch mà Mục Nhạc đưa.
Diệp Thần trầm mặt ăn xong một bữa cơm, trước ý đồ muốn mang con gái cùng nhau ra ngoài, lại bị vợ ông ngăn cản, cuối cùng cũng chỉ có thể "Ngoan ngoãn" mang theo vợ ông ra cửa hưởng thụ thế giới của hai người.
Diệp Dung nhìn bóng dáng cha mẹ cầm tay nhau đi ra cửa, nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười.
"Hâm mộ?"" Thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên ở bên tai, Diệp Dung quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Mục Nhạc không biết khi nào đã cúi người lại đây. Khoảng cách giữa hai quá mức gần gũi, làm cho cô gái nhỏ theo bản năng có chút khẩn trương, cả người cứng đờ nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Đừng hâm mộ, cháu cũng sẽ có." Mục Nhạc cười một tiếng, duỗi tay gỡ khăng quàng cổ từ trên giá áo xuống, thấp giọng hỏi cô, "Có phải cái này không?"
Diệp Dung gật gật đầu.
Mục Nhạc xoay người lại, hơi hơi cong eo, đem khăn quàng cổ cẩn thận vòng kín ở trên cổ cô, sau đó giữ lấy tay cô.
Diệp Dung cả kinh, theo bản năng muốn rút tay về, lại bị anh cầm lấy thật chặt.
"Đi, chúng ta cũng ra ngoài thôi. 7 giờ rưỡi bờ sông sẽ bắn pháo hoa." Mục Nhạc sờ sờ đỉnh đầu cô, ngữ khí ôn nhu, lại mang theo một loại cường thế không thể phản bác.
Diệp Dung theo bản năng đuổi kịp bước chân anh, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay hai người giao nhau, lại ngẩng đầu nhìn nhìn bóng dáng của anh, nhịn không được nhẹ nhàng cắn môi -- anh... lại dắt tay cô.
Ngày trước có vài lần anh dắt tay cô, không phải cô khóc, thì chính là bị bệnh. Nhưng lúc này đây... cô cũng không có khóc cũng không có sinh bệnh.
Cô bỗng nhiên nhớ tới một lần kia, khoảnh khắc anh hôn lên trán chính mình.
Cô đã trưởng thành, không còn là cô bé con khi còn nhỏ, anh... không nên lại làm ra chuyện như vậy. Cô phân biệt rõ ràng đúng mực, anh... cũng không thể không rõ.
Như vậy... đây là ý tứ gì? Cô không làm rõ được, lý trí nói cho cô biết phải tránh thoát ra, nhưng... kỳ thật cô một chút cũng đều không muốn cự tuyệt.
Cái tay kia quá ấm áp, ngày đó cái hôn kia... cũng quá mức ôn nhu.
Thời điểm đến bờ sông đã thấy một đám đông mãnh liệt.
Diệp Dung có chút mất hồn mất vía, ngốc trì bị Mục Nhạc bảo vệ ở trong ngực, ngăn cách với đám người chen chúc kia, chỉ theo bản năng đi theo anh đi đi dừng dừng.
Quá 7 giờ, phát pháo hoa đầu tiên đúng giờ ở trên bầu trời ầm ầm nổ tung. Diệp Dung theo bản năng ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn một pháo hoa sặc sỡ trên không trung.
Sau đó cô bỗng nhiên cảm thấy cả người ấm áp, trong nháy mắt đã rơi vào một cái ôm ấm áp lại rắn chắc -- hơi thở khác phái che trời lấp đất bao phủ lấy cô, tính xâm lược thuộc về phái nam làm thần kinh của cô lập tức căng thẳng, nhưng rồi hơi thở quen thuộc lại làm cho cô theo bản năng cảm thấy một trận tâm an.
Cô gái nhỏ do dự một lát, rốt cục không có giãy giụa, chỉ thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu đi.
Gương mặt anh lãng của người đang ông đột nhiên phóng đại ở trong tầm mắt.
Sau đó cô thấy miệng anh khép mở, nói ra một câu cực ngắn--
"A Dung, tôi thích em."
_________
Cẩm Hi: Cuối cùng cũng thổ lộ rồi...*tung bông*
Chương này hơn 3000 từ, dài quá, hức hức...