Toàn thân người đàn ông bên cạnh đều là áp suất thấp, có vẻ giống như là bản chất. Diệp Dung không dám phát ra tiếng, chỉ có thể ôm áo khoác dựa vào ghế, nhắm mắt lại với ý đồ muốn ngủ để vượt qua quãng đường có chút gian nan này.
Kỳ thật mới đầu một chút cũng không buồn ngủ, nhưng cũng có thể do yên tĩnh nên mới cảm thấy có chút buồn ngủ, lại có thể do xe chạy quá mức vững vàng, nhắm mắt lại không bao lâu, cơn buồn ngủ liền ập tới. Diệp Dung cũng không có chống cự, thả lỏng người, tùy ý để chính mình bị cơn buồn ngủ hoàn toàn bao phủ.
Tại giao lộ đèn đỏ phía trước, Mục Nhạc dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang an tĩnh nhắm mắt ngủ say—— cùng với hình ảnh ngày hôm qua lúc cô cuộn người nằm trên giường của anh quả thực giống nhau. Rốt cuộc chân mày của Mục Nhạc cũng thoáng giãn ra, tầm mắt lại dừng trên bộ váy đơn bạc trên người cô, trầm mặc duỗi tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa điều cao lên mấy độ.
Diệp Dung mơ mơ màng màng mở mắt ra vừa đúng lúc thấy xe chạy đến con đường quen thuộc, đường cái hai bên đủ các loại đèn đuốc sáng trưng, từng nhóm sinh viên tụ tập bên quán ăn vặt, gần 10 giờ đêm nhưng tiếng người vẫn ồn ào như cũ.
"Chú nhỏ, dừng luôn ở ven đường này đi." vừa mới tỉnh nên thanh âm của cô gái nhỏ còn có chút khàn, vừa nói vừa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, "Bên cạnh chính là cổng trường, không cho xe đi vào, cháu tự mình đi vào được."
Mục Nhạc thả chậm tốc độ xe, lại không có dừng lại: "Tôi đưa cháu vào."
Vừa dứt lời, thần sắc cô gái nhỏ lập tức hiện ra chút khó xử, nghiêng đầu nhìn anh một cái, thấy anh toàn thân đều tràn ngập chân thật, cường thế, hơi hơi do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn nói thật:
"Cháu là muốn... mua chút đồ trở về."
Tay anh hơi dừng một chút, không tỏ ý kiến, rốt cuộc vẫn nhanh chóng tìm một chỗ thích hợp ở ven đường dừng xe.
Diệp Dung nhẹ giọng nói cảm ơn, đang muốn hướng anh nói tạm biệt, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng liền thấy anh đẩy cửa xe bước xuống, nhanh chóng vòng qua phía bên mình, mở cửa xe.
Mùa thu buổi tối có chút lạnh lẽo, gió thổi tới cùng sự ấm áp bên trong xe rõ ràng có độ chênh lệch rất lớn, làm cho cơ thể vốn mang tính hàn của cô gái nhỏ nhịn không được co rúm lại một chút.
Ngay sau đó, mới vừa xuống xe trên người cô đã được phủ thêm một lớp áo khoác, áo khoác nam to rộng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân, ấm áp vô cùng.
Diệp Dung ngẩng đầu, liền thấy anh chỉ mặc một thân áo sơ mi đơn bạc.
""Chú nhỏ...""
"Mặc vào." Mục Nhạc đưa tay khép lại áo khoác trên người cô, trên mặt thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, "Mua ăn?"
Cô gái nhỏ gật đầu lên tiếng.
"Mua chút đồ ăn vặt trong quán nhỏ kia."
Mục Nhạc nhíu mày, nhưng nhớ tới lúc chiều nhìn cô ăn đường hồ lô là bộ dáng cao hứng thỏa mãn, rốt cuộc cũng không có ngăn cản, chỉ nhắc nhở một câu, chung quy vẫn đi theo cô gái nhỏ đi tới một quán nước phía trước.
"Cháu không ăn, là mua cho Mục Tiêu, cậu ấy thích." Cô gái nhỏ lúc này quen cửa quen nẻo mà chọn rất nhiều thịt nướng, nhẹ giọng giải thích cho chính mình, "Đến tầm này, nhất định là cậu ấy đã đói bụng."
Lời còn chưa dứt, thật vất vả mới hòa hoãn xuống, lúc này dường như bầu không khí trong nháy mắt trở lại lạnh ngắt.
Tay anh ở trong túi quần đã nắm chặt thành quyền, mặt không biểu tình nhìn cô gái nhỏ đang thuận miệng cùng chủ quán nướng trò chuyện.
Diệp Dung dường như có cảm giác, quay đầu nhìn anh một cái, lập tức đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Cô gái nhỏ có chút lo lắng cắn cắn môi, cũng không cùng quán chủ nói chuyện phiếm nữa, hơi do dự một lát liền dừng lại câu chuyện, thừa dịp còn đang đợi nướng BBQ, đi qua cửa hàng trà sữa bên cạnh.
Mục Nhạc cứ như vậy không nói một lời, kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi cô gái nhỏ rốt xách theo bốn ly trà sữa cùng một hộp nướng BBQ to đùng trở lại trước mặt anh, có chút sợ hãi mà nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.
Cô gọi xong liền thấp đầu, lộ ra đỉnh đầu đen nhánh. Áo khoác của anh quá lớn, khoác ở trên người cô, trông cô càng thêm nhỏ xinh, rất giống một con mèo nhỏ bị ủy khuất lại khẩn trương, cuộn thành một đoàn tội nghiệp nhỏ giọng kêu ""Meo meo.""
Cô ủy khuất, cô... sợ anh?
Mục Nhạc mấp máy môi, đưa tay tiếp nhận đồ trong tay cô, hơi dừng một chút, rất nhanh liền đem đống đồ chuyển hết sang tay trái của mình, tay phải lại di chuyển xuống, cầm lấy tay cô.
Độ ấm trong lòng bàn tay, vẫn là lạnh đến nỗi khiến người ta nhíu mày.
Cô gái nhỏ dường như kinh ngạc một chút, rất nhanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, dùng sức tránh tránh.
"Đi thôi." Mục Nhạc không có buông tay, không tốn chút sức nào ngăn lại sự giãy giụa của cô, làm như không có việc gì lôi kéo cô đi về phía cổng trường.
......
Diệp Dung sau khi gọi điện thoại cho Mục Tiêu, đứng ở dưới ký túc xá nam chờ anh.
Mục Nhạc rốt cuộc cũng buông tay ra.
Thời gian tắt đèn còn lại một giờ, dưới lầu đã có mấy đôi tình nhân nhỏ thân mật, đang ngồi trên cái ghế đá dưới tàng cây lưu luyến chia tay.
Diệp Dung ngượng ngùng, mắt nhìn chằm chằm một đường thẳng về phía cửa kí túc xá nam.
Cô vốn xinh đẹp, trên người lại khoác một chiếc áo khoác nam to đùng, phá lệ hấp dẫn ánh nhìn. Ngẫu nhiên có vài nam sinh xuống lầu, nhịn không được nhìn cô nhiều hơn vài lần, sau đó rất nhanh đã bị người đàn bên người bên cạnh cô dọa sợ, cái vị kia rõ ràng tâm tình không được tốt lắm, lạnh lùng liếc mắt một cái dọa bọn họ co rúm lại một chút, thức thời dời đi ánh mắt.
"Dung Dung cậu đã đến rồi!" Nam sinh tuấn tú sang sảng một đường chạy chậm lại đây, trong giọng nói mang theo sự thân mật rõ ràng, đang muốn hỏi điểm tâm là món gì, khi chạy đến trước mặt cô gái nhỏ thì lập tức sửng sốt, "Chú nhỏ? Người như thế nào cũng tới?"
"Tôi đưa cô ấy tới." Mục Nhạc nhàn nhạt đáp một câu, trên dưới đánh giá cháu trai mơ hồ cùng khuôn mặt chính mình có vài phần tương tự, hơi dừng một chút, vẫn nhịn không được mở miệng, "Từ nhà đến trường học không tiện đường, về sau không cần bảo A Dung buổi tối mang đồ cho cháu."
Mục Tiêu lập tức sửng sốt.
Không khí dường như có chút đọng lại.
Diệp Dung giật mình, quay đầu nhìn Mục Nhạc mặt không biểu tình, không biết vì cái gì bỗng nhiên cảm thấy có chút không dám cùng anh đối diện, có chút hoảng loạn dời đi tầm mắt, lấy áo khoác từ trong tay anh nhét vào trong tay Mục Tiêu, vội sửa lại lời nói:
"Về sau đừng luôn vứt bừa bãi, trước khi ra ngoài suy nghĩ một chút xem cần mang theo thứ gì. Ngày mai nhiệt độ bắt đầu hạ thấp, nhớ cẩn thận đừng để bị cảm lạnh."
Chuyện nhà lải nhải, bị cô gái nhỏ dùng thanh âm mềm nhẹ nói ra, dường như cũng không hoàn toàn phiền chán, chỉ cảm thấy ấm áp. Mục Tiêu liên tục gật đầu, có chút hơi xấu hổ cười cười, gãi gãi đầu:
"Dung Dung tớ sai rồi, lần sau khẳng định sẽ không quên! Qua mấy ngày nữa mời cậu ăn cơm nha! Cái kia......" Thiếu niên đè thấp thanh âm, trộm mắt nhìn Mục Nhạc đứng một bên cả người mang theo áp suất thấp, "Chú nhỏ hôm nay làm sao vậy? Ai chọc chú ấy tức giận? Bà nội lại thúc giục chú ấy đi xem mắt sao?"
Xem mắt? Diệp Dung sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không phản ứng lại, Mục Tiêu lại không chấp nhất với đáp án, rất nhanh đã bị một chuyện khác hấp dẫn lực chú ý...
"Thơm quá a!" Thiếu niên dùng sức hít hít cái mũi, liên tiếp cọ cọ lên người cô gái nhỏ, "Dung Dung, cậu có phải hay không còn mang cho tớ thứ khác?"
Diệp Dung phục hồi tinh thần lại, lập tức bật cười, quay đầu lại nhìn Mục Nhạc rất thức thời mà thu liễm trên mặt ý cười, thật cẩn thận gọi anh một tiếng, từ trong tay anh nhận lấy hộp nướng BBQ to đùng đưa cho Mục Tiêu.
Anh chàng hít vào một hơi thật sâu, mở hộp ra nhìn trộm, đôi mắt lập tức liền sáng lên: "Bọn tớ đều đói không chịu được, đang cân nhắc muốn đi mua đồ ăn khuya ăn! Đều là thứ tớ thích ăn..."
Bộ dáng này, quả thực rất giống một chó nhỏ đang ngồi chờ chủ nhân tới, quả thực hận không thể vẫy đuôi.
Mục Nhạc đứng tại chỗ, nhìn thiếu niên lôi kéo cô gái nhỏ khe khẽ nói nhỏ, cô gái nhỏ liền lập tức nở nụ cười, thanh âm mềm mại ấm áp: "Mua không ít, cháu với bạn cùng phòng cùng nhau ăn, đi ngủ sớm một chút, không cần lại chơi game tới rạng sáng, ngày mai chơi cũng giống nhau......"
Thiếu niên bị uy hiếp vội không ngừng đáp ứng, ngoan đến có chút không thể tưởng tượng. Cuối cùng đến khi cô gái nhỏ cười thúc giục anh mau trở về phòng ngủ, lúc này nhịn không được dùng ánh mắt trông mong nhìn cô: "Ngày mai hệ tân sinh viên bọn tớ có trận bóng, Dung Dung cậu tới xem tớ đi?"
"Được." Cô gái nhỏ sảng khoái gật đầu, "Mau đi lên đi."
Thiếu niên lên tiếng, phất tay với Mục Nhạc tạm biệt, mĩ mãn ôm áo khoác của mình cùng đồ nướng BBQ lên lầu. Diệp Dung quay người lại, liền thấy Mục Nhạc nhìn mình quơ quơ trà sữa trong tay.
"Là cho mấy người bạn cùng phòng của cháu." Diệp Dung nhẹ giọng giải thích một câu, duỗi tay muốn cầm lấy. Mục Nhạc lại lập tức thu hồi tay, xách theo trà sữa xoay người đi về phía trước: "Tôi đưa cháu về phòng ngủ."
Từ ký túc xá của Mục Tiêu đến ký túc xá của Diệp Dung có chút xa, hai người trầm mặc đi một hồi lâu mới đến. Diệp Dung ngẩng mặt nhìn anh cười cười, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó lại nói tạm biệt rồi mới xoay người lên lầu.
Anh lại không đi ngay, đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ nhàn nhạt nhìn cô đi vào cửa, lên lầu thang, cuối cùng biến mất ở ngoặt cầu thang lầu một, lúc này mới thần sắc nhàn nhạt xoay người rời đi.
Nữ sinh phòng ngủ 402, nhìn chiếc áo khoác rõ ràng là của đàn ông trên người Diệp Dung, nhóm bạn cùng phòng lập tức sôi trào.
"Đây là áo của Mục Tiêu? Cậu ta đưa cậu trở về a?" Trần Hiểu Nhu thò mặt qua, trên mặt còn đang đắp mặt nạ, nhìn vào buổi tối thật có chút dọa người, cũng bởi vì đắp mặt nạ mà mơ hồ nói chuyện không rõ, nhưng mặt nạ cũng không ngăn được cô bát quái. Diệp Dung phải kịch liệt suy đoán một lúc lâu cuối cùng mới phân biệt được tới cùng cô nói cái gì.
"Không phải Mục Tiêu." Từ Gia từ ngoài ban công đi vào, vẻ mặt bình tĩnh quyết đoán phủ định vấn đề của Trần Hiểu Nhu, "Tớ vừa thấy người đó, rất đẹp trai."
Cô lại dừng một chút, cẩn thận nhớ lại, lại bồi thêm một câu: "Cùng Mục Tiêu lớn lên có điểm giống nhau."
"Wow, trà sữa!" Cả ba người đều là đồ tham ăn, rất nhanh đã quên mất trong điểm chính, Thẩm Hân hoan hô một câu xong liền lao thẳng tới bên trà sữa, "Dung Dung cậu thật tốt!"
Diệp Dung quả thực dở khóc dở cười, đem trà sữa chia cho ba cô bạn, đưa tay xoa xoa thái dương: "Là chú của Mục Tiêu, tớ có chút việc đi Mục gia, chú ấy liền đưa tớ về đây."
"Chú á..." Trần Hiểu Nhu rõ ràng liền thất vọng, ôm trà sữa trong tay hung tợn trừng mắt một cái, "Đã nói muốn giảm béo vậy mà cậu lại đem trà sữa về!"
"Giảm béo thì đưa tớ uống đi, đại gia cảm tình tốt như vậy tớ không giúp cậu thì ai giúp cậu." Từ Gia nhướng lên mi, không hề ngoài ý muốn thấy Trần Hiểu Nhu trong nháy mắt đem trà sữa gắt gao bảo hộ ở trong ngực, lập tức làm cho mọi người đều bất cười. Từ Gia cười một tiếng, vỗ vỗ bả vai Diệp Dung, thừa dịp hai người kia không chú ý, đè thấp thanh âm tựa hồ trong lúc lơ đãng nhàn nhạt nói một câu:
""Anh ta nhìn cậu đi lên trong chốc lát mới rời đi."