Sau này, cô cũng sẽ kết hôn, Lục Trình Dương cũng như vậy nhưng không phải là hai người tái hôn với nhau.
Bây giờ việc cô chỉ có thể bảo đảm với Tô Tiểu Tông chính là sẽ không để cho người khác làm bố của bé, bố của bé chính là Lục Trình Dương.
Tô Tiểu Tông đưa tay dụi mắt, nhỏ giọng nói: “Vâng, con chỉ muốn bố của con thôi, không cần người khác, mẹ đừng thích người khác nha …” Bàn tay nhỏ bé vừa lau nước mắt vươn qua sờ lên mặt mẹ: “Mẹ ơi, cho dù bố có về thì con vẫn thích mẹ nhất.”
Bàn tay nhỏ nhắn của con trai dán ở trên mặt mình, ướt nhẹp, trong lòng Tô Tầm vốn còn đang phiền não đột nhiên tan thành mây khói. Người ta đều nói trẻ nhỏ là thiên sứ, điều này đúng là thật.
Tô Tiểu Tông là món quà tuyệt nhất mà ông trời đã cho cô mặc dù bé tới không hề đúng lúc. Tô Tầm hôn một cái lên má con trai: “Mẹ cũng thích con nhất.”
Tô Tiểu Tông cũng hôn Tô Tầm một cái, đôi mắt còn có chút hồng: “Mẹ ơi, vậy bố thì sao? Bố thích ai nhất?” Cu cậu muốn bố cũng thích mình nhất, như vậy thì cu cậu chính là đứa bé hạnh phúc nhất thiên hạ.
Lục Trình Dương … trước kia thích nhất là cô …
Khi đó bọn họ vừa mới kết hôn không lâu, Tô Tầm rất thích trẻ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ hỏi anh: “Nếu như sau này em sinh con gái, chính là người tình bé nhỏ ở kiếp trước của anh, vậy thì anh có yêu con không?”
Lục Trình Dương vuốt tóc cô, hỏi ngược lại: “Vậy nếu như sau này em sinh con trai thì sao?”
Phía sau còn có một câu anh không tiện nói ra miệng nhưng Tô Tầm lại hiểu, từ trên ghế salon đứng lên, dạng chân ngồi ở trên đùi anh: “Vậy em cũng thích anh nhất.”
“Uhm, anh cũng vậy.” Lục Trình Dương cúi đầu cười, Tô Tầm hừ hừ, người này thật không biết nói lời ngon ngọt mà; mỗi lần đều là cô nói xong thì anh đều nói ‘anh cũng vậy’ hoặc là ‘ừ’.
Lục Trình Dương nghiêng người hôn lên đôi môi đang chu lên của cô: “Anh nói thật, chúng ta không cần có con vội, qua vài năm nữa hẵng tính, anh thích cuộc sống như bây giờ hơn.” Anh không có quá nhiều mong đợi với trẻ nhỏ, có lẽ do hai người còn trẻ, có lẽ là do anh thích cô nhất. Khi đó cảm thấy có cô là đủ rồi nên không muốn có thêm khỉ con quấy rầy cuộc sống hai người.
“Bố con thích con nhất.” Tô Tầm nhẹ nói.
Tô Tiểu Tông lập tức vui vẻ, lưng đeo cặp sách nhỏ nhảy nhót tại chỗ: “Mẹ ơi, buổi chiều nhớ đến đón con đấy.” Vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ, cu cậu khoan khoái chạy vào nhà trẻ.
Tô Tầm vừa mới xoay người liền đụng vào một lồng ngực rắn chắc, Lục Trình Dương giữ chặt lấy cô, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”
Tô Tầm ‘ừ’ một tiếng, kéo dãn ra khoảng cách giữa hai người, xoa trán, không phải người ta nói là … hít thuốc phiện thì người sẽ trở nên hết sức gầy hoặc cơ thể sẽ trở nên hư nhược sao? Nhưng Lục Trình Dương nhìn đến còn cường tráng hơn so với trước kia, da thịt trên người rắn chắc giống như đá vậy.
Vừa rồi ở trên xe Lục Trình Dương cũng nhìn thấy Tô Tiểu Tông đột nhiên đứng lại, cái đầu nho nhỏ cúi xuống, đưa tay dụi mắt, lại thấy Tô Tầm ngồi xuống lau mặt cho con trai, thân thể nhỏ bé khẽ run lên thì mới hiểu được là con trai đang khóc; ven đường nhà trẻ không thể đậu xe lâu được, ngừng vài phút thì có thể nhưng tốt nhất là nên có người ở trong.
Cách xe một khoảng không xa, Lục Trình Dương mãnh liệt cảm giác được cảm xúc sa sút của một lớn một nhỏ, đối lập hoàn toàn với phụ huynh và các trẻ nhỏ không ngừng huyên náo đang lui tới bên cạnh. Ánh nắng buổi sáng chiếu lên người hai mẹ con nhưng nhìn hai người cô độc giống như bị vứt bỏ vậy.
Trong lòng Lục Trình Dương cảm thấy căng thẳng, anh mở cửa bước xuống xe, sải bước đi về phía hai mẹ con nhưng không đợi anh đến gần thì Tô Tiểu Tông đã đeo cặp sách nhỏ chạy vào trong nhà trẻ.
“Tôi đi trước.” Công ty mới khá xa so với Khải Sâm nên sáng hôm nay Tô Tầm cố ý dậy sớm hơn thường ngày hai mươi phút.
“Anh đưa em đi.” Lục Trình Dương giữ chặt cô.
“Không cần, từ nơi này có xe bus tốc hành.” Tô Tầm lạnh nhạt từ chối, rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.
“Anh đưa em đi.” Lục Trình Dương kéo cô, cưỡng chế nhét cô vào trong xe.
Tô Tầm ngồi trong xe, không vui lườm anh: “Lục Trình Dương, anh đừng có mà được voi đòi tiên.”
Lục Trình Dương lẳng lặng nhìn cô, cho đến khi xe phía sau bóp còi thì anh vừa lái xe đi vừa nhàn nhạt nói: “Chúng ta thuận đường, xuất phát từ phép lịch sự thì việc anh đưa em đi là hết sức bình thường.”
“…” Anh cưỡng chế nhét cô vào trong xe, đây gọi là phép lịch sự sao? Tô Tầm xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với anh.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Lục Trình Dương cảm thấy sau khi trở về từ Tam Á, thái độ của Tô Tầm đối với anh mềm mỏng hơn rất nhiều, không có bén nhọn giống như trước nữa.
Công ty mới của Tô Tầm cách Khải Sâm không xa, từ Khải Sâm đi qua bốn trạm xe bus, khu vực này mới được khai thác kinh doanh hai năm trước nên miễn cưỡng cũng được coi là thuận đường.
Lục Trình Dương dừng xe bên lề đường trước tòa nhà văn phòng. Tô Tầm cúi đầu tháo dây an toàn, đột nhiên Lục Trình Dương cúi người dựa sát đồng thời tay cũng đặt lên tay cô, cúi đầu gọi tên cô: “Tầm Tầm.”
Tô Tầm nhíu mày quay đầu lại, có chút không vui: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Anh thích nhất …” Lục Trình Dương rũ mắt nhìn vào mắt cô, con ngươi đen vừa trầm lại thâm sâu, giống như là muốn cho cô sa vào trong đó, giọng nói trầm thấp dễ nghe như muốn thủ thỉ tiếng lòng; không hiểu tại sao Tô Tầm lại thấy căng thẳng lùi người về phía sau muốn trốn nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói khàn khàn dễ nghe của anh: “… là em.”
Anh thích nhất là em …
Đáy lòng Tô Tầm nổ tung, vội vàng giương mắt nhìn anh, lúc nãy … anh đã nghe thấy sao?
“Anh đã nghe được.” Lục Trình Dương nhẹ nhàng cầm lấy lọn tóc dài đang rũ xuống sau lưng cô quấn vào đầu ngón tay mình, trả lời nghi hoặc trong lòng cô. Lúc anh đi đến phía sau hai mẹ con thì trùng hợp nghe thấy nhóc con hỏi Tô Tầm, cô im lặng một chút, lúc đó anh đứng cách cô vài bước nên nghe được câu trả lời của cô. Nhưng cô nói sai rồi, anh vẫn thích nhất là cô, cái loại tình cảm thâm căn cố đế đó không cách nào xóa bỏ được, chỉ biết càng lúc càng sâu. Anh lại không có tình cảm như vậy với con trai, trước kia anh chưa từng nghĩ sẽ có đứa nhỏ nhưng anh cũng thích Tô Tiểu Tông.
Hai loại tình cảm đó không giống nhau. Đối với người trước thì sâu sắc hơn; trong những ngày anh khó khăn nhất, Tô Tầm chính là động lực duy nhất để anh đấu tranh sinh tồn. Còn người sau là sự ngạc nhiên mừng rỡ, trong khoảng thời gian anh vượt qua những ngày khó khăn nhất thì Tô Tiểu Tông giống như là phần thưởng bất ngờ giành cho những cố gắng của anh, là ràng buộc tốt nhất giữa anh và Tô Tầm.
Tô Tầm im lặng một chút rồi đột nhiên đẩy anh ra, mở cửa xuống xe, vội vã đi vào tòa nhà văn phòng.
Đầu ngón tay Lục Trình Dương còn lưu lại xúc cảm khi sợi tóc cô lướt qua, ngón cái nhẹ nhàng chà xát vào ngón trỏ, nhìn theo bóng lưng cô đang chạy trối chết thì trong đôi mắt dường như có điều suy nghĩ.
Tô Tầm đi thang máy lên tầng mười, vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy công ty Tấn Mại, công ty được trang hoàng hiện đại, sáng ngời sạch sẽ, nhìn một cái cô liền thích môi trường làm việc như thế này.
Lâm Đan cầm một cái ly sứ trắng từ phòng làm việc đi ra, nhìn thấy Tô Tầm liền cười: “Em tới sớm vậy.” Giọng nói tự nhiên giống như cô là nhân viên cũ của công ty vậy.
“Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên em đi đến sớm một chút.” Nếu không phải là Lục Trình Dương đưa cô đi thì cô sẽ không đến sớm như vậy. Bây giờ ở trong công ty, kể cả cô và Lâm Đan thì chỉ có ba người, người kia đang ngồi xổm trước máy tính, giống như là đang sửa máy.
“Đó là chồng của chị, Tưởng Uy.” Lâm Đan chỉ tay về phía Tưởng Uy đang cúi đầu sửa máy tính.
Tưởng Uy nghe thấy tên của mình thì vội vàng đứng lên, phát hiện ra ở cửa có một người đang đứng mà anh chưa từng gặp qua nhưng rất nhanh anh đã hiểu được, cởi mở cười một tiếng: “Tô Tầm, hoan nghênh em gia nhập Tấn Mại.” Vừa nói vừa quan sát cô.
Tô Tầm không ngờ là đối phương lại biết tên cô. Nếu là chồng của Lâm Đan thì công ty này là do hai người đó quản lý, vậy thì anh chính là ông chủ của cô rồi: “Giám đốc Tưởng, chào anh.”
Tưởng Uy cười, khoát tay: “Công ty này không phải do anh quản lý nên em không cần phải gọi anh như vậy.”
Tô Tầm nhìn Lâm Đan, nghiêm túc thỉnh giáo: “Vậy gọi thế nào?” Nếu là chồng của Lâm Đan, cho dù nơi này không phải do anh ta quản lý nhưng sau này cũng thường xuyên gặp mặt, việc chào hỏi là không thể tránh khỏi nên cũng phải có xưng hô chứ.
“Em gọi vợ anh là chị Đan đúng không? Vậy thì gọi anh là anh rể được rồi.” Tưởng Uy cười hì hì nói, còn nháy mắt với Lâm Đan một cái.
Tô Tầm: “…” Anh rể … Anh ta nghĩ cũng thật hay!
Lâm Đan đi qua, cười giải vây: “Em không cần phải để ý đến anh ấy, gọi sao cũng được.” Nói xong kéo Tô Tầm đến trước một cái bàn đã được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, “Đây là bàn làm việc của em, máy tính chỉ cần khởi động là có thể sử dụng rồi, tất cả thiết bị làm việc cũng đã được chuẩn bị đầy đủ hết, em có thể tự mình điều chỉnh lại, thử máy tính mới một chút.”
“Vâng, cảm ơn chị Đan.” Tô Tầm nói lời từ đáy lòng, bất luận là công việc này hay môi trường làm việc ở đây đều làm cô hài lòng, cô nhìn bao quát phòng làm việc, căn phòng không lớn, nhìn số bàn làm việc Tô Tầm đoán số lượng nhân viên của công ty sẽ không quá ba mươi người.
Quả nhiên, sau khi mọi người đến đông đủ, Lâm Đan đứng ở giữa phòng vẫy tay, lập tức mọi người xông tới: “Đây là Tô Tầm, đồng nghiệp mới của mọi người, hy vọng mọi người có thể chung sống hòa thuận.” Sau khi Lâm Đan nói xong thì mọi người vỗ tay hoan nghênh, tiếp theo từ trái sang phải, các đồng nghiệp mới tự giới thiệu mình với Tô Tầm.
Cho tới bây giờ Tô Tầm còn chưa trải qua việc như thế này, được các đồng nghiệp trong công ty vây quanh, được nguyên một đám người tự giới thiệu với cô … Hơn hai mươi người, giới thiệu xong một vòng thì đầu óc Tô Tầm có chút mơ hồ, căn bản cô không thể nhớ kỹ tên vài người được, Tô Tầm có chút quẫn bách nhưng lại rất vui vẻ.
Nơi này không giống Khải Sâm; Khải Sâm là công ty lớn, nghiệp vụ liên quan rất nhiều, nhân viên cũng rất nhiều nên sẽ không có mùi vị tình người như công ty nhỏ và phòng làm việc như thế này. Đấu tranh nơi công sở rất gay gắt, một khi dính dáng đến lợi ích thì việc vạch mặt nhau là chuyện có thể xảy ra.
Nơi này đem lại cho cô cảm giác không giống vậy, trong phòng làm việc phần lớn là người trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn, bồng bột nhiệt huyết mười phần, dáng vẻ tươi cười của mọi người đều rất chân thành, thực sự là Tô Tầm rất thích nơi này.
Mới vừa ngồi xuống không lâu thì Lâm Đan gọi cô đến phòng của mình, đưa cho cô vài tài liệu.
“Những thứ này là nghiệp vụ hai ngày trước mới nhận, mấy khách hàng này sẽ hợp tác lâu dài với chúng ta, sau này bọn họ ra sản phẩm mới thì sẽ ưu tiên lựa chọn công ty chúng ta. Mỗi người đều sẽ nêu ra ý tưởng của mình, những người khác đã bắt đầu viết bản thảo rồi, em cũng nên gia tăng tốc độ, đừng để bản thảo không bằng với người khác.”
Tô Tầm nhận lấy, gật đầu đáp ứng: “Được, em sẽ mau chóng đuổi kịp.”
Lâm Đan cười: “Không cần phải gấp gáp như vậy, nơi này không phải là Khải Sâm nên không có nhiều quy củ. Những người này đều là đích thân chị tuyển vào, công việc trọng tâm của mọi người đều đặt hết vào việc quảng cáo nên em không cần lo lắng.”
Tô Tầm ngẩng đầu nhìn Lâm Đan, nghĩ rằng có thể Lâm Đan đã nghe nói chuyện của cô ở Khải Sâm nhưng nguyên nhân cô nghỉ việc không phải bởi vì những lời bàn tán linh tinh đó: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị Đan, em ra ngoài tìm tài liệu đây.”
“Đợi chút,” Lâm Đan gọi cô lại. “Mấy cái quảng cáo này cũng không cần vội nên em không cần vì đuổi kịp tiến độ mà làm thêm giờ.”
Tô Tầm sững sờ, trước kia lúc Lâm Đan còn làm ở Khải Sâm là một người rất cứng rắn, rất ít khi thương cảm với cấp dưới. Tại sao Tô Tầm lại có cảm giác lần này Lâm Đan phá lệ nhiệt tình và rất chiếu cố đến cô, chẳng lẽ do cô là cấp dưới cũ hay sao?
“Vâng.” Tô Tầm cũng không nghĩ nhiều, có lẽ bởi vì làm chủ nên đạo lý đối nhân xử thế lúc nào cũng phải tốt.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại thì Lâm Đan liền nói vào điện thoại di động vẫn đang ở chế độ gọi từ nãy đến giờ: “Nghe rồi chứ, người đã đến đây làm rồi, lần này thì em đã hài lòng chưa?”
Mục Viễn cười: “Cảm ơn chị Đan, hôm nào em mời chị và Tưởng Uy ăn cơm.”
Gần đây anh mời cô ăn cơm còn ít sao? Lâm Đan giống như nói đùa: “Được thôi, nếu như em theo đuổi được Tô Tầm thì mời chúng tôi ăn cơm cả đời cũng không sao chứ?”
“Không sao hết.” Mục Viễn vẫn cười như cũ, tâm tình của anh rất tốt.
Tô Tầm về chỗ ngồi lật xem tài liệu trong tay, thấy có chút quen mắt, những thứ này … là lúc trước Khải Sâm đảm nhận nghiệp vụ quảng cáo của Mục thị. Tô Tầm nhíu mày nhìn phía sau, tất cả đều là sản phẩm của Mục thị.
Tô Tầm chợt nhớ tới Mục Viễn gần đây liên tục gửi tin nhắn cho cô. Lúc trước Tô Tầm đi nghỉ ở Tam Á, mặc dù Mục Viễn mỗi ngày đều không gọi điện cho cô nhưng đều gửi tin nhắn, ân cần hỏi han.
Lúc trước anh từng nói qua với cô là có một người bạn mở công ty gia đình, công ty quảng cáo và truyền thông Tấn Mại cũng là mới mở … Tô Tầm không xác định việc này có phải là trùng hợp hay không, Lâm Đan đã làm trong cái nghề này mười năm nên có rất nhiều mối khách hàng, sản phẩm quảng cáo của Mục thị trước đây đều do Khải Sâm thực hiện nên đã tạo thành một loại ăn ý.
Hiện tại mặc dù mấy sản phẩm này không phải là sản phẩm chủ yếu của Mục thị nhưng đối với một công ty nhỏ mà nói, có thể nhận làm quảng cáo sản phẩm cho Mục thị đã là rất tốt rồi; đối với một công ty mới thành lập không lâu thì xuất phát điểm này là cực kỳ thuận lợi.
Lâm Đan từng là giám đốc bộ phận quảng cáo và truyền thông của Khải Sâm, dự án quảng cáo của Mục thị đều là do cô giám sát hoàn thành. Nếu Mục thị muốn các sản phẩm quảng cáo của bọn họ vẫn quen thuộc như trước thì Lâm Đan không phải là không thể làm được.
Nghĩ như vậy thì liền cảm thấy hợp lý, có lẽ chỉ là trùng hợp, là do cô suy nghĩ quá nhiều, Mục Viễn sẽ không nhất định làm như vậy.
Không suy nghĩ miên man nữa, Tô Tầm bận rộn nguyên một ngày, tan tầm lại đi đón Tô Tiểu Tông.
Xuống dưới lầu nhìn thấy Lục Trình Dương đang dựa vào cửa xe đứng dưới gốc cây thì cô mới nhớ ra. Tối hôm qua đã nói rồi, mỗi tuần một lần hai người sẽ đưa Tô Tiểu Tông ra ngoài ăn cơm, là hôm nay.
Nghĩ tới sáng nay Lục Trình Dương nói vào tai cô câu nói kia thì đột nhiên cô có chút hối hận vì quyết định tối hôm qua của mình. Bây giờ cô không muốn đi ăn cơm với anh một chút nào cả, cô cảm thấy lúng túng, từ sau khi xem đoạn video kia, cô đối với Lục Trình Dương … có chút mềm mỏng hơn; mỗi lần nghĩ tới những hình ảnh kia thì trong lòng cô có cái gì đó chặn lại, rất khó chịu. Thỉnh thoảng cô nhịn không được muốn hỏi anh tại sao lại đụng vào thứ kia … nhưng cô đã không còn quan hệ gì với anh, chuyện của anh cũng không liên quan đến cô.
Lục Trình Dương thấy cô đứng yên không động đậy thì bước nhanh đi đến trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Đi thôi, đi đón con trai.”
Có đồng nghiệp đi ngang qua chào hỏi với cô, thật ra Tô Tầm còn chưa nhớ rõ tên các cô ấy nhưng vẫn cười với bọn họ nhưng phát hiện ra ánh mắt của các cô ấy không phải là đang nhìn cô mà là nhìn Lục Trình Dương đang đứng trước mặt cô; sau đó mới mở lớn hai mắt nhìn cô, ánh mắt ranh mãnh, thể hiện sự ngưỡng mộ.
Các cô ấy không biết Lục Trình Dương, cũng không biết chuyện của cô, thấy một người đàn ông cao lớn đến đón một đồng nghiệp mới là cô thì việc tò mò là điều đương nhiên.
Tô Tầm sợ nếu chần chừ nữa thì một chút nữa sẽ lại có đồng nghiệp đi ngang qua nên vội vàng lên xe với Lục Trình Dương.
…
Vào đúng giờ cao điểm, nơi này lại tập trung kinh doanh nên đoạn đường này rất đông đúc, phải mất hơn ba mươi phút mới lái xe đến nhà trẻ.
Các bạn nhỏ khác đã được đón về gần hết, lúc Tô Tầm tới nơi thì trong lớp Tô Tiểu Tông chỉ còn bốn bạn nhỏ, đến cùng lúc với cô còn có hai phụ huynh khác, rất nhanh, trong lớp chỉ còn lại Tô Tiểu Tông và Chu Minh Thần.
Tô Tiểu Tông chạy đến ôm chân Tô Tầm, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Minh Thần còn trơ trọi một mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, hình như không có người đến đón Chu Minh Thần, dẫn bạn về nhà chúng ta có được không?”
Tô Tầm cũng nhìn về phía Chu Minh Thần, bình thường khi cô tới đón Tô Tiểu Tông rất ít khi thấy bé, bé được đón về rất sớm, hôm nay muộn như vậy rồi mà còn chưa có người tới đón, thật là kỳ lạ.
Dắt Tô Tiểu Tông đi tới, cô giáo Trương cười với cô, vuốt mái tóc xoăn của Tô Tiểu Tông: “Tại sao vẫn chưa về vậy?” Giọng nói và ngữ điệu mềm mại khi nói chuyện với trẻ nhỏ.
Tô Tầm cũng cười lại: “Bé nói Chu Minh Thần không có người tới đón nên muốn dẫn bạn về nhà luôn, tại sao hôm nay Chu Minh Thần vẫn chưa có người tới đón vậy?”
Vừa nói đến chuyện này thì cô giáo Trương liền buồn, thở dài: “Mấy ngày nay đều là lái xe của bà nội Chu Minh Thần đưa đón bé, không hiểu sao hôm nay muộn như thế này rồi còn không thấy đâu, gọi điện cho bố bé không được, nhà trẻ lại không có ghi chép về bà nội của bé, hỏi Chu Minh Thần thì bé cũng không biết.”
Tô Tầm cúi đầu nhìn Chu Minh Thần đứng cách đó không xa, đôi mắt đứa nhỏ sáng trong ướt át nhìn cô, Tô Tầm nhìn thấy vậy thì trong lòng mềm nhũn, nghiêng đầu nói với cô giáo Trương: “Như vậy đi, tôi dẫn bé đi ăn cơm trước, nếu như trong nhà bé có người đến đón thì cô giáo gọi điện cho tôi, tôi sẽ dắt bé quay lại; còn nếu như không có ai thì đêm nay tôi sẽ để bé ngủ ở nhà mình.”
Cô giáo Trương do dự, không có sự đồng ý của phụ huynh Chu Minh Thần mà để cho bé đến nhà một người khác quả thực không tốt lắm nhưng cô đã đợi ở nơi này hơn một tiếng rồi, tất cả các bạn nhỏ khác đều đã ra về. Nếu như hôm nay thực sự không có người đến đón Chu Minh Thần thì cô phải tự mình chăm sóc bé, còn phải dẫn bé về nhà … nhưng tối nay cô có hẹn …
“Cô giáo, con muốn đi đến nhà Tô Tiểu Tông ...” Chu Minh Thần đeo cặp sách nhỏ đi lại, ngước đầu nhìn cô giáo Trương, lại chờ đợi nhìn về phía Tô Tầm, nhỏ giọng hỏi: “Dì ơi, dì thật sự muốn dẫn cháu về nhà sao?”
“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ.” Tô Tiểu Tông vội vàng gọi cô, ôm chân mẹ lắc lư cái thân mình nhỏ bé làm nũng: “Cho bạn về nhà chúng ta được không, con chia cơm cho bạn một nửa cho bạn ăn …”
Tô Tầm sờ mái tóc mềm mại của Chu Minh Thần, trong lòng đã sớm bị hai tiểu gia hỏa này làm cho mềm nhũn nhưng cô cũng biết sự băn khoăn của cô giáo Trương nên nói: “Lúc này trẻ nhỏ nên ăn cơm rồi, nếu như Chu Minh Thần không có người đón thì không phải là hết sức đáng thương sao? Tối nay bé ngủ ở đâu? Để bé ở nhà trẻ một mình hay cô giáo Trương dẫn về nhà mình chăm sóc? Nếu để cho bé về nhà với tôi thì còn có Tô Tiểu Tông làm bạn, buổi sáng ngày mai tôi sẽ đưa hai đứa nó đến nhà trẻ.”
Cô giáo Trương nhìn điện thoại, đã bảy giờ rồi, lại gọi điện thoại cho bố Chu Minh Thần nhưng vẫn như cũ không gọi được, bình thường lái xe đến đón Chu Minh Thần nhất định sẽ đứng ở cửa chờ lúc năm giờ rưỡi, bây giờ đã bảy giờ, đoán chừng sẽ không tới đón rồi.
Cô giáo Trương ngồi xổm trước mặt Chu Minh Thần, dịu dàng bỏi bé: “Con thực sự muốn đi đến nhà Tô Tiểu Tông sao?”
Chu Minh Thần dùng sức gật đầu: “Dạ muốn!”
Cô giáo Trương sờ đầu bé, dặn dò: “Vậy con nhớ ngoan một chút đó.”
Chu Minh Thần lập tức vui vẻ cười rộ lên, dùng sức gật đầu: “Vâng ạ!” Xoay người nhìn Tô Tiểu Tông, vui mừng chạy lại ôm lấy bạn, Tô Tiểu Tông cũng vui vẻ ôm Chu Minh Thần, hai tiểu gia hỏa ôm nhau nhảy nhót, sau vài giây lại cùng nhau buông ra, đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tô Tầm.
Cô giáo Trương nhìn Tô Tầm, thương lượng: “Như vậy đi, tôi đưa số điện thoại của bố Chu Minh Thần cho cô, chút nữa cô gọi điện cho ông ấy, nếu như điện thoại thông thì nói rõ tình huống cho ông ấy biết.”
“Con biết rõ số của bố!” Chu Minh Thần giơ bàn tay nhỏ bé lên, “Chút nữa con nói cho dì biết là được rồi ạ.”
Cô giáo Trương vẫn không yên tâm, sau khi đưa số điện thoại cho Tô Tầm mới để cho cô dẫn Chu Minh Thần đi.
…
Lục Trình Dương ở trên xe chờ rất lâu cũng không thấy bọn họ đi ra, mở cửa xe định đi vào trong xem thế nào, vừa mới đi đến cổng nhà trẻ thì thấy Tô Tầm mỗi tay dắt theo một đứa nhỏ đi ra, hai đứa bé trai cao bằng nhau, xinh đẹp đáng yêu nhưng Tô Tiểu Tông béo hơn Chu Minh Thần một chút.
Hai đứa nhỏ nhìn rất vui vẻ, kéo ngón tay Tô Tầm lắc qua lắc lại, vừa đi vừa nhảy, cặp sách nhỏ trên lưng cũng nhảy theo.
Lục Trình Dương nhíu mày, tại sao … lại có thêm một đứa nhỏ nữa?
“Mẹ ơi, tối nay chúng ta có ra ngoài ăn cơm nữa không?” Tô Tiểu Tông dừng bước, cọ cọ cái đầu tóc xoăn của mình vào mu bàn tay mẹ.
Tô Tầm cười, cúi đầu nhìn bên tay trái của mình, dịu dàng hỏi: “Chu Minh Thần muốn ăn gì nào?”
Chu Minh Thần không nhảy nữa, đi từng bước nhỏ rất ổn định, nghiêm túc trả lời: “Cháu muốn ăn KFC …”
Tô Tiểu Tông lập tức phản bác: “Mẹ mình nói không được ăn nhiều KFC, một tháng chỉ được ăn một lần thôi.” Lúc cu cậu nói thì giơ ngón trỏ lên, tỏ ý chỉ có thể một lần, đây là động tác cu cậu học theo Tô Tầm.
Chu Minh Thần hâm mộ nhìn Tô Tiểu Tông, không vui nói cho bạn biết: “Bố mình chỉ cho ba tháng ăn một lần thôi.”
Tô Tiểu Tông lập tức dùng ánh mắt đồng tình nhìn bạn, ngửa đầu nhìn mẹ, bi bô nói: “Mẹ ơi, chúng ta đi đến KFC đi, Chu Minh Thần muốn ăn.” Nói xong thì lè lưỡi ra liếm môi.
“Bạn ấy, bạn ấy cũng muốn ăn!” Chu Minh Thần bị Tô Tiểu Tông lừa gạt, không cam lòng phản bác lại.
Tô Tầm cười ra tiếng, cô đã hiểu, hai tiểu gia hỏa này đều muốn ăn KFC: “Nếu đã như vậy thì tối nay cho các con ăn KFC vậy nhưng mà cũng phải ăn thêm cơm.”
“Mẹ tốt nhất!” Tô Tiểu Tông vui vẻ ôm chân mẹ.
Chu Minh Thần yên lặng nhìn, bé cũng rất muốn có mẹ …
Lục Trình Dương nhíu mày đi đến trước mặt bọn họ, rũ con mắt nhìn khóe môi Tô Tầm đang mang theo ý cười, mặt mày anh liền giãn ra, nhỏ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này … là con nhà ai vậy?”
Chu Minh Thần và Tô Tiểu Tông đồng thời dừng bước, ngửa đầu nhìn thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, Tô Tiểu Tông còn chưa kịp nói chuyện thì Chu Minh Thần đã quay đầu qua hỏi: “Tô Tiểu Tông, đây là bố của bạn sao?”
“Không phải! Bố mình còn chưa về!” Tô Tiểu Tông dùng sức lắc đầu.
Tô Tầm và Lục Trình Dương không khỏi nhìn nhau, Tô Tầm cúi đầu sờ tóc Chu Minh Thần, giải thích: “Đây là bạn cùng lớp của Tô Tiểu Tông, bạn tốt nhất, hôm nay không có người đến đón nên tôi dẫn bé đi ăn cơm với chúng ta luôn.”
Lục Trình Dương đã hiểu, hạ thấp giọng hỏi hai đứa nhỏ: “Các cháu vừa nói muốn ăn KFC sao?”
Chu Minh Thần gật đầu còn Tô Tiểu Tông nhìn anh, sau đó chậm rãi gật đầu: “Vâng … mẹ nói có thể ăn.”
Thật ra Lục Trình Dương đã đặt bàn ở nhà hàng rồi, là một nhà hàng Tây bởi vì Tô Tầm thích ăn beefsteak.
“Mua một ít cho bọn nhỏ ăn trên đường cho đỡ thèm là được rồi, bữa chính không thể ăn cái này được, đưa bọn chúng đi ăn cơm thôi.” Tô Tầm nhìn đôi chân mày đang nhíu chặt của anh, biết rõ anh rất không muốn cho đứa nhỏ ăn cái này. Trước kia thỉnh thoảng cô thèm đòi ăn KFC thì anh liền mua cánh gà về bỏ trong lò nướng, phủ thêm thì là, sau đó thì bưng lên cho cô ăn.
Lục Trình Dương gật đầu, bế lấy Tô Tiểu Tông đi lên phía trước.
Tô Tầm cúi đầu nhìn Chu Minh Thần, cúi người ôm lấy bé, Chu Minh Thần thẹn thùng: “Dì ơi, cháu không cần bế đâu.” Nói thì nói thế nhưng tay lại ôm chặt lấy cổ Tô Tầm, không nghĩ muốn đứng xuống.
Tô Tầm cười, vừa rồi cô nhìn thấy trong đôi mắt của bé có điểm mong chờ, thật ra trẻ nhỏ rất nhạy cảm, nhất là đứa nhỏ trong gia đình đơn thân; thấy bạn nhỏ khác có người thương có người xót thì trong lòng rất mong chờ mình cũng có người quan tâm như vậy.
Nếu đã dẫn bé đi theo thì cô cũng muốn cho bé được vui vẻ.
Sau khi lên xe mới phát hiện ra vấn đề, ghế an toàn trẻ em chỉ có một, Tô Tiểu Tông giãy giụa trượt xuống từ trong lòng Lục Trình Dương, chạy tới chọc lên người Chu Minh Thần còn đang treo ở trên người mẹ của mình, nghiêm túc nói: “Mẹ mẹ mẹ, để Chu Minh Thần ngồi ở ghế trẻ em đi, mẹ bế con, bế con đi.”
Lục Trình Dương nhàn nhạt liếc nhìn con trai đang giậm chân, không thể tưởng tượng được tiểu gia hỏa này còn có thể ghen … Sau này có phải ngay cả anh cũng bị ghét bỏ hay không? Nghĩ đến chuyện sau này thì khóe miệng anh hơi cong lên.
Nhưng mà đứa nhỏ này là Chu Minh Thần sao? Không phải là đứa nhỏ lần trước đánh nhau với nhóc con à?
Chu Minh Thần không lên tiếng, bé cũng muốn được bế, bé không có mẹ, ngoại trừ bố, ông bà nội, bảo mẫu và lái xe … nhưng không có người nào bế bé cả, bé thích mẹ của Tô Tiểu Tông, thích cô ôm bé.
Tô Tầm nhìn Chu Minh Thần đang bám trên người cô không chịu đi xuống, lại cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông đang đứng dưới đất kéo tay cô thì cảm thấy rất khó xử.
Lục Trình Dương nhấc hai cánh tay nhỏ bé của Tô Tiểu Tông lên, bàn tay kéo cái mông nhỏ của cu cậu rồi bế lên để cho bé và Chu Minh Thần ngang hàng với nhau, công bằng nói: “Chơi bao, búa, kéo được không?”
Hai cái đầu nhỏ cùng gật đầu, trăm miệng một lời: “Được ạ.”
“Ai thắng thì người đó được bế.”
Tô Tầm: “…” Sao cô không biết Lục Trình Dương lại có thể ứng phó với trẻ nhỏ như vậy? Trước kia rõ ràng anh không thích trẻ nhỏ, rất ít khi tiếp xúc với bọn nhỏ mà …
“Bao, búa, kéo!”
Hai tiểu gia hỏa bắt đầu chơi, ba ván nhưng Tô Tiểu Tông chỉ thắng một lần. Lục Trình Dương đặt cu cậu vào ghế an toàn trẻ em, còn Tô Tầm ôm Chu Minh Thần ngồi vào ghế sau.
Công bằng chính trực …
…
Trên đường đi ngang qua tiệm KFC, Lục Trình Dương xuống xe mua một phần khoai tây chiên và vài miếng cánh gà nướng, quay về xe đưa cho Tô Tầm.
Đã hơn bảy giờ tối rồi nên hai đứa nhỏ đều đói, nghe thấy mùi thơm lập tức ngồi không yên. Tô Tầm chia cho mỗi đứa một miếng cánh gà, hai tiểu gia hỏa chăm chú gặm cánh gà cực kỳ khoan khoái, Tô Tầm cũng ăn hai miếng.
Từ kính chiếu hậu Lục Trình Dương thấy cô và con trai vui vẻ ăn cánh gà, tiếng cười sung sướng của con trai hòa lẫn với tiếng cười của cô vang vọng khắp trong xe, khung cảnh thật là ấm áp.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, trong mắt là sự vui vẻ và sủng ái nồng đậm.
Lục Trình Dương mua không nhiều, anh đã tính rồi, chỉ cho bọn nhỏ ăn cho đỡ thèm thôi. Sau khi đến nhà hàng, Tô Tiểu Tông và Chu Minh Thần hào hứng chụm đầu lại một chỗ xem thực đơn, chỉ vào hình ảnh món ăn đẹp mắt trên đó: “Con muốn ăn cái này.”
Tô Tầm ngồi bên cạnh hai đứa nhỏ, kéo thực đơn qua gọi cho bọn chúng hai phần thức ăn trẻ em, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con ngươi sâu thẳm của Lục Trình Dương đang yên lặng nhìn mình. Dọc đường đi bởi vì có hai đứa nhỏ nên cô thấy rất vui vẻ, trên mặt là sự tươi tắn, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn, ngay cả nói chuyện với anh cũng mềm mỏng hơn.
Bây giờ thấy anh nhìn cô như thế thì trên mặt không ngăn được bắt đầu nóng lên.
Thần sắc Lục Trình Dương tự nhiên thu hồi ánh mắt, gọi cho anh và cô mỗi người một phần beefsteak.
Đây là lần đầu tiên Tô Tiểu Tông và Chu Minh Thần ăn cơm ở ngoài cùng nhau nên vừa cảm thấy hưng phấn vừa có chút hí hửng, quỳ gối trên salon dán mắt vào cửa kính, Chu Minh Thần ghé sát tai Tô Tiểu Tông, nhỏ giọng hỏi: “Chú đó thật không phải là bố của bạn sao?”
“Không phải mà!” Tô Tiểu Tông không vui, cho đến bây giờ mẹ còn chưa nói qua chú chính là bố của bé, mẹ nói bố sắp về rồi, bé vẫn đang chờ bố về.
“Nhưng mà mình cảm thấy bạn và chú ấy rất giống!” Chu Minh Thần quay đầu nhìn Lục Trình Dương rồi cẩn thận nhìn Tô Tiểu Tông, “Rất giống!” Lại khẳng định một lần nữa.
Tô Tiểu Tông ngồi xuống, mờ mịt nhìn Lục Trình Dương, lại nhìn mẹ một chút, nghiêng đầu tiếp tục bám vào cửa sổ không nói lời nào.
Mẹ và chú dẫn bé và Chu Minh Thần cùng nhau đi ăn, mẹ có khả năng … thích chú nếu không tại sao gần đây lúc nào cũng ở cùng với chú chứ …
“Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh.” Tô Tiểu Tông trượt từ trên ghế salon xuống.
“Mình, mình cũng muốn đi …” Chu Minh Thần cũng trượt từ trên ghế xuống theo.
Trong khoảnh khắc, Tô Tầm cảm thấy mình có thêm nhiều hơn một đứa con, hai đứa đều đáng yêu như nhau, cô cười lên.
Lục Trình Dương đứng lên: “Chú đưa các cháu đi.”
Chu Minh Thần đi đến trước mặt Lục Trình Dương, ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay rộng lớn của anh, nói rõ ràng: “Vâng ạ.”
Lục Trình Dương cười, nhéo bàn tay mềm mại của đứa nhỏ, dắt một đứa nhỏ khác đang không quá tình nguyện – con trai của anh: “Đi thôi.”
Hai tiểu gia hỏa đã giải quyết xong vấn đề sinh lý đi ra, Lục Trình Dương đi theo phía sau hai đứa nhỏ, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Lục Trình Dương!”