Lục Trình Dương rủ mắt xuống nhìn cô: “Rõ ràng là em rất thích cái nghề này, vì cái gì mà ba năm sau khi tốt nghiệp em không đi làm?”
“Tôi và Chu Hiểu Tình cùng nhau mớ tiệm bán quần áo, xem như là cùng nhau xây dựng sự nghiệp, sau này mới cảm thấy đi làm tốt hơn.” Nói xong thì cô muốn đi lên lầu nhưng Lục Trình Dương đã giữ chặt cổ tay cô.
“Còn có việc gì sao?” Cô nhíu mày hỏi.
“Đứa bé mà em nói là con trai của anh em nhưng lại không hề giống anh trai em một chút nào cả.” Kể từ lúc ở trạm xe bus thấy bé trai kia thì dọc theo đường đi Lục Trình Dương đều nghĩ về đứa bé đó, bé trai kia lớn lên có vài phần giống anh! Tức giận và vui mừng là hai loại tâm trạng cùng nhau đan xen trong lòng anh, việc suy đoán mơ hồ khiến anh thiếu chút nữa không khống chế nổi xúc động muốn hỏi cô rõ ràng nhưng nghĩ đến việc cô khăng khăng muốn nghỉ làm cùng với thái độ lạnh lùng với anh làm cho anh phải kìm chế lại xúc động trong lòng mình.
Lúc bé trai nhút nhát gọi anh là chú thì Lục Trình Dương không biết hình dung tâm tình của mình lúc đó như thế nào; nếu đứa bé thực sự là con của anh thì điều đó chứng tỏ Tô Tầm chưa bao giờ cho bé xem qua ảnh chụp của anh nên ngay cả hình dáng của anh bé cũng nhận không ra.
Căn bản cô không muốn cho anh biết sự tồn tại của đứa bé này.
Từ trước đến nay Lục Trình Dương vẫn luôn tỉnh táo kiềm chế, mấy năm nay điều anh am hiểu nhất chính là ẩn nhẫn, anh không muốn vô duyên vô cớ bức cô, cũng không muốn làm cho cô chạy trốn.
“Đứa bé lớn lên giống chị dâu của tôi, có vấn đề gì sao?”
Lục Trình Dương bị lời nói của cô làm cho nghẹn, bàn tay đang cầm cổ tay cô càng siết chặt hơn, trầm giọng nói: “Rõ ràng là đứa bé có vài phần giống anh.”
“Vậy ư?” Tô Tầm không cảm thấy kinh ngạc một chút nào khi anh hỏi vấn đề này bởi vì quả thực là Tô Tiểu Tông có vài phần giống anh, nếu như không phải là tóc cắt ngắn thì dáng vẻ hoàn toàn giống anh, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Có khả năng chị dâu của tôi là em gái bị thất lạc nhiều năm của anh.”
“…” Lục Trình Dương vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa tức giận, cô bây giờ đối mặt với anh đúng là nói dối hạ bút thành văn.
“Tôi muốn lên lầu.” Tô Tầm tránh tay anh ra, không đợi anh mở miệng liền xoay người đi lên.
Lục Trình Dương nhìn cô xách túi mua hàng từ từ đi đến thang máy nhưng cũng không có đuổi theo, anh đứng tại chỗ một lúc lâu cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của cô thì mới rời đi.
…
Tô Thậm thấy Tô Tầm xách ba túi mua hàng lớn về nhà thì kinh ngạc, sau đó thấy đôi môi đỏ thắm của cô có chút dị thường, anh nhớ lại lời nói lúc nãy của đầu xoăn nhỏ, nhịn không được nhíu mày hỏi: “Vừa rồi người đưa em về có phải là anh ta hay không?”
Tô Tầm để đồ xuống, nhìn thoáng qua Tô Tiểu Tông thấy cu cậu đang vui mừng cầm một hộp sữa thì nhàn nhạt nói vâng một tiếng rồi lấy ra nguyên liệu nấu ăn đi vào phòng bếp.
Tô Thậm đã quen với thái độ như vậy của cô rồi, mấy năm nay mặc kệ anh hỏi như thế nào về chuyện bố của Tô Tiểu Tông thì miệng của cô đều như khóa kéo ấy, kiên quyết không nói một lời, nên cho đến bây giờ người đàn ông kia trông như thế nào anh cũng không biết.
Trời cũng đã muộn nên Tô Tầm và Tô Tiểu Tông ở lại chỗ của Tô Thậm luôn, căn nhà này có ba phòng, hai phòng ngủ, một phòng dùng làm thư phòng, Tô Tầm và Tô Tiểu Tông ngủ ở phòng khách; đã lâu lắm rồi Tô Tiểu Tông không được ngủ cùng mẹ nên lần này bé hết sức vui mừng, không chê đây là nhà của cậu một chút nào cả.
“Mẹ ơi, tại sao mẹ lại gạt chú kia? Chú ấy là người xấu sao?” Tô Tiểu Tông ôm lấy cánh tay mẹ mơ mơ màng màng hỏi, bé rất mệt nhưng vẫn còn muốn nói chuyện với mẹ.
Tô Tầm sờ đầu của bé: “Bởi vì, bởi vì …” Quả thật Tô Tầm không biết nên trả lời như thế nào, đợi mãi cũng không thấy tiểu tử truy vấn nữa, cô cúi đầu nhìn thì phát hiện ra nhóc con đã ngủ rồi.
Bởi vì cô không muốn cho anh nhận ra Tô Tiểu Tông, anh là người xấu, đã từng đối với cô tốt nhất nhưng cũng là xấu nhất đối với cô.
Sáng hôm sau tỉnh lại có chút muộn, cũng may Tô Thậm để lại chìa khóa xe cho cô. Lúc cô học năm ba, Lục Trình Dương đề nghị cô đi thi bằng lái, cô liền ngoan ngoãn nghe lời nhưng lúc đó cô làm biếng không chịu học cho nên đến năm tư, lúc sắp tốt nghiệp cô mới có được cái bằng lái xe.
Tô Thậm từng nói muốn mua cho cô một chiếc xe nhưng cô từ chối, căn nhà cô đang ở hiện nay cũng là do anh trả tiền, việc sửa lại nhà cô cũng còn phải đi vay mượn. Lúc trước cùng Chu Hiểu Tình mở tiệm có dư chút tiền nhưng hết sức vất vả, giờ làm việc không ổn định lại không có cuối tuần, một tháng ít nhất phải đi vùng khác lấy hàng hai lần, vừa đi một chuyến chính là hai, ba ngày nên không có thời gian chăm sóc Tô Tiểu Tông. Lúc đấy cô cảm thấy rất thua thiệt, cùng với lòng nhiệt tình với ngành quảng cáo nên cô mới quyết định đến Khải Sâm đi làm.
Tiền lương đi làm không thể so với mở tiệm được nhưng thời gian phân phối rất khá, ngoại trừ thỉnh thoảng phải làm thêm giờ thì Tô Tầm rất hài lòng với tình trạng như hiện nay, nàng nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của Lục Trình Dương thì cuộc sống của cô trôi qua rất tốt.
Tô Tầm phải mất thời gian rất lâu mới đỗ được xe, đi đến cửa thang máy thì cũng có mấy người đang đợi, trong đó có một người là Lục Trình Dương, thân ảnh cao lớn rắn rỏi thật chói mắt trong đám người, có người thấy cô thì gọi một tiếng, Lục Trình Dương nghe thấy thì xoay người nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
“Chào buổi sáng.” Cô đơn giản lên tiếng chào hỏi, những người này đều là nhân viên của Khải Sâm nhưng nghiệp vụ khác nhau, vừa rồi người gọi cô là làm việc cùng phòng, đứng bên cạnh cô ta là Hạ Uyển Ương.
Hạ Uyển Ương nhìn cô một cái, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tô Tầm, cô mới mua xe à?”
“Không có, xe của anh trai tôi.” Tô Tầm đứng sau lưng bọn họ, cô không thèm để ý đến ánh mắt mãnh liệt kia.
Thang máy đến, mọi người rối rít đi vào, Hạ Uyển Ương cũng không có hứng thú nói chuyện với cô mà quay qua nói chuyện với Lục Trình Dương nhưng anh chỉ trả lời đơn giản vài câu.
Đột nhiên Tô Tầm có phần hiểu ra, sau chuyện quảng cáo kia Hạ Uyển Ương không phục, mấy ngày nay hai người chạm mặt nhau cũng không chào hỏi, vừa rồi cùng cô ta nói vài câu cũng là vì có mặt Lục Trình Dương ở đây.
Sau khi vào phòng làm việc, Tô Tầm liền bận rộn, tối hôm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, vẫn là phải mau chóng nghỉ việc thôi nên cô phải nhanh chóng làm cho xong dự án.
Tới gần trưa, có người gõ lên bàn cô.
Tô Tầm ngẩng đầu, đồng nghiệp nói cho cô biết: “Giám đốc gọi cô đến phòng làm việc.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Tay Tô Tầm lại tiếp tục gõ bàn phím, sau đó mới từ từ đứng dậy đi đến phòng làm việc của Lục Trình Dương, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, nghe thấy bên trong có tiếng trả lời mới đẩy cửa đi vào, đứng một bên hỏi: “Giám đốc Lục tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Trình Dương thấy cô đứng xa như vậy, giống như là sợ anh xâm phạm cô vậy đó, lông mày anh chau lại: “Đến đây.”
Tô Tầm đến trước bàn làm việc của anh, không lên tiếng, im lặng chờ anh ra lệnh, dù sao ở trong công ty anh cũng là thủ trưởng.
Lục Trình Dương nhìn cô một cái, cầm lấy văn kiện trong tay đưa cho cô, Tô Tầm cầm lấy mở ra, là một dự án quảng cáo dành cho trẻ em, lông mày cô liền nhăn lại: “Giám đốc Lục, trước trước tôi đã nói rồi, làm xong dự án hiện nay thì tôi sẽ nghỉ việc nên dự án này để cho người khác làm đi.”
“Dự án này em làm là thích hợp nhất.” Giọng điệu không cho phép cự tuyệt.
Tô Tầm hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi làm!” Nói xong cũng không nhìn sắc mặt của anh, cầm lấy tài liệu xoay người rời đi.
Quả thật là Lục Trình Dương cố ý, qua việc xảy ra tối hôm qua, Tô Tầm nhất định muốn hoàn thành xong công việc hiện nay của mình rồi xin nghỉ, sau đó sẽ trốn anh ẩn náu ở một nơi thật xa.
Quảng cáo này cũng không cần gấp, một vài ngày sau Tô Tầm mới bắt đầu tìm tài liệu, nghĩ ra sáng ý, cũng may mấy ngày nay Lục Trình Dương đi công tác, nguyên cả tuần cũng không thấy ở công ty, làm cho tâm trạng của cô cảm thấy thoải mái không ít.
Lúc Lục Trình Dương quay lại công ty thì mang theo một kinh hỉ, Khải Sâm may mắn có được hạng mục quảng cáo bất động sản mới nhất, bất động sản này là đầu rồng ở phía Nam, tổng bộ ở thành phố S, hàng năm số tiền chi ra cho hoạt động quảng cáo là rất lớn nên có được dự án này đúng là không dễ dàng gì.
Đã rất lâu rồi Khải Sâm không có nhận qua quảng cáo về bất động sản, lần này vừa tiếp xúc lại là một hạng mục lớn như vậy nên mọi người đều rất vui mừng, đối với giám đốc Lục lại càng thêm phần nhiều kính sợ.
Ngay cả Tần Sâm lâu rồi không đến cũng cười nói: “Đêm nay mọi người cùng nhau họp mặt ăn mừng, thời gian tiếp theo mọi người sẽ phải vất vả đó.”
Mọi người đều hoan hô, chỉ có thần sắc của Tô Tầm nhàn nhạt, ông chủ mở miệng mời mọi người ăn cơm, cô phải dùng lý do gì để từ chối mới được đây? Triệu Cần Cần giống như là hiểu được suy nghĩ của cô, cầm lấy tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Hay là cứ đi đi, sếp lớn đã mở miệng rồi, không đi không được.”
Tô Tầm mấp máy môi, cô đành phải thỏa hiệp, ở trước mặt nhiều người như vậy mà nói dối thì quả thật là quá khó đối với cô.
Cô gọi điện cho Chu Hiểu Tình, nhờ cô ấy đón Tô Tiểu Tông về tiệm, trước mười giờ cô sẽ đi qua đón bé …
…
Liên hoan không tránh khỏi phải uống rượu, tửu lượng của Tô Tầm rất bình thường, chỉ cần uống ba ly là sẽ say, sau khi bất đắc dĩ uống một ly thì cả khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, con ngươi vừa đen vừa sáng, nhìn cực kỳ thanh thuần xinh đẹp khiến cho người nhìn không thể rời mắt được.
Lục Trình Dương ngồi đối diện lẳng lặng nhìn cô, anh chợt nhớ đến đêm tân hôn của bọn họ.
Bởi vì ngày đó lấy giấy chứng nhận kết hôn hết sức bất ngờ nên anh không kịp chuẩn bị cái gì cả nhưng Tô Tầm đã chuẩn bị hết thảy rồi, phòng khách sạn, hoa hồng, rượu đỏ … còn có cả rượu trắng, về phần tại sao lại có rượu trắng thì cô thẹn thùng giải thích: “Hình như rượu đỏ uống không say, em sợ không có can đảm …”
Lục Trình Dương cảm thấy những thứ đó phải là do người đàn ông chuẩn bị mới đúng nhưng lúc ấy Tô Tầm giống như là nhìn thấu tâm tư của anh nên từ trong ví của anh lấy tiền ra quơ quơ trước mặt anh, cười hì hì nói: “Tất cả đều là dùng tiền của anh nên ai chuẩn bị cũng như nhau cả thôi.” Cô chưa bao giờ so đo ai phải bỏ ra nhiều hơn, chỉ cần được ở cùng với anh là cô đã vui rồi.
Rượu đỏ quả thực uống không dễ say, huống chi là loại rượu đỏ Tô Tầm mua ở siêu thị, độ dày độ tinh khiết đều bình thường, sau khi cô uống một ly cũng không có cảm giác gì nhưng Lục Trình Dương cũng không để cho cô đụng vào rượu trắng, cô chỉ đành phải sưng mặt lên đi tắm, sau khi tắm xong lại thúc giục anh đi rửa mặt.
Lúc anh tắm rửa xong đi ra thì đã phát hiện ra cô đã say ngã xuống giường rồi, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả làn da lộ ra bên ngoài cũng là màu trắng đục, rất là câu dẫn người.
Nhưng cô đã hoàn toàn say mất rồi, dùng từ “bất tỉnh nhân sự” để hình dung cũng không quá đáng, anh quay đầu nhìn chai rượu trắng ở trên bàn thì thấy đã vơi đi gần một nửa rồi.
Lục Trình Dương có chút bất đắc dĩ đi mua thuốc giải rượu, lúc rạng sáng khoảng bốn, năm giờ thì Tô Tầm tỉnh lại, cô mờ mịt mở mắt nhìn Lục Trình Dương đang chắm chú nhìn cô, không hiểu hỏi anh: “Tại sao anh không ngủ?”
“Tầm Tầm.” Anh cúi đầu gọi tên cô, giọng nói khàn khàn trêu chọc cô: “Tối hôm qua em uống say.”
“Hả …” Cô còn có chút mơ mơ màng màng nên không kịp phản ứng, nháy mắt ra vẻ cực kỳ vô tội.
“Đêm tân hôn của chúng ta đã qua.” Giọng nói của anh vẫn hết sức đè ép như cũ, hơi thở ấm áp đều phả vào tai cô, ngứa ngáy khiến cô không nhịn được rụt người lại.
“Cho nên, bây giờ sẽ bổ sung …” Lục Trình Dương từ từ đè trên người cô, dịu dàng hôn cô.
Đột nhiên Tô Tầm kịp phản ứng lại, đẩy anh ra: “Nhưng bây giờ … em đã tỉnh rượu rồi.”
…
Bây giờ anh không đi qua chỗ cô được, Lục Trình Dương có chút bực bội châm một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi thật sâu rồi nhả ra một vòng khói.
Tô Tầm sợ đồng nghiệp tiếp tục mời rượu nên lấy cớ đi toilet, lúc đi ra lại nhìn thấy một người mà cô vĩnh viễn không muốn gặp, đối phương đang đứng ở bồn rửa tay nghiêm túc trang điểm lại, thấy cô đi ra thì từ từ cất hộp trang điểm, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo nhìn cô cười: “Tầm Tầm, thật là tình cờ mà.”
Tô Tầm sững người một chút, thật là châm chọc mà, rửa tay xong lập tức đi vòng qua người cô ta, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này nhưng đối phương lại giữ chặt lấy cô: “Đợi chút.”
Tô Tầm quay đầu lẳng lặng nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Trình tiểu thư, tôi với cô không quen, giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả.”