Giọng nói kia không lớn không nhỏ nhưng nghe cũng rất bén nhọn, đè nén tức giận, giống như là cắn răng gọi ra.
Bước chân Lục Trình Dương dừng lại, lông mày nhăn lại thật sâu nhưng anh không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước lại phát hiện ra Tô Tiểu Tông vốn đang nhảy nhót đột nhiên ngã xuống, thân thể nho nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, đầu quay qua quay lại nhìn bốn phía, giống như là đang tìm người. Chu Minh Thần kéo bạn lên, mang theo ngữ điệu có một chút trách cứ của người lớn: “Cẩn thận một chút chứ, làm hại mình thiếu chút nữa cũng bị bạn kéo ngã theo.”
Tô Tiểu Tông mượn tay Chu Minh Thần đứng lên, lập tức xoay người nhìn xung quanh, đôi mắt đen nhánh sáng long lanh, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, gắt gao siết chặt tay Chu Minh Thần, khiến cho Chu Minh Thần đau đến lông mày nhỏ cau lại: “Tô Tiểu Tông, sao bạn lại cầm tay mình chặt thế?”
Tô Tiểu Tông dùng sức lắc đầu, bây giờ ngay cả sức để mở miệng cũng không có, chỉ biết là vừa rồi bé nghe thấy có người gọi ‘Lục Trình Dương’, đó là tên của bố bé mà …
Tại sao lại có người gọi tên của bố bé chứ?
Có phải bố bé cũng ở nơi này chăng?
Có người gọi tên của bố … Bố đang ở đây …
Bố đang ở đây, bé muốn tìm bố, tìm bố của bé …
Tô Tiểu Tông bỏ Chu Minh Thần qua một bên, bên trong thân thể nho nhỏ có cái gì đó như thức tỉnh, hưng phấn khẽ run lên, miệng há to thở, lồng ngực nhỏ bé nhất thời khôi phục lại.
Toàn bộ tâm trí đều là bố của bé, bé muốn tìm bố.
Lúc này vẫn đang là giờ cơm nhưng bọn họ đến hơi trễ, có vài người đã dùng xong bữa đang lục tục rời khỏi chỗ ngồi, Tô Tiểu Tông căng thẳng nhìn xung quanh, bé chưa từng thấy ảnh của bố nên không biết hình dáng của bố như thế nào, ngay cả bóng dáng lờ mờ cũng không có …
Trong tưởng tượng của bé thì bố là người cao lớn, trẻ tuổi, dáng dấp tuấn tú …
Nhưng bố đâu? Bố có nhận ra bé không?
Tô Tiểu Tông còn quá nhỏ, ngạc nhiên mừng rỡ bất thình lình làm bé bối rối, bé không biết phải làm gì bây giờ, bé lại không biết bố trông như thế nào. Bé muốn tìm bố nhưng lại như người mất hồn đứng yên một chỗ nhìn xung quanh, ngước đầu cẩn thận nhìn từng người có thể là bố của bé.
Bé há to miệng, muốn gọi bố nhưng lại không gọi được, gấp đến độ muốn khóc, bé sợ là không tìm thấy bố …
Lục Trình Dương phát hiện ra sự khác thường của Tô Tiểu Tông, nghĩ một chút liền đoán ra nguyên nhân, bước chân trở nên chần chừ, đôi mắt âm u nhìn vào thân thể nhỏ bé kia, anh chỉ chần chừ trong giây lát rồi bước nhanh chân về phía trước nhưng đột nhiên bị người ngăn chặn đường đi.
Sắc mặt Trình Nhiễm rất khó coi, ngẩng đầu lườm anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Trình Dương, anh đừng có quá đáng như vậy! Anh hãy cho em một lời giải thích!”
Lục Trình Dương hiểu rõ Trình Nhiễm muốn nói cái gì nhưng tâm tư anh lúc này đều đặt hết lên người Tô Tiểu Tông, nhìn sắc mặt Trình Nhiễm đen kịt, dư quang lại thấy thân thể nho nhỏ đang đi về phía anh, ánh mắt đang nhìn anh chăm chú; sau đó anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang hưng phấn của Tô Tiểu Tông từ từ cứng đờ, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn mình, vẻ mặt không thể tin nổi … Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, giống như là đã bị tổn thương rất lớn …
Trong lòng Lục Trình Dương căng thẳng, ánh mắt âm u nhìn Tô Tiểu Tông, trong phút chốc tim cảm thấy rất đau đớn, anh không biết thì ra Tô Tiểu Tông lại biết rõ tên của bố mình, anh tưởng rằng ngay cả tên của anh Tô Tầm cũng không nói cho con trai biết.
Anh lại càng không nghĩ tới Tô Tiểu Tông lại thông qua phương cách này, trong trường hợp như vậy biết được bố của mình, tất cả mọi chuyện đã nằm ngoài kế hoạch và tầm khống chế của anh.
Lướt qua Trình Nhiễm đi về phía Tô Tiểu Tông, Tô Tiểu Tông nhìn thấy anh đi về phía mình thì bước nhỏ từ từ lùi về phía sau, đôi mắt kinh hoàng nhìn anh. Chu Minh Thần có chút mở to mắt, tay chân luống cuống đứng ở bên cạnh, xoa xoa bàn tảy nhỏ bé nhỏ giọng hỏi: “Tô Tiểu Tông, bạn làm sao vậy?”
Tô Tiểu Tông chợt xoay người chạy đi, bước chân lảo đảo, giống như là sau lưng có mãnh thú đáng sợ đang đuổi theo vậy.
Chu Minh Thần sững người, nhìn Lục Trình Dương rồi lại nhìn theo bóng lưng của Tô Tiểu Tông, cuối cùng lựa chọn đuổi theo đồng bọn của mình.
Lục Trình Dương nhìn theo thân ảnh nho nhỏ của Tô Tiểu Tông, trong lòng rối loạn, lập tức đuổi theo nhưng Trình Nhiễm lại không buông tha, tiếp tục ngăn cản phía trước. Lục Trình Dương đang vội, muốn đi tìm Tô Tiểu Tông nên sắc mặt càng âm trầm hơn, lạnh lùng nói: “Trình Nhiễm, nơi này là nơi công cộng, đừng có như người đàn bà chanh chua cứ bám chặt không buông như vậy.”
Người đàn bà chanh chua? Trình Nhiễm sửng sốt, sắc mặt trắng bệch, Tô Tầm nói cô ta là đố phụ, còn Lục Trình Dương lại nói cô ta là người đàn bà chanh chua.
Thừa dịp cô ta đang sững người thì Lục Trình Dương bước tránh ra.
Trình Nhiễm quay đầu lại nhìn bóng lưng thoáng qua của anh, cô ta không đuổi theo, trong mắt chợt lóe lên hận ý, một người phụ nữ đi về phía cô ta, thuận theo ánh mắt cô ta nhìn theo, cau mày nói: “Không trách được tại sao anh trai em lại giận dữ như vậy, cần gì em phải theo đuổi Lục Trình Dương chứ? Bởi vì em mà quan hệ giữa Giang gia và Trình gia đã đóng băng, đứt đoạn.”
“Chị dâu, đừng nói với anh trai, em xin chị đấy.” Trình Nhiễm quay đầu nhìn người phụ nữ, giọng nói mềm nhũn.
“Em theo chị về nhà, anh trai em bảo chị đến đây là muốn khuyên em về.”
“Em không về.”
“Em …”
Tô Tiểu Tông quả thực còn quá nhỏ nên bé không biết làm thế nào để tiêu hóa chuyện vừa xảy ra chỉ trong ngắn ngủi vài phút được, tâm tình từ hưng phấn căng thẳng đến kinh ngạc bối rối, cảm xúc phức tạp như vậy với một đứa trẻ bốn tuổi mà nói là quá mức đè nén, bé đã thực sự bị giật mình.
Bé biết tên của bố là Lục Trình Dương nhưng mà … chú đó, vừa rồi cái dì xấu xa kia cũng gọi chú ấy là Lục Trình Dương cho nên chú đó là bố của bé sao?
Nếu như chú đó là bố của bé thì tại sao mẹ lại không nói cho bé biết? Tại sao mẹ lại không thích chú? Nếu như chú đó thật sự là bố của bé thì tại sao chú ấy lại không nhận bé? Nếu như chú ấy là bố thì tại sao lại không ở cùng với mẹ chứ?
Cu cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng cu cậu không biết phải đối mặt với Lục Trình Dương như thế nào cả nên chỉ có thể chạy đi tìm Tô Tầm.
Tô Tiểu Tông một đường lảo đảo chạy vào trong lòng Tô Tầm, dùng sức ôm cô, giống như rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa, khóc nức nở đến bả vai cũng run lên. Tô Tầm không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên có chút sửng sốt, đưa tay sờ đầu con trai, dịu dàng hỏi bé: “Sao vậy con?” Ngẩng đầu nhìn Chu Minh Thần đang chạy đến, nghĩ thầm chẳng lẽ hai tiểu gia hỏa này lại giận nhau sao? Không đúng, còn Lục Trình Dương đâu?
Tô Tầm ngẩng đầu nhìn quanh, Tô Tiểu Tông từ trong ngực cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm nhìn cô, hít hít mũi nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi … tên của bố con thực sự là Lục Trình Dương sao?”
Đáy lòng Tô Tầm ‘lộp bộp’ một cái, cách vài bàn thấy Lục Trình Dương đang vội vàng bước về bên này thì cụp mắt, cúi đầu nhìn Tô Tiểu Tông, đưa tay lau nước mắt cho con trai, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy … tên của bố con là Lục Trình Dương.”
Lúc này, Lục Trình Dương đã đi đến bên cạnh bàn, Tô Tiểu Tông khóc đến nấc lên, vừa khóc vừa thút tha thút thít nhìn Lục Trình Dương lại lập tức khóc to hơn, đôi mắt xinh đẹp ướt nhẹp, ngay cả lông mi cũng rõ ràng từng cái, lời nói cũng không lưu loát: “Vậy, vậy … chú, chú cũng gọi là … Lục Trình Dương sao?”
“Ừ.” Lục Trình Dương trả lời thay Tô Tầm, giọng nói khàn khàn, đau lòng nhìn con trai khóc đến không kịp thở.
“Vậy, vậy … bố con đâu?” Chú chính là bố của bé sao? Tô Tiểu Tông cực lực muốn ngừng khóc, mu bàn tay mập mạp dụi mắt, hết nhìn Tô Tầm lại nhìn Lục Trình Dương.
Tô Tầm không lên tiếng, Lục Trình Dương hít một hơi, đang muốn trả lời thì nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đến, chú ý đến một màn quái dị trước mắt, cẩn thận nói: “Đây là phần beefsteak của trẻ em …”
Tô Tầm ôm Tô Tiểu Tông đang vùi vào trong ngực mình, lời nói đã đến bên miệng của Lục Trình Dương đành phải nuốt xuống, phát giác bốn phía có không ít ánh mắt đang nhìn về phía bọn họ, thật sự là không đúng thời gian cũng như địa điểm.
“Ăn cơm trước được hay không? Về nhà mẹ sẽ nói cho con biết.” Hiển nhiên Tô Tầm cũng phát giác ra ánh mắt của những người xung quanh, nhỏ giọng trấn an Tô Tiểu Tông.
Chu Minh Thần ngu ngơ đứng ngay ở bên cạnh, yên lặng mấy giây rồi tự mình bò lên salon, sau đó quỳ bên cạnh Tô Tiểu Tông, nhỏ giọng nói: “Tô Tiểu Tông, đừng khóc nhè nữa nếu không mình sẽ cười bạn đó.”
Tô Tiểu Tông lại dùng mu bàn tay lau nước mắt, từ trong lòng Tô Tầm ngẩng đầu lên đối diện với Lục Trình Dương, chợt nhớ tới lời Chu Minh Thần nói lúc nãy là bé giống anh.
Phát hiện ra Lục Trình Dương cũng đang nhìn mình, Tô Tiểu Tông bẹt bẹt cái miệng cúi đầu xuống, lại có chút muốn khóc nhưng cu cậu sợ Chu Minh Thần cười mình cho nên chịu đựng không khóc.
Đột nhiên Lục Trình Dương đứng lên, Tô Tầm nhíu mày lắc đầu với anh, Lục Trình Dương nhìn cô rồi lại một lần nữa ngồi xuống, kéo dĩa beefsteak qua nghiêm túc cắt thành từng miếng nhỏ.
Tô Tiểu Tông không chịu ăn dĩa thịt bò mà anh cắt nên Tô Tầm đành phải đưa phần cô đã cắt cho Chu Minh Thần cho con trai.
Lúc này Lục Trình Dương đã bị dày vò cực độ, anh rất muốn đi qua ôm lấy con trai, rất muốn nói chuyện với con, nói cho con biết anh chính là bố của bé nhưng bây giờ quả thật là không thích hợp, Chu Minh Thần vẫn đang ở đây nên có lẽ Tô Tầm cũng cố kỵ điều này.
Bữa cơm này có chút không thoải mái, trước khi ra về Chu Minh Thần dùng điện thoại của Tô Tầm để gọi cho bố nhưng vẫn không liên lạc được, cu cậu hết sức uể oải.
Tô Tầm sờ đầu cậu nhóc, trấn an nói: “Tối nay cứ về nhà dì đã.”
Chu Minh Thần gật đầu: “Vâng ạ.”
Hai đứa nhỏ trượt từ trên salon xuống, Lục Trình Dương đi tới muốn bế Tô Tiểu Tông nhưng cu cậu liền trốn sau lưng Tô Tầm, không để ý đến anh.
Lục Trình Dương ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt con trai, Tô Tiểu Tông nhướn mày lên, ánh mắt phức tạp nhìn anh, thật lâu mới nhỏ giọng kháng cự: “Tự cháu đi, không cần chú bế.”
Trẻ nhỏ không biết che giấu cảm xúc cũng như sắc mặt của chính mình, có chuyện gì cũng đều thể hiện hết lên khuôn mặt; từ lúc mới bắt đầu Lục Trình Dương biết Tô Tiểu Tông không thích anh, thậm chí là có chút kháng cự, sau này dần dần bắt đầu thích anh, dần dần cu cậu cũng dành nhiều cảm tình cho anh. Tuy nhiên, nếu như anh làm chuyện gì không tốt thì cu cậu sẽ lập tức cảnh giác, sau khi được trấn an lại thích anh như cũ. Lục Trình Dương hiểu tính tình của con trai có thể như vậy là hoàn toàn bởi vì do anh và Tô Tầm, bọn họ không phải là một đôi bố mẹ bình thường.
Ngay từ đầu Tô Tầm cũng không tính cho anh biết sự tồn tại của con trai, từ lần gặp đầu tiên anh ở trong nhận thức của con trai là người không quen biết, sau này trở thành ‘chú’. Từ một người không quen biết, một người ‘chú’, sao đột nhiên lại trở thành bố rồi?
Lục Trình Dương biết rõ tạm thời Tô Tiểu Tông không thể nào tiếp nhận được sự thật này, anh cũng không thể cưỡng ép con trai của mình được, con còn nhỏ như vậy …
Trên đường về, Tô Tiểu Tông rất yên lặng, Chu Minh Thần thấy bạn không nói lời nào nên nói vài câu rồi cũng yên lặng theo.
Xe dừng ở dưới lầu, mỗi tay Tô Tầm dắt một đứa nhỏ, Lục Trình Dương ngồi xổm trước mặt Tô Tiểu Tông, đưa tay vuốt mái tóc xoăn của cậu nhóc, nhỏ giọng hỏi: “Có muốn cùng trò chuyện với chú hay không? Để mẹ đưa Chu Minh Thần lên lầu trước, chút nữa chú đưa cháu lên được không?” Sở dĩ Lục Trình Dương nói như vậy là suy tính đến Chu Minh Thần, hôm nay thật sự là một cơ hội tốt, chuyện đã xảy ra như vậy thì anh nhất định phải thuận thế mà tiến lên.
Tô Tiểu Tông lùi về sau một bước tránh né cánh tay anh, cắn môi không được tự nhiên nhìn anh, đôi mắt yên lặng nhìn Lục Trình Dương, không đồng ý cũng không phản đối.