"Muội phu, đang suy nghĩ gì vậy?" Văn Nhân Trạm từ xa nhìn thấy Tiêu Thành Diễn đang đi tới đi lui ở ngự hoa viên, ấn tượng của bản thân đối người muội phu này cũng không đến nổi, tuy rằng thanh danh không tốt, nhưng đối tốt với muội muội mình là được. Hôm nay hắn ở trong yến hội cũng làm cho mình chấn động.
Tiêu Thành Diễn nghe thấy có người gọi mình, quay đầu trông thấy một vị thiếu niên mặc y phục Hoàng tử, cùng Văn Nhân Lạc có đến bảy phần giống nhau, vì vậy hành lễ nói: "Tham kiến, Nhị hoàng tử."
"Muội phu, không cần đa lễ, đều là người một nhà, cứ như Lạc Nhi gọi ta hoàng huynh được rồi." Vừa nói vừa nâng người Tiêu Thành Diễn dậy.
"Hoàng huynh." Dù sao Nhị hoàng tử đã giúp mình một lần, hơn nữa còn là thân ca ca của nàng, mình cũng không thể đối với hắn như đối với Đại hoàng tử.
"Muội phu, phải chiếu cố Lạc Nhi thật tốt, vi huynh cảm thấy luôn có lỗi với muội ấy." Nói xong thở dài một hơi, muội muội vì muốn kéo Tiêu Hầu Gia về cùng phía mình, mà chấp nhận gả cho Tiêu Thành Diễn, muội muội rõ ràng có tình cảm với Phương Dũng, bản thân mình lại vô dụng, không đấu lại Đại hoàng huynh, để hi sinh hạnh phúc cả đời của muội muội.
"Hoàng huynh yên tâm, công chúa là thê tử của ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương nàng." Ánh mắt mang theo một loại cứng cỏi. Nhắc tới nàng, Tiêu Thành Diễn càng ngày càng không thu xếp được tâm tình của mình.
Văn Nhân Trạm không thể tin nhìn Tiêu Thành Diễn trước mắt, loại cứng cỏi này tuyệt đối không phải một tên nhà giàu nên có, thậm chí nó còn mang theo bá đạo, người muội phu này thật không hề đơn giản.
Tiêu Thành Diễn cũng ý thức được mình thất lễ, nhìn Văn Nhân Trạm trầm tư, vội vàng nói: "Hoàng huynh, có việc muốn nói với ta sao?"
Văn Nhân Trạm bị thanh âm Tiêu Thanh Diễn kéo về, vung tay áo nói: "Không có gì, không có gì, chẳng qua là thấy muội phu một mình ở chỗ này, nên cố ý đến xem thế nào."
Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu. "Công chúa đang ở chỗ Đức Phi nương nương, ta ở ngự hoa viên đợi nàng, sau đó sẽ cùng nhau hồi phủ." Trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Phò mã."
Tiêu Thành Diễn nghe được thanh âm quen thuộc, liền biết rõ công chúa đã đến rồi, vui mừng trong bụng, "Công chúa, ngươi đã đến."
Văn Nhân Lạc đi đến, mang trên mặt nụ cười, đôi má có hơi hồng hồng, còn có cả mùi thơm ngát của nàng xông vào mũi. Tiêu Thành Diễn nhìn Văn Nhân Lạc, cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp.
Trở về phủ, Tiêu Thành Diễn đi tới phòng bếp, trong phòng bếp đầu bếp cũng không còn kinh ngạc như lần trước nữa, tự giác đi ra ngoài, chỉ để lại Tiểu Thủy.
"Ca ca, hôm nay sao lại đến sớm như vậy?" Tính cách Tiểu Thủy có hơi hướng nội, lần thứ nhất chỉ cho Tiêu Thành Diễn cách nấu cháo, hắn còn cùng nàng đùa giỡn, dặn nàng lúc không có người gọi hắn là ca ca, Tiểu Thủy cảm thấy Tiêu Thành Diễn không có tính thiếu gia, hơn nữa còn rất dễ gần.
"Sau khi yến hội kết thúc, trở về phủ cũng chẳng có gì để làm, hơn nữa chúng ta không phải còn có việc cần bận rộn sao?" Tiêu Thành Diễn nói xong liền kéo ống tay áo lên.
"Ca ca, ta đã chuẩn bị xong rồi, ca ca tới nhìn thử xem." Tiểu Thủy bưng chậu gỗ, đi tới trước mặt Tiêu Thành Diễn.
Tiêu Thành Diễn nhìn bột mì trắng tinh trong chậu nói "Được", sau đó dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên. "Thật mềm, cái này sao có thể biến thành sợi mì được nhỉ?"
Nửa ngày, mặt mũi Tiêu Thành Diễn toàn là bột mì, bưng một chén mì trường thọ nóng hổi ra phòng bếp, khắp khuôn mặt đầy vui sướng, trong lòng càng là nở hoa trong bụng, công chúa thấy được chắc sẽ vui lắm đây.
Đẩy cửa ra, do dự trong chốc lát, nàng sửa sang lại một chút nếp gấp trên áo choàng, nhìn nhìn lại mình, rồi hài lòng đẩy cửa đi vào, "Công chúa, ngươi ở đâu rồi?"
"Phò mã?" Văn Nhân Lạc biết có người vào được đây cũng đoán chỉ có thể là hắn, xoay đầu lại, liền thấy hắn ngu si đần độn đang bưng một tô mì, trên mặt còn dính đầy bột mì.
"Công chúa, đây là mì trường thọ ta làm, công chúa đến nếm thử xem." Nói xong cẩn thận đặt "vật quý" lên bàn, lúc này Văn Nhân Lạc đã thay một bộ y phục bạch y, nhìn đến đều là tươi mát thoát tục. Tiêu Thành Diễn nhìn lại càng thêm vui vẻ.
"Phò mã, đây là ngươi làm...?" Văn Nhân Lạc trong lòng có một loại tư vị không nói nên lời, bỗng nhiên, trong con ngươi ngân ngấn nước hiện lên, từng chút từng chút lăn nhẹ xuống dưới, khoảnh khắc đó, nội tâm như một cơn gió xuân tháng sáu, nhè nhẹ thổi qua, ấm áp vô cùng.
Tiêu Thành Diễn nhìn hốc mắt giai nhân ngấn nước, liền vội vàng hỏi: "Công chúa, ngươi không thích sao?"
"Cám ơn ngươi, phò mã." Hiện tại Văn Nhân Lạc có thể nói cũng chỉ là lời này, tại nơi này là thời đại nam tôn nữ ti, nam nhân vốn dĩ không nên vì nữ nhân làm nhiều như vậy, dù cho bản thân mình có là công chúa cao quý thì đã sao chứ? Nàng từ từ tới gần Tiêu Thành Diễn, đi đến trước mặt hắn, hai tay vòng quanh eo hắn, "Phò mã, cám ơn ngươi đã đối tốt với ta, đây là ngày sinh nhật vui sướng nhất trong mười sáu năm qua của ta." Đôi má rưng rưng nước mắt.
Tiêu Thành Diễn nhìn động tác của Văn Nhân Lạc, trong lòng khẽ vấp, mình như thế này là làm sao? Chẳng lẽ cải trang nam nhân quá lâu nên tự cho mình là nam nhân? Mình không thể hại công chúa a. Nàng thoát khỏi cái ôm của công chúa, tông cửa chạy ra ngoài.
Văn Nhân Lạc mờ mịt nhìn bóng lưng đã khuất xa, rõ ràng vừa nãy vẫn còn đang tốt đẹp... Nhưng bây giờ... Chẳng lẽ là do mình viết hiệp ước kia? Nước mắt ngăn không được mà rơi xuống.