• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích khách thấy vậy ùa lên, Tiêu Thành Diễn cũng không che giấu nữa, một cước đạp tới, một bên ôm lấy Văn Nhân Lạc, một bên cầm đao chém, mỗi đao chém dứt một tên, không để bất luận kẻ nào tới gần Văn Nhân Lạc.

Thích khách gần ba mươi người, Tiêu Thành Diễn chỉ có một, còn mang theo Văn Nhân Lạc, càng ngày càng cố hết sức. Ngoại trừ đại ca tốn sức đi giết mình ra còn ai vào đây?

Rất nhanh Tiêu Thành Diễn liền bị kiệt sức, bỗng nhiên ý thức được thích khách càng ngày càng bất chấp tấn công mạnh, Tiêu Thành Diễn có chút không chống đỡ được, nhìn Văn Nhân Lạc một bên đang lo lắng nhìn mình, một công chúa nơi thâm cung như vậy sao lại bị đãi ngộ cùng mình trong loại tình cảnh này? Trong lòng tê rần, cười cười nói với nàng: "Lạc Nhi, chạy mau." Nói xong ôm Văn Nhân Lạc hướng phương xa đẩy tới. Mục tiêu của thích khách là mình, căn bản không phải Lạc Nhi, nàng vô tội.

Văn Nhân Lạc cảm giác một cổ lực đẩy, mình đã rời khỏi vòng vây, mà phương xa Tiêu Thành Diễn mình đầy thương tích. Liền hô lên "Diễn." Ngươi cái tên ngu ngốc này, sao lại đẩy ta ra? Cho dù có chết, ta cũng phải chết cùng ngươi, nguyện không hối tiếc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, ngã trên mặt đất, lại nhanh chóng đứng lên chạy về hướng Tiêu Thành Diễn.

"Công chúa, khoan đã." Trương tướng quân chạy tới, níu lại Văn Nhân Lạc, công chúa tiến vào chỉ có một con đường chết. Binh sĩ phía sau Trương tướng quân cũng gia nhập vào cuộc chiến.

"Trương bá phụ, buông ta ra, ta phải đi tìm hắn." Văn Nhân Lạc khóc lóc phản kháng, bởi vì sức lực quá nhỏ nên không thoát ra được sự trói buộc: "Trương bá phụ, van ngươi, để cho ta đi đi." Văn Nhân Lạc tiếp tục cầu khẩn.

"Công chúa, hắn sẽ không có chuyện gì đâu." Trương tướng quân cau mày, nhìn về phương xa.

"Bẩm tướng quân, toàn bộ thích khách đã uống thuốc độc tự sát. Phò mã hắn..." Một tên lính chạy tới bẩm báo.

"Hắn làm sao? Hắn làm sao? Mau nói đi!" Văn Nhân Lạc khóc lóc hỏi, giãy giụa không ngừng, chạy tới chỗ Tiêu Thành Diễn.

Trương tướng quân nhìn về phía xa, thở dài một hơi, cháu của mình vậy mà là chất nữ. Khi bé dạy nàng tập võ, Đồng Nhi đã tự nói với mình, mà công chúa đối với chất nữ có cảm tình là ý gì? Nàng có biết rõ thân phận thật của chất nữ nhà mình không?

Tiêu Thành Diễn trông thấy Văn Nhân Lạc hoàn hảo không chút tổn hại nào, thở phào nhẹ nhõm, rồi ngã ra trên mặt đất. Hình như thấy Lạc Nhi vì mình khóc rất nhiều? Toàn thân rất đau, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp len lỏi vào.

Văn Nhân Lạc chạy đến bên người Tiêu Thành Diễn, quỳ trên mặt đất hai tay ôm lấy hắn: "Diễn, ngươi sao lại ngốc như vậy?" Từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, Văn Nhân Lạc khóc đến đỏ cả hai mắt.

Tiêu Thành Diễn nâng cánh tay dính đầy máu, sờ lên đôi má Văn Nhân Lạc: "Lạc Nhi, không được khóc, không phải đã hứa với ta là sẽ không khóc nữa mà?" Bỗng nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng: "Lạc Nhi, lát nữa đừng cho bất luận kẻ nào đụng đến ta, dẫn ta trở về Hầu phủ tìm Trương Di." Nói xong liền hôn mê.

Trương tướng quân biết rõ thân phận của Tiêu Thành Diễn, nên lúc thái y chạy đến, "Các ngươi lui hết ra." Hắn hét lớn một tiếng, làm thái y bối rối.

"Công chúa, tướng quân, phò mã hắn ra nhiều máu như vậy, không kịp thời trị liệu sợ không kịp, tùy thời có thể nguy hiểm đến tính mạng, xin cho thần bắt mạch." Hoàng thượng đã xuống lệnh nhất định phải cứu cho được phò mã, bằng không thì cả nhà sẽ mất đầu.

Văn Nhân Lạc nhớ tới lời Tiêu Thành Diễn đã nói, liền lạnh lùng bảo thái y "Còn không mau lui ra, đi tìm cỗ xe ngựa đến đây."

Thấy công chúa đã nói như vậy, cũng chắp tay thi lễ lui ra.

Trương tướng quân điều xe, chạy vội trên đường đi, không ít đồ của người đi đường bị xe ngựa đụng phải, nhưng xe vẫn không giảm tốc độ.

Trong xe Văn Nhân Lạc nắm thật chặt cánh tay lạnh của Tiêu Thành Diễn, nước mắt vẫn như cũ rơi xuống. Ngươi không thể có chuyện gì được, không thể được.

Đám dân chúng vừa nhìn, nhận ra là xe ngựa Hầu phủ, đều nhao nhao suy đoán Hầu phủ đã xảy ra chuyện.

Đến cửa Hầu phủ, Tiêu Khoan chạy tới, thấy thiếu gia vết thương chằng chịt, mở to mắt nhìn: "Thiếu gia... bị làm sao vậy?" Lúc ra ngoài còn thấy lòng tràn đầy vui vẻ, hiện tại sao lại thế này...

"Tiêu Khoan, cùng bổn cung dìu phò mã vào đi." Rồi hướng Tiểu Niên một bên nói: "Nhanh đi gọi mẫu thân cùng Trương Di đến đây." Văn Nhân Lạc theo lời dặn của Tiêu Thành Diễn phân phó.

Trương tướng quân thấy sự tình đã được báo với biểu muội rồi, lúc này mới yên lòng, trực tiếp cưỡi ngựa trở lại Thú Liệp Tràng, nhị hoàng tử cũng bị thương, hoàng thượng đang rất tức giận.

Văn Nhân Lạc cẩn thận đỡ Tiêu Thành Diễn nằm trên giường, hai tay nắm thật chặt váy, cô cô làm sao còn chưa tới. Lại nhìn máu trên người Tiêu Thành Diễn. Nàng tự động bưng chậu nước đi đến.

Chính mình trước tiên nên giúp hắn thay quần áo cầm máu cái đã, nhưng là..., được rồi, mặc kệ đi, do dự một chút, vươn tay định cởi cái áo choàng bẩn ra, lúc ngón giữa đụng phải trung y, Văn Nhân Lạc có hơi choáng một chút, lập tức xấu hổ đến bên tai. Tự an ủi mình, đây là phu quân của mình, hắn đối với mình rất tốt, chút chuyện nhỏ này thì có gì phải sợ.

Kéo ra lớp trung y, bên trong thấy bọc lấy vải trắng rất dày, Văn Nhân Lạc chỉ thấy đại não đình chỉ một hồi, lại có một loại cảm giác đáng sợ dâng lên, bỗng nhiên nhớ tới cái eo của hắn rất nhỏ, làn da cũng rất tốt, cánh tay không có gân xanh, càng ngày càng khiến mình liên tưởng đến một điều đáng sợ, mình làm sao có thể suy diễn ra như vậy được? Hắn nhất định là do bị thương thôi.

Đánh bạo, lại đưa tay ra, cởi bỏ lớp vải trước ngực, Văn Nhân Lạc im ắng giật mình. Chuyện này... Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy? Phu quân của mình là một nữ tử? Cái trước ngực không phải của nữ tử sao? Tuy rằng vừa nãy chỉ là hoài nghi, hiện tại đã xác định. Không dám tin nàng cứ thế lui về sau, không thể nào, không thể nào, phò mã không phải nên là nam tử ư, vậy những tin đồn thiếu gia ăn chơi trà trộn thanh lâu là như thế nào? Tại sao lại như vậy. Nàng lắc đầu lao ra cửa phòng.

"Công chúa, ngài làm sao vậy?" Tiểu Niên thấy công chúa khóc lóc bỏ ra ngoài, sợ công chúa gặp chuyện không may vội vàng đuổi theo.

Văn Nhân Đồng, Trương Di nhìn thấy Văn Nhân Lạc chạy ra ngoài, thầm nghĩ không hay, vội vàng chạy vào buồng trong.

Nhìn xem hết thảy, quả nhiên nàng đã phát hiện ra. "Trương Di, mau xem tình hình của Diễn Nhi, sự tình bại lộ đều là lỗi ở bổn cung." Văn Nhân Đồng cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK