• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Nhân Lạc chạy đến thư phòng, há miệng th0 dốc, cầm thật chặt tượng đất trong tay, tại sao có thể như vậy? Tại sao ngươi lại gạt ta? Nước mắt ngăn không được chảy dài xuống. Tâm càng như bị xé nát.

Xoa xoa khóe mắt "Tiểu Niên". Văn Nhân Lạc gọi ra bên ngoài, thanh âm mang theo tiếng nức nở.

"Công chúa, có nô tỳ." Tiểu Niên chạy vào, nghĩ rằng công chúa vì chuyện phò mã bị thương mà thương tâm.

"Tiểu Niên, mau thu dọn đồ đạc, chúng ta hồi phủ công chúa." Văn Nhân Lạc nhắm mắt lại, chuyện này chính là một đả kích lớn đối với mình, hắn làm sao lại là... nữ tử? Hắn làm sao có thể như vậy? Chính mình cần phải tỉnh táo lại một chút.

"A? Công chúa, vậy phò mã bây giờ thì tính làm sao?" Tiểu Niên có chút không rõ, phò mã bị thương công chúa lẽ ra phải nên ở đây chăm sóc phò mã chứ, sao lại muốn hồi phủ.

"Nếu ngươi muốn ở lại đây, bổn cung cũng không ngăn cản." Văn Nhân Lạc nghe Tiểu Niên nhắc tới nàng, con mắt lạnh lẽo. Mang theo giọng nói như ra lệnh.

Tiểu Niên choáng một hồi, công chúa tức giận? Là vì phò mã sao? "Nô tài làm liền." Thành thành thật thật đi thu dọn đồ đạc.

Phủ công chúa sớm đã hoàn thành, bởi vì Văn Nhân Lạc thích sự yên tĩnh nên vẫn không có thay đổi gì, hoàng thượng cũng không thêm bớt cái gì, ai bảo đây là nữ nhi được ngài sủng nhất chứ?

Văn Nhân Lạc đi vào phủ công chúa, bố cục nơi này cũng không khác phủ đệ bao nhiêu, nó đã được dụng tâm thiết kế lấy. Nơi này từng viên gạch viên ngói đều được thiết kế tỉ mỉ, nhìn nơi này hết thảy, nước mắt trong hốc lại đảo quanh.

Văn Nhân Lạc đi vào trong đình, đây là nơi nàng nói để cho mình đánh đàn. Trong đình còn lát đầy nệm ghế.

Gọi Tiểu Niên mang cầm đến, chỉ chốc lát sau thấy Tiểu Niên đem ra một cây đàn cổ, ngồi trên mặt đất, đôi bàn tay trắng nõn xoa cầm, lúc chậm lúc nhanh, giống như hồ điệp đang nhảy múa trên từng dây đàn, trong miệng nhẹ ngâm xướng: "Thu mộc um tùm, lá kia héo tàn. Chim nơi ngọn núi, tập trung bay vào... Ai lo lắng, ai xót xa, ai thương tổn." Là một khúc "Chiêu quân oán" từng chữ thanh thúy, thanh thanh uyển chuyển, vang vọng khắp phủ.

Trong đình, một thân ảnh màu trắng như tiên nữ hạ phàm, xướng một khúc sau đó, nước mắt rơi xuống đàn cổ phát ra âm thanh tí tách, sao lại rơi lệ, là vì sao?

Chung quanh một hồi yên tĩnh, ưu sầu thầm hận sinh ra, lúc này vô thanh thắng hữu thanh.

"Trương Di, Diễn Nhi thế nào?" Văn Nhân Đồng lo lắng hỏi.

"Công chúa yên tâm, may là thiếu gia học võ nên miệng vết thương không sâu, chẳng qua là phần bụng có chút nghiêm trọng, về sau chú ý một chút, miệng vết thương nô tài đã bôi thuốc, chừng ngày mai giờ thìn sẽ tỉnh lại. Nhưng mà..." Trương Di dừng một chút nói: "Vị Ương công chúa, nàng đã biết rõ phân phận của thiếu gia, không biết phải làm sao cho phải?"

"Nếu Lạc Nhi có bẩm lên hoàng huynh, đó cũng là do bổn cung và Diễn Nhi có lỗi với nàng..." Văn Nhân Đồng nói xong thở dài một hơi. Đều là do mình tư tâm.

"Diễn Nhi, làm sao rồi?" Tiêu Hầu gia cau mày, mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhi tử bị ám sát mình thực đau lòng, sau khi hộ tống nhị hoàng tử cùng hoàng thượng hồi cung, mình cũng tranh thủ về nhìn nhi tử một chút.

"Diễn Nhi không sao, Trương Di nói ngày mai sẽ tỉnh dậy." Văn Nhân Đồng thấy Hầu gia trở về, lược qua vết thương ở bụng, chỉ đem những vết thương khác nói với Hầu gia.

Tiêu Hầu gia nghe xong thở phào nhẹ nhõm.

Văn Nhân Đồng lại nói: "Nghe nói Trạm Nhi cũng bị thương, nó giờ thế nào?" Dù sao cũng là cháu mình, mà hoàng huynh lại muốn đem hắn làm người thừa kế.

"Nhị hoàng tử cũng không sao, cũng may không đâm phải nơi yếu hại. Mấy ngày nữa sẽ khỏi. Giờ chỉ chờ miệng vết thương khép lại thôi." Tiêu Hầu gia nghe thái y nói như vậy.

"Vậy được rồi." Văn Nhân Đồng nhẹ gật đầu.

"Vi phu chẳng qua là đến xem Diễn Nhi, nếu đã vô sự, vi phu phải đi thẩm vấn mấy tên thích khách đã, hoàng thượng muốn vi phu điều tra việc này trong vòng một tuần." Tiêu Hầu gia lắc đầu, có ý rời khỏi, rồi hướng Văn Nhân Đồng nói: "Diễn Nhi cần gì, liền nói với ta, vất vả cho nàng rồi."

Văn Nhân Đồng im lặng nhẹ gật đầu.

Giờ thìn hôm sau, Tiêu Thành Diễn nâng lên mí mắt nặng trĩu. Nhìn xem gian phòng, là nhà mình, dưới phần bụng đau nhức. Trong đầu một ý nghĩ xoẹt qua, Lạc Nhi không sao chứ? Lạc Nhi ở đâu rồi?

"Ca ca." Tiểu Thủy thấy Tiêu Thành Diễn đã tỉnh lại, liền vội vàng chạy đến.

Tiêu Thành Diễn vừa nhìn, thì ra là Tiểu Thủy: "Tiểu Thủy, sao muội lại tới đây?"

"Tiểu Thủy nghe nói ca ca bị thương, nên đến xem. Thấy ca ca không sao muội cũng yên tâm rồi." Tiểu Thủy cười cười.

"Cám ơn muội, Tiểu Thủy." Tiêu Thành Diễn nhìn bốn phía, liền vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Thủy, Lạc Nhi đâu?"

"Ca ca, nghe Tiêu Khoan nói công chúa đã hồi phủ công chúa rồi." Tiểu Thủy suy nghĩ một chút rồi đáp.

"Cái gì?" Tiêu Thành Diễn vội vàng nhìn xem Tiểu Thủy, cau mày, trong lòng có dự cảm không hay, Lạc Nhi sao lại hồi phủ?

"Không được, ta phải đi xem thế nào." Tiêu Thành Diễn càng nghĩ càng thấy không ổn, vội vàng vén chăn lên ngồi dậy. Bởi vì vết thương phần bụng dưới chịu động tác nên nứt ra, máu nhuộm hồng cả chiếc áo trắng. Tiêu Thành Diễn hiển nhiên không chú ý tới.

Tiểu Thủy thấy vậy tranh thủ đỡ lấy Tiêu Thành Diễn: "Ca ca, huynh chảy máu kìa."

Tiêu Thành Diễn lúc này mới chú ý tới, cũng mặc kệ, phủ thêm ngoại bào, mình bây giờ chỉ muốn nhìn thấy Lạc Nhi.

Nhẫn nhịn cơn đau ở phần bụng mở cửa hô lên "Tiêu Khoan."

"Thiếu gia." Tiêu Khoan nghe tiếng chạy đến.

"Mang ta tới phủ công chúa." Tiêu Thành Diễn nhíu mày nói.

"Nhưng thiếu gia, thân thể ngài còn đang tổn thương, phu nhân nói đừng để ngài đi ra ngoài." Tiêu Khoan do dự.

"Không nhưng gì hết, nhanh lên, đây là mệnh lệnh." Tiêu Thành Diễn có chút mất kiên nhẫn, nói xong liền đi ra ngoài.

Tiêu Khoan không nói gì, vội vàng lôi kéo xe ngựa đuổi theo.

"Đem ngựa đến đây, đi xe ngựa hồi nào mới đến nơi."

"A... vâng... vâng." Tiêu Khoan nghĩ, thiếu gia bị thương như vậy làm sao mà cưỡi ngựa? Hơn nữa bề ngoài của ngài giống như không biết cưỡi ngựa a, thấy thiếu gia tức giận, vội vàng nghe theo lời đi làm liền.

Khi Tiêu Khoan dắt ngựa đến, Tiêu Thành Diễn nhẫn nhịn đau đớn, cắn chặt hàm răng, một cước leo lên ngựa, kẹp lấy bụng ngựa "Giá!"

Tiêu Khoan ngơ ngác nhìn bóng lưng đã đi xa, vừa nãy là thiếu gia sao? Thiếu gia sao lại biết cưỡi ngựa?

Hầu phủ cách phủ công chúa một khoảng, Tiêu Thành Diễn vừa đến cửa phủ công chúa, lập tức nhảy xuống, phần bụng một hồi đau đớn, ho khan một cái, mặc kệ miệng vết thương, trực tiếp gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau thấy cửa mở ra, Tiểu Niên nhìn thấy người đến là phò mã, vui vẻ cực điểm, liền vội vàng hành lễ "Phò mã."

Tiêu Thành Diễn nhìn thấy Tiểu Niên, vội vàng nói: "Tiểu Niên, mau, dẫn ta đi gặp Lạc Nhi."

"Vâng." Tiểu Niên dẫn Tiêu Thành Diễn hướng chủ phòng (phòng ngủ) đi tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK