• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Tôi đã làm gì anh đâu, sao anh đối xử với tôi như thế?
- Không vì gì cả.
Nói xong anh bước đi ra ngoài.

Hạ Mạn Thư ngồi thụp xuống, ôm chân mà khóc.

Cô đâu làm gì sai đâu, sao anh lại làm thế? Sao cứ dịu dàng để cô tin tưởng rồi lại độc ác như thế.

Cô lục lại hết kí ức từ khi anh xuất hiện, không, chưa từng làm sai chuyện gì cả.
Dương Lâm Bảo trở về khá muộn, anh vội vàng muốn xem tình hình cô như thế nào.

Mở cửa ra thì nhận ra có chuyện chẳng lành, đèn không mở, phòng khách tối om.

Anh mở đèn lên nhìn xung quanh, cơm lúc chiều dặn Trần Diệc mang đến cho cô vẫn còn nguyên, chưa được đụng đến.

Anh phát điên lên, tìm khắp phòng khách rồi đi vào phòng ngủ, không thấy cô.

Hay là cô ấy bỏ đi rồi, chết tiệt! Nghĩ tới đó cũng đủ làm anh nổi trận lôi đình, gọi lớn:

- Hạ Mạn Thư!
Im ắng, không có ai trả lời.

Dương Lâm Bảo tức giận đấm mạnh vào tường.

Cô dám bỏ đi, tôi đã cảnh cáo rồi mà cô dám bỏ đi, được, cô gan lắm, dám coi thường tôi.

Anh ngồi xuống giường rút điện thoại định gọi cho ai đó, ánh mắt anh rơi vào góc phòng, anh nhíu mày.

Vali vẫn còn ở đây, cô chưa đi? Anh vứt điện thoại xuống giường rồi cẩn thận đi tìm, căn phòng nhỏ xíu vậy mà cô trốn đi đâu được? Dương Lâm Bảo tiến đến phòng tắm, thử mở cửa thì bị khóa trong.

Anh gõ cửa gọi:
- Hạ Mạn Thư.
Bên trong có tiếng động, anh lại hỏi:
- Hạ Mạn Thư, là cô sao?
- Ừm!
Anh thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cô vẫn còn biết sợ anh, cô chưa bỏ đi, cô vẫn đang ở đây.

Xém chút nữa anh phải ra lệnh cho cả quân khu để tìm cô rồi, làm anh tức giận một phen.

Anh lắc đầu mỉm cười đi đến bên giường, cởi bỏ quân phục vứt lên ghế.

Nghe tiếng cửa mở, anh quay lại nhìn thấy Hạ Mạn Thư mặc chiếc áo sơ mi đen của mình, cô vừa mới tắm xong, trên người vẫn đang đọng nước.

Thân hình nhỏ nhắn của cô mặc áo chiếc áo khổ lớn như là mặc váy, lộ ra đôi chân trắng mịn gầy gò của mình, cổ áo sơ mi trễ xuống rãnh ngực, lấp ló trong đó là đôi gò bồng căng mướt.

Dương Lâm Bảo cứng đờ người nhìn cô, như vậy không phải là dụ dỗ anh hay sao? Đứa bé này sao lại hư hỏng rồi? Anh ngừng tay cởi chiếc áo trên người, chợt thấy cổ họng khô khốc, anh hắng giọng:
- Không thấy lạnh à?
Hạ Mạn Thư không nói không rằng tiến lại ôm ngang eo, dụi dụi gương mặt đỏ hây của mình vào ngực anh.

Dương Lâm Bảo lại cứng người lần hai, lần này anh lại thấy trong người rộn rạo cả lên.


Đứa trẻ này sao nay lại chủ động ôm anh? Trong khi Dương Lâm Bảo đang hoài nghi nhân sinh thì Hạ Mạn Thư đã luồn tay vào áo anh, dùng những ngón tay nhỏ sờ từng tấc thịt trên lưng, móng tay cô cào cào nhẹ xuôi theo xương sống anh như đang kiểm tra tính nhẫn nại, cả người cô như không có xương, hoàn toàn dựa vào người anh.
Dương Lâm Bảo giơ tay ôm lấy cô, cảm nhận bàn tay nóng hổi của Hạ Mạn Thư chạy loạn sau lưng.

Chết tiệt, cái thằng ở dưới này sao lại đứng lên rồi? Đúng là không có tương lai mà.

Anh bắt lấy cổ tay cô, hỏi:
- Làm gì?
Hạ Mạn Thư ngước lên nhìn anh, ánh mắt ma mị mê người chớp chớp:
- Nóng.
Dương Lâm Bảo ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.

Có ngốc cũng biết cô bị gì rồi, thủ phạm này chắc chắn là một trong ba tên kia thôi.
Cả người nóng hổi của Hạ Mạn Thư mềm mại dựa vào anh, một tay của cô đã bị anh nắm, tay kia không yên phận mà đưa lên sờ sờ cái cục đang lăn lên lăn xuống ở cổ anh.

Anh giật mình, mỉm cười gian tà hỏi cô:
- Có khó chịu không?
Hạ Mạn Thư nũng nịu, be bé giọng:
- Có a~!
Dương Lâm Bảo cúi xuống bế cô lên ép vào tường.

Hạ Mạn Thư sợ ngã liền quơ chân ôm chặt eo anh, khiến cho cả người anh như bị đàn kiến vây cắn, đầu óc căng cứng lại.


Một tay đỡ lấy mông cô, một tay anh cầm bàn tay bé nhỏ gầy gò của cô đặt lên yết hầu, giọng trầm khàn:
- Vậy phải làm sao đây?
Hạ Mạn Thư không biết xấu hổ, luồn tay qua gáy kéo đầu amh lại sát mình, cô khẽ thổi một hơi bên tai của anh, cất giọng:
- Ừm! Cháu đây cũng không biết, chú có biết hay không?
Dương Lâm Bảo bật cười, từ khi nào lại trở thành chú cháu rồi? Mình đâu có già đến thế, cùng lắm chỉ là..

hơn 15 tuổi chứ bao nhiêu.

Anh bị cô kéo lại gần, ánh mắt rơi vào cái thứ lấp ló dưới cổ áo rộng kia, anh đưa lưỡi liếm nhẹ lấy mũi cô rồi gian tà:
- Em dám quyến rũ tôi thế à? Không mặc áo?
Hạ Mạn Thư chạm mũi mình vào mũi anh, tay kia vẫn bận cảm nhận yết hầu lăn lên xuống theo giọng nói anh:
- Tại vì cháu nóng ạ!
Nói xong cô nhẹ nhàng đặt môi lên môi anh.

Dương Lâm Bảo như nhận được tín hiệu đèn xanh, liền giữ chặt cô vào tường, điên cuồng đáp lại.

Còn tiểu huynh đệ phía dưới đũng quần kia cũng không biết liêm sỉ mà ngóc đầu dậy nãy đến giờ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK