Lâm Bảo nhận ra sự lúng túng của đồng đội, và anh không thể nói khó quên cô gái đang ngủ phía trong, dựa lưng vào cửa anh nói:
- Đó là người quen của tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về.
Anh cảnh sát kia gương mặt có vẻ tinh nghịch, vỗ vai Lâm Bảo rồi đi ra ngoài cổng.
Lâm Bảo vào trong, hướng đến nhà vệ sinh, giật chiếc khăn trên giá treo rồi đi đến chỗ chiếc ghế có cô gái đang ngủ, chế lại cho cô.
Cảm thấy chưa đủ, anh liền cởi áo ngoài khoác luôn cho Mạn Thư, rồi bế cô ra ngoài xe.
Lâm Bảo đưa Mạn Thư ra xe, để cô ngồi ghế phụ, anh kéo dây an toàn thắt cho cô rồi đi vòng qua đầu xe lên ghế lái chạy xe đi.
Vừa đến đèn lộ ngã tư, anh dừng lại, liếc sang cô gái đang tựa đầu vào cửa xe ngủ như chết, hỏi:
- Hạ Mạn Thư, nhà cô ở đâu?
Mạn Thư "ưm" lên một tiếng, đưa tay kéo xệch một bên áo vest của Lâm Bảo, làm lộ đôi xương quai xanh.
Anh nhanh chóng đưa tay kéo áo lên cho cô.
Nhẫn nại hỏi lại:
- Thư, nhà cô ở đâu, không nói tôi sẽ vứt cô xuống đường.
Mạn Thư vẫn ngủ, thay vì trả lời, cô chỉ rên lên vài tiếng khàn khàn trong cổ họng.
Lâm Bảo bất lực, sang số, đạp chân ga lao xe đi.
Trời vốn dĩ đang mưa lất phất bỗng đổ ào như lật ngược đại dương lại.
Cả đường xộc lên mùi mưa nồm, nhanh chóng trời bắt đầu lạnh đi.
Trong chiếc xe, điều hòa đang mở.
Mà Mạn Thư lại đổ nhiều mồ hôi, từng giọt to nhỏ từ trán lăn xuống má rồi từ má lăn xuống cổ.
Lâm Bảo khẽ nhìn cô, một giây, hai giây, ba giây..
anh ngẩn người, anh cảm thấy cô gái này xinh quá.
Đôi lông mi cong dài thỉnh thoảng lại giật giật.
Anh khẽ lắc đầu để ngừng ý nghĩ lại.
Có lẽ anh hơi rung động vì cô.
Hiện tại mình đưa cô ấy về nhà đã, rồi mai đưa cô ấy đi.
Mạn Thư cảm thấy cả người khó chịu, nóng như trong lò lửa, rồi cảm thấy mình như bị ai nhấc lên.
Cô cố gắng hé mở đôi mắt đang chực cụp xuống ra.
Một gương mặt như mộng như ảo, Ánh mắt cương nghị thu hút, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mím chặt khiến cô cảm giác quen thuộc sau đó cô nhắm nghiền mắt lại, hình ảnh ấy mờ dần và biến mất khỏi tâm trí cô.
Anh đưa Mạn Thư vào chiếc giường êm ái của mình, với tay cầm lấy chiếc gối kế bên để dưới đầu cho cô rồi đi đến cửa sổ kéo rèm lại, anh đi ra ngoài một lúc sau đó quay lại với chiếc khăn ướt, ngồi xuống cạnh giường anh lau mặt cho cô.
Anh bất ngờ bị Mạn Thư cầm lấy tay, tay kia của cô quàng ra sau cổ, dùng lực kéo anh xuống giường.
- Cô làm gì vậy?
Lâm Bảo chống tay ngồi dậy, ai ngờ bị cô luồn tay vào trong, giật phăng hàng cúc áo.
Chiếc áo cuốn quanh người cô cũng tuột ra, lộ hết nội y.
Cúc áo của anh rơi xuống sàn nhà kêu leng keng, anh đẩy cô ra, ngồi dậy:
- Cô uống phải thuốc à? Cần tôi cho cô thuốc giải không?
Giọng của anh gắt gỏng, bực mình.
Đôi lông mày nhíu lại, áo anh mặc phanh phui ra, lộ đường cơ thể rắn chắc.
Chiếc áo bị cô ta giật đứt cúc thế này, chẳng lẽ lại muốn ăn mình à? Đúng là làm ơn mang họa.
Mạn Thư không chịu tha cho anh, vừa chồm đến vừa nói:
- Đêm nay ở lại với tôi.
Lâm Bảo trượt về phía sau để giữ khoảng cách với cô:
- Này, tôi chưa muốn đi tù đâu đấy.
Cô đừng..
Những lời phía sau đã bị Mạn Thư nuốt mất.
Dương Lâm Bảo ơi là Dương Lâm Bảo, cuối cùng nụ hôn của mày đã bị cô gái này cướp ngay trên giường.
Mày đúng là muốn tù mục xương rồi đấy!
Anh muốn đẩy cô gái ra mà không kịp rồi, cô vươn người lên ôm chắc cổ anh.
Càng hôn càng sâu, càng hôn càng ngọt.
Anh không ngờ cô chỉ uống một chút thuốc mà đã như vậy rồi, đúng là cái tên chết tiệt Trần Khê kia hại anh phải thay thế hắn.
Một tay anh ôm cô, một tay anh mò mẫm tủ kéo đầu giường.
Cạch, tiếng còng số tám khóa tay cô vào góc giường, anh vội vã chạy ra ngoài.
Đúng là khiến người ta suýt nữa thì đã ăn cô rồi.
Mạn Thư bị khóa vào cạnh giường, ra sức giật ra, mà không được.
Một lúc sau mệt quá cô ngủ thiếp đi.
- Đúng là cám dỗ, cái hồ ly này không biết đã uống bao nhiêu thuốc mà sung thế!
Lâm Bảo vừa nói trong giọng oán trách vừa suýt xoa môi mình đã bị Mạn Thư gắm lấy gặm để.
Sáng hôm sau Hạ Mạn Thư ngây ngốc ngồi trên chiếc giường lạ hoắc, cô hết nhìn cái cổ tay bé nhỏ đáng thương bị còng vào thành giường đến nhìn đến xung quanh, rồi lại liếc một lượt qua người mình.
Sững sờ, khó hiểu, bối rối đã làm loạn trong đầu, lâu lắm cô mới hét lên:
- Cái quỷ gì thế này? Có ai ngoài đó không?
Mạn Thư dãy giụa, Mạn Thư gào thét.
Vừa xấu hổ, vừa tức mình, cô giật mạnh tay ra, làm cách nào cũng không thể mở được còng.
Cô thầm rủa tên chết cha đã còng tay cô lại.
Cốc..
cốc..
cốc..
tiếng gõ cửa khiến cô im lặng rồi tự nhủ:
- Thôi rồi thôi rồi! Lần này chết chắc rồi!
Cô vội vàng kéo chiếc chăn gần đó choàng lên người, mở giọng run run sợ hãi:.
Danh Sách Chương: