• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạ Linh sững sờ vài giây rồi ngã xuống đất ngất lịm.

Thái Khôi và Lâm Khánh vội vã chạy tới, hai đứa hốt hoảng lùi lại vì phía trước là một vực sâu hun hút không nhìn thấy đáy.
Cả hai thằng còn đang bàng hoàng vì sự việc xảy ra thì bỗng mấy chục người đàn ông mặc áo in hình con hổ xuất hiện.

Bọn chúng nói gì đó bằng tiếng Trung Quốc và chỉ năm phút sau là cả Hạ Linh, Thái Khôi và Lâm Khánh bị trói chặt rồi tống vào ba chiếc rương gỗ.
Chiếc rương chở Hạ Linh được đưa về căn hầm dưới lòng đất.

Còn chiếc rương chứa Lâm Khánh và Thái Khôi bị cho lên xe tải và chở đi.

Thái Khôi lo lắng nghĩ thầm: “Không lẽ bọn chúng sẽ bán mình cho mấy tên 3D.”
Mặc dù chung cảnh ngộ với Thái Khôi nhưng điều khiến Lâm Khánh lo lắng đó là tình cảnh của Quỳnh Chi và Hạ Linh.

Phụ nữ mà rơi vào tay bọn buôn người thì lành ít dữ nhiều, hai cô bé lại yếu ớt không thể phản kháng.

Anh chàng cố gắng thoát khỏi mớ dây trói nhưng xem chừng bất khả thi.

Về phía Hạ Linh, cô bé đang cảm giác vô cùng đau khổ, nó muốn ngủ một giấc mãi mãi để không phải trở về với thực tại.

Tuy nhiên có giọng nói chợt cất lên: “Con còn định nằm đó đến bao giờ?”
Hạ Linh giật mình mở mắt ra, ông cụ pháp sư đang nhìn nó với vẻ mặt cương nghị.

Hạ Linh vội vàng đứng dậy rồi khẩn thiết nói: “Con đã mất một người bạn, cụ có cách nào giúp con không?”
“Ta không thể giúp con việc đó, nhưng một sinh mạng không thể quý giá bằng hàng triệu sinh mạng đúng không? Hết ngày hôm nay là đến thời hạn những sinh vật kinh khủng kia sẽ thức giấc, hàng triệu sinh mạng vô tội đang nằm trong tay con đấy.”
Chợt nhớ ra, Hạ Linh mở lòng bàn tay ra nhưng lòng bàn tay nó trống không.

Cô bé la lên: “Nãy linh vật vẫn còn đây mà.”
Ông cụ cười khà khà: “Đây chỉ là một giấc mơ thôi, con hãy giao linh vật đó cho ta trong đời thực.

Ta sẽ đợi con ở chính khu rừng này.”
“Xin lỗi cụ, nhưng con không thể làm được gì trong khi các bạn con đang gặp nguy hiểm.”
Một làn sương mờ bao phủ và rồi Hạ Linh nhìn thấy một chiếc rương gỗ ngay góc trong cùng của căn hầm.

Chiếc rương có hình vẽ con hổ đã bị mờ mất một cái chân.
Hình ảnh biến mất, tiếp đến cô bé nhìn thấy một con sông lớn.

Cạnh con sông có cái biển với hai chữ Trung Quốc màu xanh.

Bỗng cô bé nhìn thấy một chiếc xe tải xuất hiện, sau đó là bốn người đàn ông mở cửa thùng xe rồi khệ nệ bê hai chiếc rương đi ra phía bờ sông.
Hình ảnh thứ ba xuất hiện chính là một khu rừng ở cuối con sông kia.
Hạ Linh giật mình tỉnh giấc.

Miệng nó đang bị dán băng keo và hai tay bị trói oặt ra phía sau và điều kinh khủng là nó đang nằm trong một chiếc rương gỗ.

Hạ Linh đang bối rối thì cảm giác tay chạm phải cái gì đó.

Hoá ra là ba mảnh linh vật.


Nó dùng hết sức cứa mảnh linh vật vào dây trói, không ngờ chưa đầy mười giây thì dây trói đã bị đứt ra.

Cô bé gỡ băng keo khỏi miệng rồi đưa mảnh linh vật lên ngắm nghía.

Hạ Linh liền gắn các linh vật vào nhau, một luồng ánh sáng loé lên rực rỡ khi tam long bảo được hợp nhất.

Hạ Linh chăm chú ngắm nhìn tam long bảo, cô bé không khỏi trầm trồ vẻ hoàn mỹ của nó, đặc biệt có một điều khiến Hạ Linh vui sướng đó là phần trên của tam long bảo trông vô cùng sắc bén.
Cô bé liền dùng chính tam long bảo cứa vào lớp gỗ.

Chẳng mấy chốc cô bé tạo được một lỗ tròn để chui ra.
Hạ Linh đảo mắt một vòng quanh căn hầm và ánh mắt dừng lại ngay cái rương ở góc phòng.

Cô bé vội vã chạy tới, đúng là hình con hổ bị mờ mất một cái chân.
“Chính là nó” Hạ Linh thầm nghĩ.
Hạ Linh dùng tam long bảo cứa vào nắp rương.

Cô bé hết sức cẩn thận, cố gắng để không vô tình chạm vào bên trong.

Trống ngực Hạ Linh đánh bưng bưng vì hồi hộp.


Và khi cái lỗ đủ rộng thì cô bé thốt lên đầy vui sướng: “QUỲNH CHI!”
Quỳnh Chi mở đôi mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, những giọt nước mắt tèm lem vẫn bám đầy mặt cô bé và cổ áo nó cũng ướt sũng vì nước mắt.
Hạ Linh vội vã mở băng keo dán miệng và dây trói cho cô bạn.
Trông Quỳnh Chi như thể không còn sức sống.

Cô bé vươn đôi tay yếu ớt ôm lấy Hạ Linh rồi oà khóc.

Hạ Linh đỡ cô bạn dậy nhưng Quỳnh Chi không nhấc nổi chân, chắc bị trói và phải nằm co ro trong rương quá lâu nên Quỳnh Chi không còn chút sức lực.

Hạ Linh cũng đang rất mệt vì đói và tâm lý căng thẳng nhưng nghĩ đến sinh mạng của Thái Khôi và Lâm Khánh cô bé bảo Quỳnh Chi lên lưng rồi nói nhanh: “Chúng ta phải ra khỏi đây và đi cứu Thái Khôi cùng Lâm Khanh ngay lập tức, nếu không hai bạn ấy chết đuối mất.”
Nghe thấy thế Quỳnh Chi cố dùng chút sức lực còn lại gượng đứng lên rồi thì thào: “Cậu đỡ tớ xíu thôi, tớ đi được...”
Hạ Linh dìu Quỳnh Chi đi ra khỏi căn hầm.

Vừa đi đến cửa thì cánh cửa bỗng bật mở và mấy chục người đàn ông hùng hổ xuất hiện.
Hai đứa sững sờ đứng chết trân tại chỗ.
***.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK