Leo không hổ là dũng sĩ nhất nhì trong bộ lạc Viêm Hoàng, thể lực y như thể vô cùng vô tận, quả thật chỉ muốn ép khô tất cả khí lực trên người Lục Sướng. Mỗi lần hoan ái đều giống như đánh giặc, hơn nữa đều là hắn ở hạ phong, từ nhẹ giọng chống cự đến cam tâm tình nguyện kêu liên tục, không khiến hắn đau khổ cầu xin tuyệt đối không chịu bỏ qua. Nhưng đáng giận nhất là, mỗi lần sau khi kết thúc tên khốn kiếp này đều sẽ nhìn hắn kiểu chưa thỏa mãn, lộ ra ánh mắt lần sau sẽ không bỏ qua cho cưng.
Lục Sướng lần nào cũng thề, lần sau tuyệt đối không thể để cho thằng nhãi này thực hiện được. Tiếc rằng kỹ thuật của sư tử rất tốt, kỹ xảo phân bố tình ái rất cao, tùy tiện nhẽ cắn vài cái, Lục Sướng liền bị đánh tơi bời mà đầu hàng, tùy ý y sắp xếp. Bình thường trước khi đầu hàng, hắn nhất định sẽ hung hăng cắn vai sư tử, trước ngực hoặc cánh tay, không để lại vết thương tuyệt đối không bỏ qua. Dù sao Leo cũng không sợ đau, có cắn cũng không sao. Chỉ là Lục Sướng không biết, Leo lại coi đám dấu răng trở thành huân chương, ngày hôm sau luôn khoe khoang trước mặt đám không có bạn lữ, tức chết họ không đền mạng.
Như vậy giằng co hơn nửa tháng, ngay khi Lục Sướng sắp căng phồng rồi, ông trời rốt cuộc cũng giải phóng cho hắn.
Kỳ thật chuyện đó cũng chả mấy liên quan đến cái ông trời lòng dạ hẹp hòi bởi vì một ngón giữa liền bắt hắn xuyên kia đâu, mà đây là do điều động nhân sự.
Sự tình là thế này, bộ lạc Viêm Hoàng buổi tối mỗi ngày đều sẽ có mấy người tai thính mắt tinh phân tán bốn phía bộ lạc gác đêm, để tránh có kẻ ôm lòng gây rối nửa đêm đánh lén. Nhiệm vụ của bọn họ không phải đánh trả, mà là trước khi chuyện xảy ra đúng lúc thông báo cho mọi người chuẩn bị, cũng bởi chính sách ấy, mấy năm nay bộ lạc đều bình an vô sự. Những người này đều có năng lực được bộ lạc điều động đi ra, làm thay ca, thay phiên bảo vệ an nguy của bộ lạc.
Hơn nữa hiện tại là mùa mưa, mưa to gây trở ngại thị giác cùng thính giác của thú nhân, càng phải chú ý.
Trước đây Leo không phải chưa từng đi, chỉ là lúc đó ca sáng, khi bảo vệ thuận tiện còn có thể bắt mấy con mồi. Hiện tại đến phiên y trực ca đêm, Lục Sướng lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện cuộc sống bình yên của bộ lạc dựa vào cái gì để duy trì.
Ngày đầu tiên hắn không ngủ ngon, Leo không ở bên, hắn chỉ có thể ôm da thú ngủ, cả đêm lăn qua lộn lại, trong đầu kêu loạn. Trước đây hắn đều là trong cảnh tình cảm mãnh liệt qua đi rồi ngã vào trong lòng Leo ngủ đến gắt gao, vừa ngủ là thẳng đến bình minh, muốn đau cũng là ngày hôm sau mới đau. Hiện tại hắn không đau, cũng không ai gây sức ép cho hắn, nhưng ngủ không được, tư vị chăn đơn gối chiếc thật khổ sở. Bình thường một lần trực phải dài cả bảy ngày, nói cách khác bảy ngày sắp tới hắn đều sẽ ngủ không ngon.
Ngày hôm sau Lục Sướng vác đôi mắt gấu trúc giúp Leo lau nước mưa trên người, bởi vì cả đêm bị mắc mưa, thân mình Leo luôn luôn ấm áp hiện tại lạnh lẽo. Lục Sướng vùi vào trong ngực y, muốn giúp y sưởi ấm thân mình, lại bị Leo kéo ra.
“Hiện tại đừng chạm, ngươi sẽ cảm lạnh.” Leo nhoẻn miệng cười hàm hậu, trong lòng ngọt ngào. Có giống cái nhà ai giống Lục Sướng của y ôn nhu săn sóc như vậy, thật sự là nhặt được bảo bối mà.
Lục Sướng chưa nói gì, hắn cũng biết mình nếu bị cảm hậu quả rất nghiêm trọng, ít nhất trải nghiệm lần trước đối với hai người đều là thống khổ. Tuy rằng sau cơn mưa trời lại sáng, còn bởi vì chuyện đó mà xác định tâm ý mình, bất quá có thể miễn cứ miễn.
“Ngươi đi đâu nữa?” Phát hiện Leo còn muốn đi ra ngoài, Lục Sướng trợn tròn mắt.
“Đi săn thú, hai ngày này lo trả nợ, quên trữ một ít cho mình. Hôm nay ta kiếm nhiều một chút, dù sao mùa mưa thịt không mau hư đâu.”
Lục Sướng túm trụ y: “Ngươi hôm qua chưa ngủ, bây giờ còn muốn đi ra ngoài, muốn mệt chết?”
“Không sao, ta thường xuyên cả mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không việc gì. Huống gì tối hôm qua ta vừa ngủ vừa cảnh giác, không sao cả.” Thấy Lục Sướng quan tâm mình, Leo vui vẻ xoa nhéo khuôn mặt hắn, ừm… Thịt quá ít, nhéo không có cảm giác. Hôm nay kiếm nhiều con mồi trở về, nuôi Lục Sướng thành lợn rừng con, như vậy ôm lấy xúc cảm sẽ tốt, hắc hắc…
Lục Sướng không biết trong lòng y nghĩ cái gì, chỉ ảo não mình vô dụng quá mức, không thể giúp y. Nếu giống bọn Aids, có thể ban ngày để Leo nghỉ ngơi, đổi thành hắn đi ra ngoài săn thú. Nhưng thể chất bẩm sinh quyết định hắn không có năng lực này, hơn nữa hắn cũng không phải xuất thân từ tộc săn bắn hoặc bộ đội đặc chủng có thân thủ vô cùng tốt gì cả. Hắn chỉ là một người thuộc tộc đi làm bình thường, chẳng qua nhiệt tình yêu thích thể dục cùng đi du lịch hơn so với người khác mà thôi.
Vào những ngày mưa, Leo rõ ràng vất vả một đêm, ngày hôm sau cũng không thể nghỉ ngơi, còn phải bôn ba vì cuộc sống của bọn họ, điều này làm cho Lục Sướng có cảm giác vô lực sâu sắc, Leo làm nhiều thứ vì hắn như vậy, đến tột cùng hắn có thể làm cái gì cho Leo?
Hôm sau Lục Sướng cứ nghĩ như vậy một đêm, vành mắt đen lại lớn một vòng, mới phiền muộn suy nghĩ cẩn thận. Thôi đi! Con mồi Leo săn về toàn bộ cho y ăn, hắn lại không cần quá nhiều thịt để bổ sung thể lực, chỉ cần ăn một ít trái cây đã có thể bổ sung dinh dưỡng. Chủng loại trái cây nơi này rất nhiều, ngay cả quả gạo cũng có rất nhiều loại, lần trước hắn ăn là quả gạo sánh, trừ loại đó ra còn có gạo trắng, gạo cứng, gạo vàng rất nhiều loại. Chỉ có điều tất cả đều sống, cần nấu lên mới có thể ăn, thú nhân không thích lửa rất ít ai đi ăn chúng, nhưng Lục Sướng thích, hắn thường xuyên rắc một chút muối vào, sau đó đặt trong nồi đá nấu lên ăn, rất dinh dưỡng.
Nói cách khác hắn căn bản không cần buồn bực vì mình vô năng, có giống cái nào có thể giúp giống đực nướng thịt ăn giống hắn chứ, làm gì phải tự chán ghét mình, chuyện đó hoàn toàn không phù hợp với cá tính cực độ tự kỷ của hắn a! Mỗi người đều có sở trường riêng, vì sao một người trí tuệ dễ nhìn như hắn phải so đo khí lực cùng đám em gái khủng long cậy mạnh kia chứ. Vì chuyện như thế mà làm đôi mắt càng đen thùi, Lục Sướng cảm thấy thật không đáng.
Ngày thứ ba Leo vẫn không ngủ đủ giấc, lại đi ra ngoài săn thú. Bởi vì hôm qua mưa lớn, tất cả con mồi đều ẩn nấp không chịu đi ra, y bắt được mấy con cá dằn bụng, căn bản không tồn trữ được gì. Cũng may hôm nay tuy rằng mây đen đầy trời, nhưng có vẻ sẽ không mưa, y nghĩ hôm nay phải săn nhiều con mồi một chút về cho Lục Sướng trữ.
Lục Sướng tuy rằng lo lắng cho thân thể y, nhưng không lay chuyển được. Hơn nữa đây là phương thức các thú nhân sinh tồn trong rừng rậm, hắn nên tôn trọng.
Nhưng cả ngày này, hắn chỉ có một mình. Bởi vì dã thú không dám tiếp cận bộ lạc thú nhân tụ cư, cho nên Leo phải đi khá xa săn thú, cũng là lý do vì sao y luôn trở về khá muộn.
Cả ngày như vậy, tất cả mọi người không có chuyện gì làm, đại đa số thú nhân sẽ tìm người khác phái ABC XYZ, giết thời gian, bồi dưỡng tình cảm.
Cho nên hắn ngay cả giống cái để nói chuyện phiếm cũng tìm không thấy, bất quá vấn đề này không lớn, dù sao hắn giao tiếp với nhóm giống cái vẫn có điểm cố sức.
Mấy ngày hôm trước hắn cơ bản đều ở trong nhà gỗ, vừa tránh mưa vừa có thể yên tĩnh đùa nghịch đống vũ khí sinh hóa hắn không biết có công dụng gì không. Bất quá hôm nay nếu không mưa, thật ra hắn muốn đi dạo loanh quanh, tiện thể tìm hiểu hoàn cảnh, nhanh chóng dung nhập thế giới này.
Hơn nữa hắn phát hiện từ khi quan hệ với Leo có đột phá, không còn thú nhân bò lên người hắn nữa. Mặc dù có khi White sẽ mang vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm da rắn trên người hắn, hắn cũng không định trả cho người kia, coi như đây là món bồi thường con rắn trắng lớn dám bắt nạt hắn, dù sao lương tâm hắn cũng vẫn luôn không lương thiện cho lắm.
Có hai chuyện hơi bị khó hiểu, trong đó một là Rick, Lục Sướng mỗi khi nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của người kia, sẽ chột dạ. Có đôi khi hắn cũng không hiểu được mình vì sao lại thế, rõ ràng có lợi dụng thành công đâu, sao phải khó xử nhỉ?
Cũng may Rick không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt đó nhìn hắn, vừa nhìn lập tức dời tầm mắt, không để ý tới hắn nữa, điều này làm cho Lục Sướng ít nhất cũng an tâm hơn.
Phiền toái hơn chính là cái thứ “hai” kìa.
“Có độc, đừng chạm vào.”
Lục Sướng đang định vuốt ve một đóa hoa nhỏ, để biểu hiện mình thật sự yêu thích luyến tiếc đóa hoa, bị giọng nói đó nhắc tỉnh, vội vàng thu tay, thế giới này nơi nào cũng có nguy hiểm, ngay cả một đóa hoa nhìn mảnh mai như vậy, cũng có độc.
Bất quá…
“Ngươi sao lại ở đây?” Gã Bạch Liên Hoa này nhàn rỗi lắm hả? Sao cứ xuất hiện trước mặt hắn hoài vậy?
“Đây cũng là chuyện ta định hỏi.”
Hả? Lục Sướng nhìn bốn phía, ờ, con sông nhỏ kia có chút quen mắt…
“Ta có chút không rành phương hướng.” Lục Sướng xấu hổ cười nói. Bất quá hắn cũng không nói dối, thật ra là hắn cảm phương rất khá, nhưng từ trường của thế giới này cùng thế giới trước kia không giống nhau, ngay cả la bàn cũng rối loạn, khả năng cảm phương đáng thương của hắn còn hữu dụng gì? Chỉ có thể miễn cưỡng nhớ mấy con đường quen thuộc, hoặc là ở trên đường làm dấu hiệu, khiến mình có thể thuận lợi tìm được về nhà.
Hơn nữa nghe nói từ trường của nhân thể sẽ bị từ trường ngoại giới quấy nhiễu, lần trước hắn lơ đãng đi đến đây, lần này cũng thế, là do bất giác có liên hệ đến từ trường. Lần sau phải lúc đi dạo cần phải chú ý không thể đi theo cảm giác nữa, cảm giác hiện giờ không đáng tin nữa.
“Thân thể kém, dễ sinh bệnh, không nhớ đường, chưa thấy giống cái nào vô dụng hơn ngươi nữa đâu.”
Lục Sướng tỏ vẻ hắn sai rồi, không nên chạy đến đây làm phiền mắt của Mộ đại mỹ nhân này, nhưng ngài cũng không thể cứ đả kích trái tim còn nhỏ dại đáng yêu thuần khiết vô tư của ta thế chứ?
Đang cân nhắc phải phản bác thế nào, giây tiếp theo Mộ Liên đã nói ra lời khiến hắn kinh ngạc kinh hãi thậm chí còn cả kinh hách ——
“Ta nghĩ ta có thể thử giúp ngươi.”
“Tuy rằng ngươi không có cách nào trở nên rắn chắc, nhưng ta sẽ thử xem có thể làm ngươi giống như giống cái bình thường không.”
“Bộ ngực có thể thường xuyên xoa nắn, ta sẽ tìm xem có dược làm tăng da thịt hay không. Về phần cái chỗ mọc dư ra, có thể cắt bỏ, ta làm được, cầm máu rồi, cam đoan sẽ không chết.”
“Ta giúp ngươi rồi ngươi để ta mượn nó nghiên cứu mấy ngày đi, biết đâu có thể tìm được biện pháp làm cho các giống đực kia biến thân.”
Lục Sướng nghe xong lời này, lập tức vô cùng không tiền đồ ngồi xổm xuống che tiểu JJ, vẻ mặt kinh khủng nhìn cái kẻ từ Bạch Liên Hoa biến thành bác sĩ điên cuồng cắt xé bệnh nhân trước mắt kia.
Kỳ thật, có phải tất cả mọi người trong bộ lạc đều hiểu nhầm Mộ Liên rồi không? Tên này không phải không dễ tiếp xúc, không phải lạnh lùng vô tình, đây rõ ràng chính là biến thái mà?
Nếu việc này để đám cô nương độc thân trong bộ lạc biết, phỏng chừng tâm tư tiểu thư tựa đá kim cương kia sẽ vỡ vụn mất.
Bất quá hiện tại không phải vấn đề tâm tư tiểu thư có nứt vỡ hay không, mà là Mộ Liên đang từng bước một tới gần hắn a! Tiểu JJ của hắn, rốt cuộc có bảo trụ được không đây? Quan trọng nhất là, hắn có biến thành giống cái bình thường không thì liên quan cái lông gì đến việc đám thú nhân “quá thời hạn” kia có trưởng thành được không cơ chứ?