Lần trước bị dây leo công kích, bởi vì mình không biết sống chết, thân là “giống cái giỏi nhất” trong mắt mọi người, còn ngốc nghếch ở trước mặt một đám thú nhân đã lâu không thể thỏa mãn dục vọng mà tắm rửa, đó còn không phải thuần túy là muốn chết rồi sao?
Lần đó Mộ Liên cứu hắn, tuy rằng phương pháp hơi thô bạo, nhưng nếu không làm thế, chỉ sợ phải ABC XYZ mới có thể giải được xuân dược đám dây khốn kiếp chuốc cho hắn, Lục Sướng thà rằng cảm mạo phát sốt cũng không muốn để người kia giúp hắn giải tỏa, thuận tiện làm luôn cái chuyện mà giống đực rất khoái nhạc Leo thật thích còn mình rất thống khổ kia nữa. Giỡn hả, một thẳng nam như hắn chấp nhận mỗi Leo đã là giới hạn lớn nhất rồi, hắn không hy vọng giống đực nào khác sẽ giúp hắn giải tỏa nhé.
Căn cứ vào nguyên nhân trên hắn thật sự cảm tạ Mộ Liên, nhưng còn lần giúp hắn chữa bệnh kia thì sao? Đưa ra loại yêu cầu đó cho Leo, không phải rất quá đáng rất tàn nhẫn ư? Nghĩ vậy, Lục Sướng cảm thấy phần cảm động của mình mới vừa rồi kia cũng không đáng, Mộ Liên còn là một người lãnh huyết vô tình, chỉ cảm thấy hứng thú đối với nghiên cứu khoa học. Cho dù người kia từng nói bởi vì không biết mới đưa ra yêu cầu đó, nhưng Mộ Liên cũng coi như đã làm chuyện vô cùng quá đáng đối với giống cái đã được một giống đực nhắm làm bạn lữ đấy chứ? Đó có thể xem như quan hệ bầy đàn rồi. Huống chi người kia hẳn biết rõ đám thú nhân “quá thời hạn” có dục vọng mãnh liệt bao nhiêu, rất có thể sẽ làm bị thương cho giống cái tạm coi như yếu ớt đó nha. Nói cách khác, ở thời đại giống cái rất thưa thớt được sủng ái đến cực điểm, Mộ Liên đối xử với giống cái, có thể nói là vô tình hết cỡ, xem giống như công cụ vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy người kia thật quá đáng, Lục Sướng sau khi xoay người đi không đến 10 phút, đã hoàn toàn đánh mất chút lòng biết ơn của mình đối với Mộ Liên, bước thẳng về hướng tổ ấm hạnh phúc của hắn cùng Leo.
Mộ Liên trở về hang đá, nhớ tới Lục Sướng hét câu “Đều là nam” kia, khóe môi hơi hơi cong lên, nghĩ nghĩ, giống cái này chắc không phải thật sự coi mình trở thành giống đực rồi đấy chứ? Cho dù bề ngoài “nàng” cũng coi như tương tự giống đực, nhưng người sáng suốt vừa ngửi là biết, “nàng” rõ ràng là giống cái.
Đột nhiên nhớ lại khi mình mới gặp hắn, bởi vì mình nhất thời không tra xét, làm cho Morris (dây leo) lợi dụng kẽ hở, thiếu chút nữa gây thương tổn cho tiểu giống cái không biết gì vừa mới gia nhập bộ lạc. Nhớ bộ dáng “nàng” cắn môi dưới quật cường khi đó, tim Mộ Liên đập nhanh hơn vài phần. Có thể là do bất động hồi lâu lại đi nhanh, hắn tự cho là mình đã tìm được căn nguyên khiến tim đập gia tốc rồi.
Mộ Liên bất giác xoa môi mình, nghĩ đến bộ dáng Lục Sướng khi đó vừa đau khổ vừa khoái hoạt lại nhẫn nhịn. Chất dính của Morris có tác dụng thúc tình rất mãnh liệt, giống cái chỉ cần nuốt một chút sẽ động dục không thể khống chế, nhưng Lục Sướng thế mà có thể nhịn xuống…
Trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, nếu lúc trước người làm cho hắn trưởng thành là Lục Sướng, thật tốt biết bao?
Lắc đầu phủi đi ý niệm quỷ dị trong đầu, nếu hắn thật sự gắng gượng đợi gặp Lục Sướng, Mộ Liên hiện tại, chỉ sợ sẽ quan hệ bầy đàn giống đám kia, lặng lẽ ẩn nấp xung quanh bộ lạc, trộm hâm mộ những người có thể biến thành người rồi.
Tưởng tượng đến nhóm thú nhân”quá thời hạn”, Mộ Liên bỗng dưng buông ngón tay đặt trên môi xuống, trong lòng không gợn nửa điểm sóng.
Lục Sướng trở lại nhà cây không lâu, bên ngoài lại đổ mưa, hắn nhàm chán chờ Leo săn thú trở về, nhàn đến hốt hoảng.
Trước đây không nhàn như vậy, Lục Sướng đi vào thế giới này, ngay cả sinh bệnh rồi dưỡng thương (thương kiểu gì, các bạn cũng hiểu mà), tính hết lại cũng gần ba tháng. Ba tháng liền từ thẳng biến cong, công lao của Leo không thể không tính, nhưng đa phần là bởi vì trong thế giới này, không cong chỉ sợ không có tiền đồ gì nổi.
Tuy nói thế giới này khá là bưu hãn, nhưng cũng không đáng bi thương. Cho dù là ở xã hội hiện đại, cũng có rất nhiều chỗ vô cùng trêu ngươi người, làm người sống ở đời, có một số việc phải nhẫn nại. Mà thế giới này, tuy rằng làm cho hắn cảm thấy có chút điên cuồng, nhưng không phải sống không nổi. Người ở đây có lẽ rất bưu hãn, nhưng không âm hiểm, không có cảnh ngươi lừa ta gạt, hắn sống thật nhẹ nhàng. Tâm kế nhiều nhất phải kể tới Rick, cho dù là người đó, cũng vẫn không tính kế nổi mình. Cuộc sống không cần che giấu như vậy, hắn thật thích. Kỳ thật cũng chỉ có mỗi vấn đề lựa chọn bạn lữ thôi, từ cường thế một phương biến thành nhược thế, có lẽ có chút không quen, bất quá nếu đối tượng là Leo, thật ra hắn có thể học cách thích ứng.
Thích ứng với thế giới không có nhà cao tầng, không có ô tô máy bay, cũng không có lòng người hiểm ác, không có hoàn cảnh ác liệt. Nheo mắt, nhẹ nhàng hít thử không khí trong lành, như thể ngay cả bản thân cũng giống không khí, được thế giới này tinh lọc. Hắn nghĩ, hắn yêu nơi này, không chỉ bởi vì ở đây có một sư tử sẽ động tay động chân lại che chở đủ đầy cho hắn.
Khi Leo trở về, trời còn chưa tối đen, hôm nay vận khí tốt, chưa đi ra mấy bước đã săn được một con hươu đực thật lớn. Sức ăn của Lục Sướng nhỏ, con hươu này đủ cho hai người bọn họ ăn cả vài ngày.
Hơi cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn trở về ngủ một lát, tốt nhất là gối đầu lên trên đùi Lục Sướng không quá mềm không quá cứng kia, động tác này y dự định đã lâu, hôm nay nhất định phải thử xem. Lục Sướng mỗi lần nhìn thấy bộ dáng trên người y ướt sũng sẽ thật đau lòng, hẳn sẽ không cự tuyệt y hiện tại bị mắc mưa thê thảm đâu.
Sư tử mang theo ý niệm bất lương trong đầu vừa vào cửa, liền thấy một bức họa mỹ nhân say ngủ.
Lục Sướng lõa nửa thân nằm trên da thú, trên khuôn ngực trắng nõn hai điểm hơi hơi phiếm hồng, bởi vì mấy ngày gần đây y mút quá mức chăm chỉ, khiến cho hai hạt đậu đỏ đáng yêu kia có chút sưng đỏ, mới phiếm ra màu sắc mê người như vậy.
Ánh mắt Sư tử có điểm xám ngắt, trên người không còn mệt nhọc. Y yên lặng đi đến bên người Lục Sướng nằm xuống, nghiêng đầu nhìn bộ dáng hắn ngủ say. Rõ ràng đã nhìn rất nhiều, nhưng vẫn như trước không thấy chán.
Tư thế ngủ của Lục Sướng ngoan lắm, không thói quen ngáy hay nghiến răng không tốt. Chỉ là từ sau khi chấp nhận Leo, dưỡng thành một thói quen cổ quái, một khi thân mình sư tử dán lại gần, hắn sẽ tự động vùi vào trong lồng ngực rộng lớn kia, cũng không quản thời tiết có nóng không. Thói quen này phải quy công lao cho sư tử nào đó vừa đến nửa đêm sẽ ôm hắn vào trong ngực, dần dần dà dà, Lục Sướng liền quen thuộc với khuôn ngực lửa nóng kia.
Nhưng thế này đối với Leo đang cố gắng khắc chế tình dục của bản thân là tra tấn, thấy Lục Sướng ngủ thật sự say, y không đành lòng tùy ý mình mà đánh thức hắn, nhẫn nhịn thật sự vất vả. Lục Sướng lại vào lúc này dụi mặt vào trước người y, tóc ngắn nhỏ vụn ma xát với làn da y thật dày, rõ ràng da có lực phòng ngự rất mạnh, lại chịu không nổi kích thích nho nhỏ.
Trời ơi! Leo âm thầm rên rỉ một tiếng. Sợi tóc cưng cứng thế mà lại chọc tới điểm nổi trên ngực y, làm cho toàn thân y đều run lên. Kỳ thật có bí mật nhỏ y không nói cho Lục Sướng, đó là điểm trước ngực y cũng rất mẫn cảm, mỗi lần bị đụng tới, đều sẽ bất giác hưng phấn. Sở dĩ không muốn cho Lục Sướng biết, là sợ hắn sẽ đùa bỡn giống như với tai và mũi y vậy, cố gắng gấp đôi công kích điểm đáng thương của y, nếu thật sự như vậy, y chỉ sợ sẽ cả đêm cũng không buông tha cho Lục Sướng, thân thể hắn sẽ ăn không tiêu.
Khuôn mặt dán tại ngực Leo, tiếng tim đập thật lớn truyền vào trong tai Lục Sướng, hắn oán giận than thở mấy tiếng, đôi môi cánh hoa dán lên da thịt màu đồng cổ của Leo.
Chịu không nổi! Leo rốt cuộc không thể chịu đựng được khiêu khích vô tình đó nữa, cúi đầu chiếm lấy làn môi cánh hoa không an phận kia, khát vọng mùi hương ấy có thể giải cơ khát cho mình.
Nhưng mới vừa tới gần Lục Sướng, y dừng lại. Cái mũi khẽ nhúc nhích, không ngừng ngửi trên mái tóc ngắn của Lục Sướng. Đáy mắt dâng lên tức giận, đặt người đang ngủ say ở dưới thân, nụ hôn như mưa không ngừng đặt lên từng chỗ một trên người hắn.
Bị công kích bất thình lình làm tỉnh, Lục Sướng nhận thấy sư tử nào đó đang giở trò với hắn, phát động tổng tiến công, âm thầm khó hiểu. Cầm thú a! Chẳng lẽ người này không có thời điểm nào không động dục sao? Y gần ba ngày ba đêm không ngủ đủ giấc, thế mà còn có tinh thần như vậy, hạ thủ hữu lực như vậy.
“Này!” Lục Sướng nhịn không được kéo tóc Leo một chút, người này rất dùng sức, điểm bên ngực trái bị cắn thật sự đau, có thể lưu lại dấu răng. Động tác Leo trước giờ luôn nhẹ được bao nhiêu thì nhẹ, sợ thương tổn đến hắn, lần này làm sao vậy?
“Còn cắn nữa! Ngươi thật sự muốn biến ta trở thành thức ăn mà nuốt đó hả!” Lục Sướng giận dữ, đã “ăn” sạch sẽ đến thế rồi, còn muốn tới trình độ nào mới ngừng đây?
Hắn dùng lực kéo lấy lọn tóc dài của người phía trên, không cho phép y động chạm nữa, tên kia hạ khẩu càng ngày càng nặng, giống như muốn lưu lại dấu vết độc nhất của y trên toàn thân hắn vậy.
“Ngươi làm sao thế?” Rốt cuộc cũng xốc được đầu của Leo lên, Lục Sướng buộc y đối diện với mình.
Trong mắt sư tử tràn ngập sự độc chiếm, y không để ý tóc bị kéo đau đớn mà cúi đầu, không cho Lục Sướng nhìn vào mắt mình, buồn bực nói: “Trên người ngươi có mùi vị ta không thích.”
“Hả?” Lục Sướng nâng cánh tay lên ngửi ngửi, không có mùi gì mà? Hắn luôn không thích dùng nước hoa gì đó mà, làm sao lại có mùi được? Chẳng lẽ vừa rồi ăn quả vị đắng, Leo không thích? Ờ… Hình như hắn thật sự cũng không thích ăn thứ đắng đâu, nhưng hắn phát hiện quả đắng là thức ăn tốt nhất có thể thanh nhiệt trừ hoả lại không hại thân thể, nếu không ăn, hắn nghĩ hắn sẽ rất vất vả.
Leo thấy bộ dáng Lục Sướng tự ngửi đến ngửi đi trên người mình, tiếp theo lại vẻ mặt mờ mịt, hiểu được hắn không ngửi được gì, khứu giác hắn không tốt, điểm ấy y luôn rất rõ ràng.
“Là Mộ Liên, ngươi trên người có mùi của Mộ Liên, hắn cách ngươi rất gần?” Nhẫn nhịn ghen tị trong lòng, Leo rầu rĩ nói. Mộ Liên là giống đực được hoan nghênh nhất trong tộc, còn luôn có vài phần kính trọng với Lục Sướng, y rất bất an.
“Mộ Liên?” Lục Sướng bỗng nhiên nhớ ra ban ngày vị nam nhân băng sơn kia vì ngăn cản kia xúc tua thương tổn hắn, đã ôm hắn vào trong ngực, có lẽ vì vậy mà dính phải mùi rồi?
Trong lòng âm thầm líu lưỡi, khứu giác Leo rốt cuộc tốt cỡ nào vậy, một chút tiếp xúc thế mà cũng bị y ngửi ra, vậy về sau hắn có muốn ngoại tình cũng khó rồi…
Khụ khụ, đùa thôi, một người đã quá sức, thân thể hắn không tốt như vậy, sức chịu đựng không mạnh, không có cách nào tiếp nhận người khác. Hơn nữa nhà cây đủ nhỏ rồi, thêm một người đến ở, có thể sẽ sập đó.
Leo ghen tị chút thế, hắn cũng không phản cảm. Người này rất để ý hắn, rõ ràng đã vô cùng giận dữ, cũng không cắn làm hắn bị thương chút nào, chỉ nhẹ nhàng cắn thôi.
“Ừm… Ta hôm nay quả thật có gặp Mộ Liên, còn xảy ra chút tiếp xúc gần gũi. Về phần khoảng cách rốt cuộc là gần tới trình độ nào, ngươi có muốn tự mình đến kiểm tra một chút hay không?”
Cầm Leo tay đưa đến nút thắt bên hông, đáy mắt Lục Sướng quyến rũ.
Sư tử gầm rống một tiếng rồi vào trận, dù sao thời gian còn dài, y phải kiểm tra kỹ lưỡng.
Về phần Leo rốt cuộc có kiểm tra được JQ gì không thì không rõ. Chỉ là thú nhân luân phiên bảo vệ bộ lạc cùng y rất khó hiểu mình đợi y rất nhiều giờ, mới nhìn thấy bóng dáng sư tử khoan thai đi đến. Hắn tức giận hung hăng ngoạm một ít con mồi của Leo mới rời đi, hoàn toàn không chú ý thấy ý cười thỏa mãn trên mặt sư tử kia.