Ngón tay xẹt qua môi Fitch, trong lòng ngứa ngáy, lại đè lên, thân thể Fitch tốt hơn Lục Sướng nhiều, gây sức ép hoàn toàn không cần cố kỵ, thật sự quá tuyệt vời!
Fitch bị cảm nhận sâu sắc khi hôn làm tỉnh, vừa mở mắt, thấy tên biến thái kia đang ở trên người hắn liếm loạn. Đại não trì độn rốt cuộc phản ứng hiểu được mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, vội vàng đẩy Rick ra, lại hung hăng một quyền đánh qua khuôn mặt tuấn tú đã khôi phục.
Cây cỏ nào đó không trốn, vừa vặn bị đánh. Hắn ngây ra một lúc, sau đó ngẩng đầu, u buồn nói: “Thật có lỗi, ta… không nhịn được, thật xin lỗi. Ta đi đây, ngươi về sau liền ở đây đi, ta sẽ không xuất hiện ở đây nữa.”
Nhân lúc tinh tinh sững sờ, nhanh chóng hôn xuống mặt người kia, lúc này mới cầm lấy quần áo bỏ chạy.
Trực tiếp chạy đến trước cửa nhà Lục Sướng, một cước đá văng cửa, thuận tiện tránh thoát trọng quyền của Leo, nói với Lục Sướng đang vô lực nằm trên da thú rên rỉ: “Ta đã nói về sau không gặp hắn nữa, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”
“Thì không gặp, chịu đựng đi chứ sao, chiêu đó sư tử này rành nè, ngươi học hỏi y đi.”
“Rồi ta sẽ chờ chính hắn đi tìm người khác ép ta xuất hiện? Nghe lời ngươi ta mới thật sự điên ấy!”
Tên kia là tới tìm đánh đây mà.
Leo xem xét xong, gật gật đầu với Lục Sướng, thấy hắn không cự tuyệt, kéo người ra ngoài đánh.
Dùng lời sư tử nói là, sáng sớm ăn vụng bị quấy rầy, phải xả giận.
Dùng lời Lục Sướng nói là, hắn không phải cần giả bệnh sao? Vừa lúc, như vậy ngay cả dược cũng không cần dùng.
Rick đối với Fitch có thể nói là nhường nhịn mọi cách, nhưng đối với Leo sẽ không khách khí. Hai người ngươi một quyền ta một cành bắt đầu đánh, đáng tiếc sư tử không phải tinh tinh. Không lâu sau đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, ở trong mắt Leo thoạt nhìn, thuận mắt hơn so với vừa rồi nhiều.
Lợi dụng thời gian hai người bọn họ dùng nắm đấm trao đổi tình cảm, Lục Sướng mặc xong quần áo rửa mặt, tiếp theo bắt đầu húp cháo gạo Leo buổi sáng đã nấu và ăn khoai tây đã nướng. Người kia từ sau khi quay về bộ lạc lại khôi phục bản chất thê nô trước kia, chuyện gì cũng chuẩn bị trước cho Lục Sướng. Đương nhiên y không chuẩn bị cũng không được, bạn Lục bị gây sức ép không đứng dậy nổi, còn có thể giúp làm cái gì a!
Cơm nước xong hắn vỗ vỗ Rick trên mặt đất thở dốc, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Thế nào, Leo nhà ta lợi hại không?”
Cây cỏ nào đó trừng hắn liếc mắt một cái, bò lên tựa vào cây cười nói: “Ta không thể cảm nhận được, bất quá ngươi chắc chắn biết.”
Nói xong còn hạ lưu nhìn thoáng qua eo nhỏ của Lục Sướng, tức giận Leo lại định vung nắm tay muốn đánh.
“Đừng đánh nữa, ” Lục Sướng kéo kéo y, “Nói chính sự.”
Tiếp theo nói với Rick: “Thế nào, hai ngày này không thấy bóng ngươi, sống vui vẻ quá hả.”
Cây cỏ nào đó bĩu bĩu môi, vẻ mặt đương nhiên nói: “Thật sự không tồi.”
Biểu cảm này đặc biệt dâm đãng đặc biệt thiếu đánh a! Lục Sướng cũng thiếu điều vung nắm tay đấm hắn.
“Đã như vậy ngươi còn tìm ta làm gì, trực tiếp bắt đi!”
“Nhưng hắn phản ứng, cho nên ta đã nói ta đi, nhà cây để cho ngươi, ta sẽ không còn xuất hiện. Đây không chủ ý của ngươi sao? Lạt mềm buộc chặt.”
“Bớt nhảm nhá, đây là chủ ý của Leo, không ai hiểu chiêu này hơn y.”
“Lục Sướng, ta không phải cố ý, lúc ấy…”
“Sư tử xê ra, bọn ta đang thương lượng.”
“Ngươi mới xê ấy, tìm tinh tinh của ngươi đi, ít đến động chạm Lục Sướng.”
Đến rồi, lại sắp đánh nhau giờ.
Lo lắng cho tình trạng thân thể Rick hiện tại không thích hợp trải nghiệm mưa gió tàn phá thêm nữa, Lục Sướng ngăn cản Leo, tiện thể lại ra thêm mấy chiêu tổn hại.
“Ngươi rất…” Lời còn lại bị Lục Sướng dùng ánh mắt chặn trong họng.
Tuy rằng không biết Rick muốn nói gì, nhưng theo giọng, khẳng định không phải lời hay. Vui ghê nhờ, giúp ra chủ ý người ta còn ghét bỏ mình thiếu đạo đức.
“Nhìn biểu cảm ngươi thì không có ý kiến với biện pháp này, nhanh cút đi, càng xa càng tốt.”
“Còn có một chuyện.”
“Cái gì?”
“Ta cho Fitch nhà rồi, mấy ngày nay ở đâu được?”
“Tự tìm chết, tự tìm chỗ.”
“Nếu không ta ở chỗ các ngươi đi, thoạt nhìn rất lớn, ở giữa còn đủ chỗ cho một người.”
“Leo, đánh chết cho ta, đỡ lãng phí dược của ta.”
Biện pháp của Lục Sướng rất đơn giản, là để Rick học Leo lúc trước. Không hiện ra trước mặt Fitch, nhưng lại không chỗ nào không hiện hữu, ngầm cẩn thận chăm sóc cuộc sống của người kia, chỉ là giấu mặt.
Fitch mâu thuẫn chắc chắn sẽ nghi hoặc, sẽ khó hiểu, quan trọng nhất là chắc chắn sẽ tưởng niệm hoài niệm! Tiếp theo sẽ tìm người. Đến lúc đó Lục Sướng liền nói cho hắn: “Rick bị bệnh, mấy ngày nay ở bên ngoài bị lạnh.”
Kế tiếp rõ ràng Fitch sẽ mang người kia về nhà cây a! Kế tiếp làm sao thì phải dựa vào Rick tự mình phát huy. Như vậy còn không bắt được thì thực sự có thể đi tìm chết.
“…”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Lục Sướng nhìn Leo vẻ mặt muốn nói lại thôi, cảm thấy y có thể nghẹn sắp chết rồi.
“Ngươi làm sao nghĩ ra… ờ, biện pháp đó?”
“Bí mật.”
Chẳng lẽ phải nói cho Leo, ta không phải người thế giới này, thế giới của ta có một thứ tên là phim truyền hình, rất nhiều thần tượng phim ngôn tình đều diễn như vậy, nội dung phim vừa cẩu huyết vừa cũ rích, hắn chẳng qua là tùy tiện lấy ra mấy kịch bản thôi.
–
Vài ngày kế tiếp Fitch có cảm giác y hệt Lục Sướng.
Một sáng sớm nào đó Rick tự dưng đi mất tiêu, lưu lại một vài câu hắn không hiểu rõ, còn nói sẽ vĩnh viễn không xuất hiện nữa. Fitch ban đầu không để ý, dù sao cây cỏ biến thái là biến thái mà, lời nói khẳng định là giả.
Nhưng suốt cả ngày đó hắn không thấy Rick, ngược lại luôn có thức ăn nước uống ở thời điểm hắn không biết đưa đến trước nhà cây, mùi vị lưu lại nói cho hắn là ai đưa tới, nhưng hắn không thấy được người kia.
Đương nhiên hắn cũng không quá để ý, Rick chắc lại không biết nghĩ ra cách gì gây sức ép cho hắn chứ gì.
Ngày hôm sau Rick vẫn không thấy đâu, thức ăn nước uống đúng giờ xuất hiện trước cửa.
Ngày thứ ba Lục Sướng đến, nói cho Fitch, nghi thức gia nhập bộ lạc phải bắt đầu, buổi tối cử hành, ba người hắn, Liệt Phong và Jeff cùng nhau, nói hắn nhớ nhanh chóng chuẩn bị thứ để hiến tế.
Trời băng tuyết thế này, tìm thật khó khăn. Hắn hiện tại lại chưa được coi là người bộ lạc Viêm Hoàng, không thể sử dụng thức ăn trong bộ lạc.
Liệt Phong thì căn bản không cần lo lắng, hắn ngày hôm qua gặp nàng, mấy ngày nay vẫn ở chỗ Mộ Liên, đuổi cũng đuổi không đi. Còn mỗi ngày kiếm thức ăn tặng qua, Fitch lần đầu thấy giống cái tích cực theo đuổi giống đực như vậy.
Đương nhiên cũng vì tập tính của bộ tộc Liệt Phong, bọn họ vốn thực lực đực cái không chênh lệch mấy, bình thường đến mùa sinh sôi nẩy nở, ai coi trọng ai liền theo đuổi, hoàn toàn không lo lắng đến nhân tố đực cái.
Về phần Jeff, gã tuy rằng là thú nhân thực lực cường đại, Star cũng không dám thả gã ra để cướp thức ăn của bộ lạc khác, liền đưa lương thực mình trữ cho gã mượn, bất quá hết mùa đông phải trả.
Fitch đi ra ngoài tìm suốt một ngày, không thu hoạch được gì. Hắn không có cánh như Liệt Phong, có thể đi xa hơn, cũng không có thực lực cùng da mặt dày như Jeff, trực tiếp đến bộ lạc khác cướp. Tay không trở lại nhà cây, mắt thấy thời gian hiến tế sắp tới, hắn thật phát sầu.
Nhưng hắn mới vừa trở lại nhà cây, trong phòng đã có một con dê rừng được xử lý, lưu lại mùi rất quen thuộc.
Hắn đột nhiên phát hiện mình đã thật lâu không gặp cây cỏ biến thái, sau khi người kia nói không bao giờ xuất hiện nữa, đúng là không còn gặp lại.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như từ khi bắt đầu quen biết, cây cỏ biến thái tuy rằng rất đáng ghét rất đáng đánh, nhưng tới bây giờ đều chưa từng nói dối.
Chẳng lẽ thật sự không bao giờ đến quấn quít lấy hắn nữa? Hắn có thể tự do đi tìm giống cái? Thật sự là…
Đặc biệt tốt!
“Ngươi sao lại mang biểu cảm này? Muốn ăn thịt người?” Lục Sướng dẫn hắn đến địa điểm hiến tế đột nhiên nói.
“Lão tử đang vui vẻ, lão tử đặc biệt vui vẻ!” Fitch từ trong hàm răng rít ra mấy chữ.
Nhưng đại ca à khẩu khí của ngươi một chút cũng không giống vui vẻ. Lục Sướng trong lòng trộm mừng, Rick ngươi rất nhanh sẽ ôm được mỹ nhân về.
Thời điểm hiến tế Fitch vẫn không yên lòng, trở lại nhà cây rồi cũng không ngủ ngon, suốt một đêm lăn qua lộn lại.
Ngày hôm sau buổi sáng không có thức ăn, không có nước, tinh tinh ngốc ngẩn người nhìn trước cửa trống trơn.
Hắn đợi mãi, thẳng đến giữa trưa đói đến chịu không nổi, lúc này mới đi ra ngoài tìm cái ăn.
Star ngày hôm qua nói bọn họ đã thành người bộ lạc, có thể đến chỗ trữ thức ăn tìm người lĩnh, một lần nhiều nhất chỉ được lĩnh thức ăn ba ngày.
Hắn ăn xong có hơi buồn bã ỉu xìu, lại nằm úp sấp một buổi trưa. Buổi chiều Fitch chịu không nổi, Hừ! Nghĩ mãi về cây cỏ biến thái để làm gì! Hắn đi thông đồng tiểu giống cái đây!
Mùa đông vì không bận rộn, cũng là mùa các thú nhân liên lạc tình cảm. Nhưng thứ nhất mùa đông quá lạnh, không giống mùa mưa có thể chạy loạn khắp nơi bên ngoài; thứ hai rất nhiều thú nhân sẽ ngủ đông, ví dụ như White cùng Beatrix, hiện tại đã biến thành thú hình ghé vào trong ổ ngủ say sưa. Cho nên mùa này giống cái ít hơn so với mùa mưa, cũng không quá nhiệt tình.
Bất quá Fitch vẫn tìm được một hai giống cái, nói một lát, sờ sờ bàn tay nhỏ bé, ôm eo nhỏ, đang muốn hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn. Hắn cảm thấy thật không hưng trí, tuyệt đối không hề vui vẻ.
Cuối cùng tự nhiên là giống cái ghét bỏ hắn phản ứng không đủ nhiệt tình, thái độ quá cứng nhắc, quăng hắn tiêu sái rời đi.
Fitch cúi đầu quay về nhà cây, nằm trên da thú ngẩn người. Mình làm sao vậy? Rõ ràng chỉ cần bị cây cỏ biến thái sờ mấy cái đã cứng lợi hại, nhưng hiện tại với giống cái một chút hưng trí cũng không có?
Chẳng lẽ hắn bị cây cỏ biến thái tra tấn, chỉ có thể có phản ứng với giống đực? Cũng không đúng, hắn trong đầu nghĩ nghĩ đến bộ dáng của Leo cùng Jeff còn cả Star hôm nay gặp, một chút cảm giác cũng không có.
Tiếp theo hắn tự nhiên bắt đầu nghĩ đến Rick, nhớ tới lời nói vô sỉ, nhớ tới ngón tay linh hoạt, nhớ tới làn môi ấm áp, còn cả xúc cảm khi sờ lên làn da mềm nhẵn——
Fitch ngồi phắt dậy, hắn… chỉ nghĩ đến Rick liền cứng! Nhận thức này làm cho hắn rất hoảng sợ, ở trong nhà gỗ cuống đến độ lăn lộn chung quanh, nhưng bất luận lăn thế nào cũng không gạt bỏ được Rick, người kia ở trong đầu chuyển chuyển. Hơn nữa càng nghĩ càng cứng, khô nóng trong thân thể không thể tiêu trừ.
Hắn học Rick, đặt tay lên, chậm rãi di động chà xát.
“A… Cây cỏ biến thái… Ngươi… A…”
Phát tiết rồi hắn mới phát hiện, mình vô thức kêu cái tên kia, tưởng tượng là người kia đang đụng chạm mình.
Hắn thật sự là điên rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, tinh tinh rốt cuộc cũng bị bắt. Ờ… Rốt cuộc có nên phản công hay không đây… Ta vẫn rất thất vọng, bởi vì tinh tinh càng ngày càng ngốc, hoàn toàn là ngốc thụ bẩm sinh…